Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 65: Xấu hổ mất mặt




【Bùi Dục Kỳ cảm thấy bố mẹ mình có gì đó không ổn!!!】

***

Sau khi múa xong, Tiết Huệ Vũ lâu lắm rồi mới nhận được hai điểm giá trị hồi sinh, nhưng tâm trạng của cô cũng không vì giá trị hồi sinh tăng lên mà nhẹ nhõm, cũng không phải bởi vì sự tâng bốc của bé con mà vui sướng, ngược lại có một loại cảm giác nặng nề đè nén trong lòng.

Cô nhanh chóng thay đồ múa, rửa mặt bằng nước lạnh, để mình tỉnh táo một chút.

Nếu bố còn nhớ rõ hồi bé cô cũng múa ba lê chúc mừng sinh nhật ông ấy, như vậy…… Liệu có phải cô chỉ cần cố gắng hơn nữa là ông ấy có thể nhận ra cô không?

Đúng lúc này, Mạnh Vũ Vi đi theo Tiết Huệ Vũ bước vào.

Cô ta vừa lấy túi mỹ phẩm ra nhìn vào gương trang điểm, vừa nói: "Cô Thẩm không cảm thấy rằng mình quá cố ý bắt chước Tiết Huệ Vũ sao? Giọng khi cô nói chuyện, tư thế bước đi của cô, động tác nhảy múa, không có chỗ nào là không phải bắt chước Tiết Huệ Vũ."

Mạnh Vũ Vi thế mà lại chú ý đến mình như thế làm cho Tiết Huệ Vũ kinh hãi, kỳ quái hỏi lại: "Hóa ra cô Mạnh đây đối với nhất cử nhất động của cô Tiết lại quan tâm đến như vậy, ngay cả tư thế bước đi của cô ấy cũng biết, khó trách có những lời đồn nhảm nói cô Mạnh đây là học nhân tinh*."

(*) Học nhân tinh: Không có quan điểm riêng, thường sẽ học hỏi từ người khác, chẳng hạn như mua quần áo giống người khác, sử dụng cùng màu son và nói cùng một giọng điệu.

Nghĩ đến bản lĩnh thụt lùi của Mạnh Vũ Vi, tuy Tiết Huệ Vũ chán ghét cô ta, lại vẫn có cảm giác giận dữ vì cô ta không có chí tiến thủ, lời nói không khỏi bắt đầu sắc bén.

"Tư thế của ba lê chưa bao giờ là bắt chước. Cô Mạnh một mực làm cái bóng của Tiết Huệ Vũ, cuối cùng Tiết Huệ Vũ không còn nữa, nhưng trình độ múa ba lê của cô Mạnh đây sao lại thụt lùi hơn so với ba năm trước thế…… Làm người múa chính trong vũ đoàn, mỗi điệu múa nên thể hiện ra một trình độ cao, không nên để bài múa của chính mình xuất hiện sai sót, việc quản lý cơ thể cũng không nên lơ là. Nếu không phải do béo lên, vậy thì do tham gia các chương trình tạp kỹ quá nhiều? Hay là cô Mạnh đây căn bản không đặt tâm tư vào chuyện múa ba lê nữa?"

"Cô!"

Lời khiển trách răn dạy đổ ập xuống làm cho Mạnh Vũ Vi như bị sét đánh, cơ thể cô run lên, ngụy biện nói: "Tôi không hề xao nhoãng luyện tập, xin đừng suy đoán lung tung."

Mạnh Vũ Vi vẫn luôn rất hâm mộ Tiết Huệ Vũ.

Có người vừa sinh ra cái gì cũng có, Tiết Huệ Vũ chính là một sự tồn tại như vậy. Mà Mạnh Vũ Vi từ trước đến nay đều muốn trở thành một người vượt trội như Tiết Huệ Vũ vậy.

Sau khi Mạnh Vũ Vi tức giận vì bị chọc thủng lòng dạ, cũng từ từ hồi phục tâm trạng.

Đúng vậy, Tiết Huệ Vũ đã chết, cô đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của cô ta.

Cô nhẹ thoa son môi màu đậu đỏ, mím môi giễu cợt nói: "Đừng có chuyển chủ đề, cô đừng cho rằng bắt chước Tiết Huệ Vũ sẽ có thể quyến rũ được Bùi tổng nha?"

Tiết Huệ Vũ cảm thấy logic của đối phương rất kỳ quái, dựa vào cái gì bắt chước Tiết Huệ Vũ thì sẽ có thể quyến rũ được Bùi Ôn Du? Cô và Bùi Ôn Du là hợp đồng hôn nhân, lẽ nào trước đây bọn họ ngụy trang quá đỉnh, nên khiến cho người khác sinh ra ảo giác, cho rằng bọn họ thực sự ân ái?

