Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước

Chương 39: C39: Bị Phá Huỷ (5)






Khuôn mặt của Rồng cổ đại Eruhaben hoàn toàn cau lại khi hai ánh sáng đâm mạnh vào nhau.

"Ngươi là đồ ngốc!"

Hàng trăm tia sét giáng xuống tấm khiên bạc.

Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.

Điều đó diễn ra khi Eruhaben rút gần hết mana trong cơ thể để làm cho kết giới vàng trắng càng mạnh càng tốt.

"Ngươi vẫn có thể-"

Một tấm khiên mana bạc đã xuất hiện chồng lên kết giới vàng trắng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Sau đó, lại có thêm một tấm khiên bạc khác nhanh chóng xuất hiện trên đó.

Ý nghĩ đằng sau những tấm khiên đó đã quá rõ ràng.

"Ngươi vẫn có thể di chuyển khiên của ngươi ra chỗ khác!"

Eruhaben cố gắng kéo đôi tay đang giơ lên ​​trời của Cale xuống, tuy nhiên, ông thấy Cale bắt đầu nói dù đôi môi đang run rẩy.

"Nhưng tôi không muốn."

Cale nói một cách cực kỳ thiếu tôn trọng.

Tuy nhiên, ánh mắt lại lạnh lẽo.

"Đã quá muộn."

Như Cale đã đề cập, đã quá muộn để hủy đi tấm khiên của mình.

"Tôi sẽ làm những gì tôi muốn."

Sau đó Cale không nhìn Eruhaben nữa, chuyển tầm nhìn sang tấm khiên bạc của mình.

Bang!

Một tia sét đã giáng xuống tấm khiên.

Baaaaang! Bang!

Thêm vài tia sét nữa giáng xuống và cố gắng phá hủy nó.

Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Baaaaang! Bang, baaaaang! Baaaang!

Nhiều tia sét trắng hơn giáng xuống như muốn xé nát chiếc khiên.

"Hừ, hừ. Hừ hức."

Mỗi khi tấm khiên phải chịu một đòn giáng, Cale càng mất đi một ít sức mạnh của mình. Sinh lực Trái tim chắc chắn đang hoạt động hết sức hơn bao giờ hết để cung cấp sức mạnh cho cơ thể Cale.

Tuy nhiên, cảm giác toàn bộ sức mạnh mà nó dồn vào đang thấm thoát khỏi tay Cale.

"Hắn, hehe-"

Cale bắt đầu cười. Đôi mắt mệt mỏi của cậu nhìn về phía những tia sét trắng xóa.

Giống như những ánh sáng đang rơi xuống tấm khiên của cậu.

Vẻ ngoài thánh thiện của những tia sét trắng thật nổi bật. Chúng cũng đặc biệt sáng. Có bao nhiêu lần trong đời người có cơ hội quan sát được những ánh sáng rực rỡ như vậy?

"... Chết tiệt, nó sáng quá."

Thật không may, Cale không thích những thứ này.

[...Tôi đói.]

Nữ tu sĩ Tham ăn lên tiếng.

Khiên Bất hoại.

Sức mạnh mà cậu đã nhận được từ nữ tu sĩ Tham ăn. Cale đã phải đối mặt với nhiều nguy hiểm cho đến bây giờ, nhưng tấm khiên chưa bao giờ bị phá hủy.

Phần lớn điều đó là nhờ Raon.

Điều đó chỉ có thể xảy ra vì tấm khiên mana bạc của Raon đã bao quanh tấm khiên của Cale.

Tuy nhiên, lần này vị trí của Cale và Raon đã thay đổi.

Tâm trí của Cale nhanh chóng chuyển động dù cho đang thở khó khăn để có thể hiểu được tình hình hiện tại càng nhiều càng tốt.

Sẽ bị vỡ tổng cộng ba lần.

Những tia sét trắng sẽ đâm vào tấm khiên bạc của Cale, của Raon, và sau đó là kết giới vàng trắng. Tổng cộng là ba lần theo thứ tự đó.

Chúng sẽ yếu hơn sau khi vượt qua từng lớp.

Điều đó có nghĩa là những tia sét khi đâm vào kết giới vàng trắng của Eruhaben sẽ yếu hơn và họ có thể ngăn cản sự hoang tàn của thủ đô.

Baaaaang! Baaaaang! Bang!


Đó là lý do tại sao Cale nghĩ sẽ rất xứng đáng mặc cho cậu sẽ ngất xỉu và dự định giữ tấm khiên của mình cho đến khi điều đó xảy ra.

Đó là thời điểm đó.

"Nhóc con!"

Cale có thể nghe thấy giọng nói kích động của Eruhaben.

Cậu cũng nhìn thấy thứ gì đó bay qua mình, mặc dù trời quá sáng để có thể nhận ra nó là gì.

Vật này, không, sinh vật này, bị bao vây bởi một cơn bão mana đen khi nó bay lên.

Hai bàn chân trước của nó vẫn hướng về bầu trời giống như đang cố gắng gánh bầu trời.

Cale mở to tầm mắt.

"... Raon?"

Raon, Cale chắc chắn nó ban đầu ở dưới Cale và Eruhaben, đang bay qua cậu và hướng đến bầu trời.