"Muốn quyến rũ thì ít nhất phải sửa sang lại mặt mũi đi." Mạnh Vũ Vi nhìn thoáng qua Tiết Huệ Vũ, khẽ cười gật đầu nói: "Ừm…… Đúng là dáng vẻ có chút giống Tiết Huệ Vũ, lẽ nào đây là thành quả của phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhưng cũng quá bình thường rồi…… Hiện tại yêu cầu làm thế thân đều thấp như vậy sao?"

"Bùi tổng giữ cô bên cạnh, chính là vì cần cô chăm sóc trẻ con. Chờ thằng bé có thể đi học rồi, cô cảm thấy Bùi tổng sẽ giữ lại một kẻ thế thân của Tiết Huệ Vũ ư, cho nên đừng có quá mơ mộng hão huyền."

Tiết Huệ Vũ càng nghe càng cảm thấy giọng điệu Mạnh Vũ Vi kỳ quái, đối phương rõ ràng đang có ác ý với cô.

Cô nghi ngờ hỏi: "Cô để ý đến chuyện tôi có quyến rũ Bùi tổng không như thế…… Phải chăng cô thích Bùi tổng?"

Mạnh Vũ Vi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, trợn trắng mắt nói: "Ý của tôi là để cô biết mình biết ta một chút."

Mạnh Vũ Vi chán ghét Tiết Huệ Vũ, cô ta cũng chán ghét Bùi Ôn Du chỉ nhìn một mình Tiết Huệ Vũ.

Dù sao, tất cả mọi thứ liên quan đến Tiết Huệ Vũ, Mạnh Vũ Vi đều cực kỳ chán ghét.

Nhưng rõ ràng chán ghét như vậy, trong lòng Mạnh Vũ Vi lại cảm thấy khó chịu khi chứng kiến ​​cảnh ai đó bắt chước Tiết Huệ Vũ, bá chiếm lấy vị trí của cô ấy còn cướp đi người đàn ông của cô ấy……

Cướp đi đồ của Tiết Huệ Vũ, loại phụ này có cửa ư?

Thấy Mạnh Vũ Vi dằn lại những lời tàn nhẫn muốn nói mà rời đi, Tiết Huệ Vũ nhịn không được lên tiếng: "Tiết Hoành Tuấn giữ cô bên cạnh, chính là muốn dùng cô chọc giận Tiết Huệ Vũ. Hiện tại Tiết Huệ Vũ đã không còn nữa, cô cảm thấy Tiết Hoành Tuấn sẽ luôn giữ cô lại bên cạnh sao? Sau khi cô không còn giá trị lợi dụng nữa, nó sẽ tàn nhẫn mà đá văng cô đi."

Trước kia Tiết Huệ Vũ cũng không chán ghét Mạnh Vũ Vi, thậm chí còn thích cô ta, bởi vì Mạnh Vũ Vi thực sự là một vũ công ba lê có thiên phú trong số các hậu bối của cô, hơn nữa cô còn bí mật tài trợ cho Mạnh Vũ Vi khi cô ấy còn nhỏ……

Tiết Huệ Vũ rất thích những người vừa chăm chỉ vừa cố gắng, cũng hưởng thụ một môi trường cạnh tranh lành mạnh, nhưng sau này mới phát hiện, Mạnh Vũ Vi bắt đầu bắt chước cô, bắt đầu mua các loại đồ dùng xa xỉ, sơ tâm của cô ta không còn đặt vào việc múa ba lê nữa, chỉ coi ba lê là bàn đạp để kết bạn với những người quyền quý, đi đến vinh hoa phú quý.

Cho nên, lúc Mạnh Vĩ Vi cấu kết với Tiết Hoành Tuấn, khi cô đang mang thai lợi dụng thủ đoạn với Tiết Hoành Tuấn để vượt qua cô trở thành người múa chính, Tiết Huệ Vũ thật sự khó chịu, cũng càng ngày càng chán ghét Mạnh Vũ Vi.

Tiết Huệ Vũ đem những lời Mạnh Vũ Vi vừa mới nói xong trả lại toàn bộ cho cô, gằn từng tiếng khuyên nhủ: "Sau khi nó đá bay cô đi, với thực lực thụt lùi của cô, còn có thể củng cố địa vị mà đứng ở vị trí múa chính không?"

Bước chân Mạnh Vũ Vi bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại trả lời một cách mỉa mai: "Đừng tưởng nói những lời này là có thể ly gián được tôi, trước kia Tiết Huệ Vũ cũng từng nói những lời như vậy, nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế, tôi vẫn là bạn gái của Tiết Hoành Tuấn. Sau này, cũng sẽ là vợ anh ấy!"

Nhìn Mạnh Vũ Vi bướng bỉnh rời đi, Tiết Huệ Vũ đứng tại chỗ khẽ lắc đầu không nói nên lời.

Trong cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết, vợ của Tiết Hoành Tuấn hoàn toàn không phải là cô ta, Tiết Hoành Tuấn cuối cùng cũng vì sự nghiệp của mình mà cưới một người vợ môn đăng hộ đối.

Về phần kết cục của Mạnh Vũ Vi, khi Bùi Dục Kỳ báo thù Tiết gia, trong chính văn nhắc đến người kia cũng chỉ là uống thuốc giảm cân quá liều chết vì ngộ độc, nữ hoàng múa ba lê xinh đẹp nhưng đoản mệnh trong mắt thiên hạ. Mà mười mấy năm sau chân tướng mới được Bùi Dục Kỳ vạch trần trước mặt mọi người.

Mạnh Vũ Vi một lòng muốn gả vào nhà họ Tiết khiến Hạ Lan Chi cảm thấy cô ta chướng mắt, cho rằng cô ta gây trở ngại cho con trai bà ta nên đã đổi thuốc giảm béo đầu độc cô.

Chính lòng tham của Mạnh Vũ Vi, đã khiến cho cô ta đi thẳng đến cái chết.

Sau khi Tiết Huệ Vũ rửa mặt sạch sẽ lần nữa, mới thong dong ra khỏi WC, không ngờ là lại thấy Bùi Ôn Du nắm tay Bùi Dục Kỳ đi tới.

"Bùi tiên sinh, anh mang Dục Kỳ đi vệ sinh hả?"

Chờ đợi rất lâu mà vẫn không thấy Tiết Huệ Vũ quay lại, lúc này thấy cô ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Bùi Ôn Du mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ quả thực là mang bé con đi vệ sinh, khẽ gật đầu, không ngờ Tiết Huệ Vũ trực tiếp nói: "Bây giờ Dục Kỳ đã có thể đi WC một mình được rồi, tôi đợi ở cửa, Bùi tiên sinh quay trở về trước đi."

"Không sao, đợt một lúc rồi cùng nhau trở về." Bùi Ôn Du khẽ vỗ lưng Bùi Dục Kỳ, nụ cười từ ái của một người bố: "Đi đi, chúng ta đợi con ở cửa."

Bùi Dục Kỳ chẳng hề muốn đi toilet, là bị bắt buộc dẫn đến: "……"

Sau khi nhìn Dục Kỳ tiến vào WC nam, Bùi Ôn Du giả vờ như lơ đãng hỏi han: "Sao lại đi lâu vậy……"

Tiết Huệ Vũ kỳ quái nhìn anh một cái, đáp: "Tôi mới ở trong đó chưa đến mười phút mà…… Con gái vốn đi vệ sinh chậm hơn con trai……"

Bùi Ôn Du bởi vì lo lắng mà một giây trôi qua tưởng chừng như một năm: "……"

Ngay khi Bùi Dục Kỳ bị ép đi WC đi ra, bé đã thấy một bầu không khí kỳ lạ vây quanh bố mẹ mình. Sau khi ngoan ngoãn rửa tay, bé dán vào mẹ, người bé cảm thấy tâm tình đang không tốt lắm, giọng ngọt ngào trẻ thơ lôi kéo ống tay áo mẹ.

Bùi Ôn Du lần thứ hai biến thành phông nền: "……"

Anh nhẹ nhàng thở dài, chỉ có thể cam chịu nhận ra rằng quả thực rất khó để chen vào cuộc trao đổi thân mật giữa hai mẹ con họ.

Ba người từ nhà vệ sinh trở về, vừa bước vào sảnh thì đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ bên trong.

"Tiết Hoành Tuấn tiên sinh, đây là giấy thông báo trước. Được xác nhận bởi Cục Thuế Nhà nước và Ủy ban Điều tiết Chứng khoán, kể từ khi công ty nội thất Tiết Thị trực thuộc Tập đoàn Tiết Thị được niêm yết, nhiều lần báo cáo năm và báo cáo quý đã che giấu sổ sách thực trong nhiều năm của doanh nghiệp, nghi ngờ trốn thuế và cố ý gian lận để đánh lừa nhà đầu tư, ảnh hưởng vô cùng tồi tệ. Hôm nay sẽ gửi thông báo trước, theo luật, dự kiến ​​sẽ phạt hành chính nội thất Tiết Thị, Tiết Hoành Tuấn tổng cộng sáu đương sự, điều tra sửa chữa và phạt tiền, đồng thời áp dụng các biện pháp cấm tiếp cận thị trường chứng khoán đối với sáu đương sự."

Do tình trạng trốn thuế nhiều lần bị bóc ra, nên thời gian gần đây việc kiểm tra thuế ngày càng chặt chẽ hơn, nhiều doanh nghiệp có tên tuổi đã bị cơ quan thuế điều tra, xử lý.

Tiết Hoành Tuấn lúc đầu không dám trốn thuế lậu thuế, nhưng di sản của Tiết Huệ Vũ lần lữa chẳng lấy được, hắn chỉ có thể lấp lỗ hổng thua lỗ lớn bằng những dự án có lãi trong những năm này, nhưng cho dù làm giả sổ sách, cũng chẳng cách nào bù đắp cho khoản lỗ kếch xù này, vì vậy hắn mới bí quá hóa liều thổi phồng lên hàng trăm triệu doanh thu bán hàng và lợi nhuận từ hoạt động kinh doanh, nâng cao hiệu quả hoạt động của công ty, để đạt được mục đích niêm yết trên thị trường, đánh lừa các nhà đầu tư đến đầu tư.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bây giờ không chỉ có cục thuế tới cửa…… Mà còn có cả Ủy ban Điều Tiết Chứng khoán!

"Từ năm 2016 đến năm 2018, nội thất Tiết Thị bị hiềm nghi thổi phồng doanh thu bán hàng bằng cách làm giả, làm giảm thuế giá trị gia tăng và các phương pháp khác, thông qua làm giả, làm giảm lượng lớn số tiền gửi ngân hàng vân vân để tăng vốn tiền tệ……"

Tiết Khánh Vũ gần như nghi ngờ mình nghe nhầm: "Thua…… thua lỗ? Sao lại thua lỗ được chứ?"

Không chỉ thua lỗ, mà các Báo cáo thường niên liên quan do nội thất Tiết Thị công bố đều có ghi chép sai lệch và thiếu sót lớn. Mọi hành động của Tiết Hoành Tuấn thậm chí có thể cấu thành gian lận tài chính nếu hắn bị truy cứu đến cùng.

Khi Cục Thuế và Ủy ban điều tiết chứng khoán bắt Tiết Hoành Tuấn ngay tại chỗ, toàn bộ sảnh tiệc náo động.

Mạnh Vũ Vi ngã ngồi trên ghế, không ngờ, nhược điểm uy hiếp mà cô ta bắt chẹt trên tay lại được phơi bày trước công chúng.

Hạ Lan Chi lời lẽ kích động biểu thị tất cả đều là hiểu lầm, không được phép mang con trai của bà ta đi, lại vội vàng nói với Tiết Khánh Vũ: "Chúng tôi quen……"

Đồng tử của Tiết Khánh Vũ co rút mạnh, máu cả người dồn lên não, chỉ vào mũi Tiết Hoành Tuấn mắng: "Đồ đáng khinh bỉ! Mau bù tiền vào ngay cho tao!"

Ông to tiếng quát mắng cắt ngang Hạ Lan Chi đang muốn nói rằng bọn họ quen ai, ở nơi đông người như vậy mà dám đi cửa sau cậy nhờ quan hệ quả thực là một hành vi ngu xuẩn.

Ông ngàn vạn lần không hề nghĩ tới, trước đây ông vừa mới nói công ty con của con trai buôn bán tổn thất, báo cáo tài chính luôn trì hoãn công bố, nó lại làm khống cho ông một cái lợi nhuận tăng thế này.

"Bố……" Bị bố răn dạy trước mặt mọi người, Tiết Hoành Tuấn mặt đỏ tai bừng có khổ khó nói, loại chuyện lừa dối này thật sự là xấu hổ khó mở miệng.

Tiết Hoành Tuấn cuối cùng vẫn bị dẫn đi điều tra. Nhìn bóng dáng con trai bị lôi đi, Hạ Lan Chi chỉ vào Bùi Ôn Du đứng cách đó không xa giống như mèo bị giẫm phải đuôi, hung ác nói: "Bùi Ôn Du, có phải mày làm hay không! Chính mày là người đã báo cáo Tiết Hoành Tuấn!"

"Câm mồm!" Tiết Khánh Vũ cố nén tức giận, nhẹ giọng mắng: "Đừng có làm tôi mất mặt."

"Mất mặt?" Hạ Lan Chi vẫn không cam lòng, chỉ vào Bùi Ôn Du hùng hùng hổ hổ nói: "Thật là trùng hợp khi Cục Thuế và Ủy ban chứng khoán có mặt ở đây vào một ngày quan trọng như hôm nay…… Nếu không phải có ai báo cáo, thì có trùng hợp như vậy không?!"

"Nếu Hoành Tuấn không làm những chuyện này, sẽ bị điều tra ra vấn đề sao."

"Chính là Bùi Ôn Du cố tình, nó rề rà không chịu làm giấy chứng tử cho Huệ Vũ, nó muốn biến tập đoàn Bùi Thị chúng ta thành một tập đoàn Bùi Thị khác của nó……"

"Đủ rồi."

Hành vi trái pháp luật của Tiết Hoành Tuấn bị vạch trần trước mặt mọi người, thậm chí công ty con mấy năm nay liên tục thua lỗ nghiêm trọng, vì Tiết Huệ Vũ chết mà nhóm lãnh đạo cấp cao không khỏi nảy sinh hoài nghi năng lực lãnh đạo của Tiết Hoành Tuấn.

Trong lúc nhất thời, nghị luận xôn xao, rối như tơ vò. Chẳng ai ngờ rằng Cục Thuế và Ủy ban điều tiết chứng khoán lại dám bắt Tiết Hoành Tuấn dưới mí mắt của Tiết Khánh Vũ. Chuyện này thật sự là do Bùi Ôn Du làm sau lưng ư?

Chuyện này đương nhiên là Bùi Ôn Du làm, nhưng cũng không thể tính là Bùi Ôn Du làm. Anh chỉ tiết lộ tin tức cho những tập đoàn cạnh tranh với tập đoàn Tiết Thị, trợ giúp một phần lực mà thôi.

"Hôm nay để cho mọi người chê cười rồi." Tiết Khánh Vũ cảm thấy thể diện của mình đều đã mất sạch……

Ông áp chế cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Gia môn bất hạnh, nuôi dạy ra loại con bại hoại thế này. Liên quan đến sóng gió của nội thất Tiết Thị, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra rõ tình huống, giải quyết chuyện này."

Đại thọ năm mươi của Tiết Khánh Vũ tan rã không vui, sau khi rời đi, Tiết Khánh Vũ gọi một mình Bùi Ôn Du qua.

"Ôn Du, con đừng để bụng những lời mà dì con nói, vừa rồi bà ấy tức giận mới nói xằng nói bậy, bố tin không phải do con làm……"

Thật ra Tiết Khánh Vũ cũng suy đoán giống đa số người ở đây, cảm thấy có thể do Bùi Ôn Du báo cáo, nhưng ông khác với Hạ Lan Chi, hỏi trắng ra như vậy hiển nhiên là hạ sách.

"Hôm nay, bố định thông báo rằng Hoành Tuấn sẽ trở thành người thừa kế của tập đoàn Tiết Thị, nhưng tên nhóc ngu ngốc này thực sự không nên thân, dám làm giả sổ sách cố gắng lừa dối bố! Thật sự quá mất thể diện rồi!"

Ông giận dữ nói: "Bây giờ phải bù vào một lỗ hổng lớn như vậy, không biết có thể đạt được hợp tác chiến lược với các công ty con thuộc Tập đoàn Bùi Thị, để cùng có lợi hay không……."

Các công ty con của tập đoàn Bùi Thị liên quan đến khách sạn có thương hiệu, nếu có thể hợp tác, đồ nội thất của Tiết Thị chắc chắn sẽ gỡ lại được khoản lỗ.

Quan trọng hơn là, chuyện làm giả sổ sách một khi phơi bày ra trước ánh sáng, dù là cổ phiếu của tập đoàn hay là hình tượng công ty đều sẽ rớt xuống, phải lan truyền tin tức tốt càng sớm càng tốt.

Mà nếu Bùi Ôn Du thật sự có mưu đồ với tập đoàn Tiết Thị, chắc chắn sẽ có hành động tiếp theo.

"Con mới nhậm chức Tổng giám đốc, còn chưa tạo dựng được chỗ đứng vững chắc, mà đã dùng mối quan hệ của mình để ký hợp đồng sẽ khiến người trong công ty chỉ trích." Bùi Ôn Du uyển chuyển từ chối, thản nhiên phân tích nói: "Dẫu sao đây cũng là công ty do Hoành Tuấn quản lý. Nhưng nếu là công ty do con điều hành, có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn."

"Chuyện này……" Không nghĩ tới Bùi Ôn Du thật sự có mưu đồ, Tiết Khánh Vũ giật mình do dự.

Bùi Ôn Du lại nói: "Bố, ngay từ đầu bố đã nói, công ty con của ai hoạt động tốt sẽ giao quyền quản lý cho người ấy, Hoành Tuấn đã thua lỗ nghiêm trọng, việc gian lận sổ sách đã làm tổn hại đến hình ảnh của tập đoàn, bố vẫn muốn nó trở thành người thừa kế sao?"

Cho dù hôm nay Tiết Hoành Tuấn đã bị dẫn đi điều tra, Tiết Khánh Vũ vẫn không từ bỏ quyết định để hắn kế thừa tập đoàn Tiết Thị, bởi vì ông chỉ có một đứa con trai duy nhất…… Ngay cả ngày hôm nay, ông cũng có kế hoạch trực tiếp công bố người thừa kế trước công chúng, để mọi việc như ván đã đóng thuyền.

Giờ phút này Tiết Khánh Vũ bị đâm thủng tâm tư, ho khan một tiếng nói: "Ôn Du…… Hoành Tuấn là con trai của bố, mà con đã có tập đoàn Bùi Thị rồi, còn nó chẳng có gì cả……"

"So với Huệ Vũ, nó đã có được rất nhiều."

Mỗi một lời nói hành động của bố vợ đều thiên vị từ trong xương tủy, khiến khuôn mặt Bùi Ôn Du lạnh đi, trực tiếp xuyên thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng.

"Bố, có rất nhiều chuyện bố căn bản không hề biết. Dì Hạ lúc đầu hối lộ một bảo mẫu ở nhà chúng con, lan truyền chuyện Huệ Vũ mang thai ra ngoài, ầm ĩ tới nỗi toàn mạng xã hội đều biết. Huệ Vũ không muốn có con khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lúc ấy chúng con đã quyết định phá thai, nhưng vì sự bao vây của truyền thông, dư luận trên mạng, sự can thiệp của bố và sự cam đoan của con, cuối cùng bởi vì áp lực khắp nơi mà Huệ Vũ quyết định sinh đứa nhỏ này ra."

Tiết Khánh Vũ lúng túng nói: "Không phải trước đây chúng ta từng nói qua chuyện này rồi ư…… Dì Hạ cũng là vì có lòng quan tâm các con mà thôi, không ngờ……"

"Có lòng? Không ngờ? Trong mắt bố, con gái của bố đã hạ sinh một cháu trai, đó là một chuyện vui lớn, nhưng vì vậy mà Huệ Vũ mắc chứng trầm cảm sau sinh, Hạ Lan Chi biết rằng điều quan trọng nhất đối với Huệ Vũ chính là sự nghiệp của cô ấy…… Không, phải nói rằng bố cũng biết, vì vậy, bố đã không ngăn chặn dư luận nhiễu loạn trên mạng. Rõ ràng bố có thể làm cho tất cả mọi người im miệng, nhưng ngày càng diễn biến mạnh mẽ hơn, bố không muốn để cho Huệ Vũ tiếp tục múa ba lê, cho nên muốn dùng một đứa trẻ ép Huệ Vũ đi vào khuôn khổ."

Bị vạch trần những suy nghĩ trong lòng, khuôn mặt già nua của Tiết Khánh Vũ sắp không nhịn được, phản ứng đầu tiên của ông không phải vì sao con gái lại bị trầm cảm sau khi sinh, mà là hơi giận dữ phản bác lại, nói: "Nhà họ Tiết của chúng ta thiếu nó cái gì…… Cứ phải ra ngoài múa may…… Đều đã có con rồi, không dưỡng thai cho tốt…… Cho dù sau khi sinh con không thể múa được nữa, nhà họ Tiết chúng ta cũng sẽ nuôi nó cả đời…… Con gái của tôi, tôi sẽ bạc đãi nó ư……"

Bùi Ôn Du nhất thời cảm thấy thê lương, có lẽ anh đã hiểu tại sao hai bố con họ luôn cãi nhau, tại sao Hạ Lan Chi lại có thể dễ dàng gây xích mích tình cảm của bố con hai người như vậy.

"Sau khi Huệ Vũ mất tích trong một vụ tai nạn xe hơi, lúc con vẫn hôn mê trên giường bệnh, Hạ Lan Chi lại dùng thủ đoạn cũ sử dụng tiền của mình để mua chuộc Trịnh Tuệ Văn." Bùi Ôn Du đã không còn muốn gọi người phụ nữ đó là "Dì" nữa.

"Trịnh Tuệ Văn dưới sự chỉ thị của Hạ Lan Chi, mấy năm nay vẫn mật báo, cũng nhục mạ ngược đãi Dục Kỳ, làm cho Dục Kỳ tự kỷ không muốn nói chuyện. Chỉ vì Dục Kỳ là cháu ngoại của bố, lo lắng Dục Kỳ sẽ trở thành uy hiếp của bọn họ. Dục Kỳ mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi, bọn họ lại độc ác hy vọng Dục Kỳ vĩnh viễn mắc bệnh tự kỷ. Bây giờ Trịnh Tuệ Văn đã bị giam giữ vì tội ăn cắp, nếu bố không tin, có thể tự mình đi hỏi thử xem."

Tiết Khánh Vũ đã sớm biết chuyện con gái mình mang thai trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên biết Hạ Lan Chi lại mua chuộc Trịnh Tuệ Văn.

Tiết Khánh Vũ khiếp sợ, không dám tin, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Con có bằng chứng nào chứng minh những gì Trịnh Tuệ Văn làm là do Hạ Lan Chi ra lệnh không? Con có chắc rằng Trịnh Tuệ Văn không nói dối không?"

"Mấy năm nay Hạ Lan Chi vẫn luôn thúc giục con làm giấy chứng tử cho Huệ Vũ, chính là muốn dùng tài sản để lại của Huệ Vũ bù đắp vào thua lỗ. Hôm nay còn hỏi con một lần nữa, nói là bố hỏi."

Tiết Khánh Vũ lùi lại một bước, lẩm bẩm: "Vậy là con đã sớm biết công ty Hoành Tuấn làm ăn thua lỗ, nên vẫn luôn không làm giấy chứng tử cho Huệ Vũ?"

Không ngờ mình chỉ ra lòng dạ ác độc của Hạ Lan Chi nhưng lại nhận được một câu thế kia, Bùi Ôn Du thất vọng cực độ.

Anh gằn từng tiếng, giọng điệu càng nặng nề: "Là bởi vì con vẫn luôn tin tưởng Huệ Vũ còn sống."

"Bố, bố có hy vọng Huệ Vũ trở về không?"

"Giữa Tiết Hoành Tuấn và Huệ Vũ, bố có chọn Huệ Vũ không?"

"Huệ Vũ nói, dù một lần bố cũng chẳng chọn cô ấy. Lần này nếu cô ấy thật sự trở về, bố sẽ thay đổi chứ? Bố sẽ sát cánh và ủng hộ cô ấy dù chỉ một lần chứ?"

Khi Bùi Ôn Du rời khỏi biệt thự, chỉ cảm thấy gió có hơi lạnh lẽo.

Anh thở dài một hơi, mới vừa chống gậy đi ra một bước, đã thấy Tiết Huệ Vũ và Bùi Dục Kỳ đang chơi trò nhảy lò cò trong sân.

Tiết Huệ Vũ nhìn thấy Bùi Ôn Du trước, lập tức vội vã bước đến: "Sao lại lâu như vậy?"

"Sao hai người còn chưa trở về……?

Sau khi hai người đồng thanh nói, Bùi Ôn Du bật cười lắc đầu, lộ ra một nụ cười, nói: "Bố có một số việc muốn nói với tôi, cho nên có hơi lâu. Đang đợi tôi sao?"

Không nhận ra sự thân mật trong giọng điệu của anh, Tiết Huệ Vũ gật gật đầu, chỉ vào Bùi Dục Kỳ nói: "Là Dục Kỳ muốn cùng anh trở về."

Dục Kỳ một lần nữa được sử dụng làm lý do, chán nản nhổ cỏ trên mặt đất.

Một người thì đòi mình phải đi vệ sinh, một người thì đòi mình chơi nhảy nhảy lò cò…… Bùi Dục Kỳ cảm thấy bố mẹ có điều gì đó không ổn!!!

Vừa nhìn lên, đã thấy bố cởi áo khoác vest của mình choàng lên người mẹ.

"……" Bùi Dục Kỳ cũng đang rất lạnh, đành tủi thân tự ôm lấy mình.

Đột nhiên một chiếc áo khoác ấm áp rơi xuống đôi vai đang lộ ra trong gió lạnh của cô, Tiết Huệ Vũ ngẩng đầu, liền thấy Bùi Ôn Du đã choàng thêm áo cho cô nhẹ nhàng buông tay, nhìn cô dịu dàng nói: "Ngại quá, để hai người đợi lâu như vậy, trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh."

Gió đêm thổi tóc cô tán loạn, nhưng cũng thổi loạn cõi lòng cô.

Sau khi kéo chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình, hạ giọng nói: "Cảm ơn."

Những cuộc cãi vã triền miên sau khi mang thai đã chiếm hết ký ức và ấn tượng của cô về Bùi Ôn Du, đến nỗi cô quên mất rằng Bùi Ôn Du là một người đàn ông ấm áp rất lịch thiệp, bất kể là trong những buổi xem mắt hay sau khi kết hôn.

Nhưng…… Đối với mọi cô gái đều ấm áp như vậy…… Vậy chẳng phải là điều hoà trung ương ư?

Ây da! Chỉ là một người đơn thuần thôi mà…… Vậy nên, chỉ là cách cư xử của một quý ông mà thôi.

Tiết Huệ Vũ ù ù cạc cạc suy nghĩ lung tung, không nhịn dược mà liếc trộm Bùi Ôn Du một cái, thấy anh một tay chống gậy, một tay dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ.

Sau khi lên xe, Bùi Ôn Du nhìn thấy Tiết Huệ Vũ cúi đầu cởi áo khoác trả lại cho mình, chủ động mở miệng nói: "Trong bữa tiệc vừa rồi có người phụ trách vũ đoàn ba lê, tôi tin rằng bọn họ có thể nhìn thấy thực lực chân chính của em. Cho nên nhân cơ hội này, nếu em muốn gia nhập vũ đoàn, tôi có thể đề cử em với họ."

Không ngờ Bùi Ôn Du lại lấy giúp người làm niềm vui như vậy, mình chỉ nói qua một lần, mà anh lại ghi tạc trong lòng.

Quả nhiên…… Là người tốt……

Từ sau khi biết mình đã hoàn toàn hiểu lầm Bùi Ôn Du, ấn tượng của Tiết Huệ Vũ dành cho anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Thậm chí còn hơi oán giận mình trước kia, chẳng hiểu sao lại nghĩ Bùi Ôn Du xấu xa như vậy! Thật sự quá đáng!

"Cảm ơn Bùi tiên sinh! Nhưng bây giờ Dục Kỳ còn chưa đến trường……"

Bùi Ôn Du không biết mình đã nhận được thẻ người tốt, thấy Tiết Huệ Vũ vương vấn Bùi Dục Kỳ, lập tức bổ sung thêm: "Chuyện chuyển trường tôi đã sắp xếp xong rồi, là học cùng trường với Thôi Thiến Thiến bạn của Dục Kỳ. Ngôi trường ấy có các lớp học gửi hè, có thể thao, hội họa, thủ công, âm nhạc, kể chuyện và các lớp học theo sở thích khác. Trước khi nhập học chính thức, tôi dự định sẽ cho Dục Kỳ tham gia một số lớp học vẽ tranh, kể chuyện và các lớp học mà con cảm thấy hứng thú khác, để con không còn sợ đến trường, học được cách tiếp xúc và giao lưu với bạn cùng lớp."

Bùi Ôn Du lén nhìn nét mặt của Tiết Huệ Vũ, lại nói thêm: "Có lẽ cuối tuần có thể học lớp gửi hè. Chỉ là ngày đầu tiên đến trường mới, có thể Dục Kỳ chưa thích nghi được. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau đưa con đi nhé."

"Được." Thấy Tiết Huệ Vũ đồng ý, Bùi Ôn Du vui vẻ cong khóe môi.

Vừa nghe nói mình phải đi học, Bùi Dục Kỳ đang nằm ngái ngủ trong lòng mẹ giật mình tỉnh táo lại.

"Con……. Có thể đi học mẫu giáo trễ một chút được không……"

Dù hiện tại không còn nhát gan như xưa, nhưng Bùi Dục Kỳ vẫn đầy sợ hãi khi đến trường. Hơn nữa rõ ràng các bạn nhỏ sẽ được nghỉ hè vào tháng bảy, vì sao bé còn phải đi lớp học hè nữa……

"Dục Kỳ phải ngoan ngoãn nha ~" Bùi Ôn Du mỉm cười khẽ xoa cái đầu nhỏ lắc lư của bé, cứng nhắc mà nói những lời dỗ dành con: "Dục Kỳ nghe lời nhất đúng không? Không sợ không sợ. Lớp gửi hè sẽ có cô giáo dạy con vẽ tranh, còn có thể nghe cô kể chuyện, còn được giao lưu với bạn bè nữa……"

Vẻ mặt Tiết Huệ Vũ quỷ dị nhìn Bùi Ôn Du ba hoa chích chòe tô điểm đẹp đẽ chuyện đến trường để dỗ dành Bùi Dục Kỳ.

Giống như một ông chú xấu xa có ý đồ bắt cóc trẻ con!

Bùi Dục Kỳ giống như được dỗ (doạ) lắp bắp nói: "Con…… Con đi học……"

Một thế giới nơi chỉ có mình Bùi Dục Kỳ bị tổn thương.jpg

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con trở thành công cụ tình yêu của bố mẹ huhuhu.

Bé con phải đi học! Phần sau bắt đầu đến tuyến sự nghiệp của nữ chính và diễn biến tình cảm của nam nữ chính!

Nam nữ chính không sinh em bé khác, sẽ có một và chỉ một em bé.

Phần ngoại truyện hẳn là nên viết về bé con hoặc cuộc sống hạnh phúc hàng ngày của một nhà ba người ~ Tôi thật sự không muốn viết về một kẻ cặn bã hoặc tuyến sự nghiệp gì đó lắm _(:з" ∠)_

Kế hoạch là viết đến khi bé con 4 tuổi, nếu muốn xem đến tiểu học cũng có thể viết một chút về chuyện ở trường, bé con học bá thiên tài!

Nếu không ai quan tâm đến bé con trưởng thành thì cuối cùng cậu sẽ chỉ trở thành một đại danh hoạ.