Cale và Raon nhìn nhau.

Raon chun mũi ở giữa khuôn mặt tròn trịa và tự tin hét lên.

"Ta, Raon Miru, vĩ đại và dũng mãnh! Ta sẽ làm!"

... Thật ngu ngốc!

Cale đột nhiên cảm thấy nội tâm hoàn toàn rối bời. Cale cố gắng nói nhưng Eruhaben đã nhanh hơn.

"Nhóc con, tấm khiên-"

"Ta biết những gì ta cần biết!"

Cale im lặng sau khi nghe Raon cắt ngang Rồng cổ đại.

"Hiện tại ta là người bị thương ít nhất! Đó là lý do bây giờ đến lượt ta làm! Đúng vậy!"

... Một đứa trẻ sáu tuổi có thể làm gì?!

Cale, người đã cố gắng đáp trả, không thể hiểu được nó vừa mới nói gì và phát ra âm thanh khác.

"Ugh!"

Rắcccccc-

Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên tấm khiên của cậu.

Một dòng máu đen bắt đầu chảy ra từ khóe miệng Cale. Cậu lại thấy một người khác, không phải là Raon.

"... Cô Rosalyn?"

"Khụ, khụ."

Rosalyn giả vờ ho vài tiếng rồi bay lên đứng sau Raon. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề.

Ooooooong-

Khoảng mười viên đá ma thuật thượng cấp mà Cale đưa cho ở đây đang quay như những ngọn lửa xung quanh cô. Hơn nữa, mana đỏ đang bao quanh cô ấy và làm cho áo choàng của cô ấy bay phấp phới

"Tôi không thể không làm gì được đâu thiếu gia."

Cậu có thể nhìn thấy Mary đằng sau cô ấy với hàng ngàn sợi chỉ đen đang tuôn ra.

"Những người bị thương phải nên nghỉ ngơi."

Mary sau đó bắt đầu điều khiển những sợi chỉ của cô ấy về phía bầu trời.

Một sợi, hai sợi.

Những sợi chỉ liên kết lại với nhau giống như đang dệt một cái gì đó. Nó không chặt chẽ như khi một thứ đang được dệt, nhưng nó bắt đầu giống như một tấm khiên.

"Tôi cũng vĩ đại và dũng mãnh."

Sau đó cô ấy bay lên đứng cạnh Raon.

"Ha! Haha!"

Cale nhìn qua sau khi nghe tiếng cười. Eruhaben đang cười với vẻ mặt hoài nghi.

"Tốt thôi, thử xem."

Ông từ từ kéo Cale về phía mình.

"Đến đây."

"Vâng thưa ngài."

Choi Han, người đã tiếp cận họ từ lúc nào đã lấy Cale khỏi Eruhaben. Choi Han đặt Cale nằm ngửa.


"Hãy nghỉ ngơi một chút, Cale-nim."

Cale không nói nên lời.

Cậu không thể nói được gì cả.

Khói trắng không phải do sét trắng mà bốc lên từ mặt đất bắt đầu bao quanh cậu.

Cậu nhìn xuống để thấy Thánh tử Jack đang núp sau tấm khiên của Rex đang truyền khả năng chữa trị của mình về phía Cale và cả nhóm.

Bên trong Cale giờ là một mớ hỗn độn do sử dụng sức mạnh cổ đại, không thể chữa trị được bằng năng lực của Thánh tử Jack được.

Đó là vì chúng không phải là bệnh tật cũng không phải thương tích.

Tuy nhiên, nó chắc chắn là đủ để chữa lành những người khác. Tất nhiên, làn khói không bay về phía Hannah và Mary.

"Hahaha, tôi sắp khóc rồi đấy."

Cale lại ngẩng đầu lên sau khi nghe ai đó thích thú nói.

Rắcccc-

Cậu  có thể nhìn thấy White Star ở phía bên kia của tấm khiên bạc đang bắt đầu nứt nhiều hơn. Những tia sét trắng đang tránh hắn khi chúng giáng xuống.

White Star giống như được giải trí khi xem Cale và nhóm của cậu.

"Tôi đoán tôi nên nói những gì các cậu làm rất cảm động?"

White Star cười khúc khích khi lau máu trên miệng, nhún vai và rút một cuộn ma pháp từ trong túi ra.

Cale chắc chắn có một vòng tròn dịch chuyển bên trong nó.

Chúng ta cần bắt tên khốn này.

Không, thật ra thì tốt hơn hết là để tên khốn đó biến mất khỏi đây.

Không có ai ở đây có thể đánh bại hắn. Sẽ tốt hơn nếu hắn hoàn toàn biến mất. Đôi mắt Cale lạnh lẽo nhưng không thể che giấu được cơn tức giận của mình.

Cậu có thể nghe rõ giọng nói của White Star.

"Tệ thật. Hiện tại tôi hơi bận. Tôi tò mò muốn xem liệu cậu có thể chặn nó được hay không."

Tên khốn kiếp đó-

Cale, người đang định nói điều gì đó, dừng lại sau khi nghe thấy ai đó khẽ lầm bầm.

"... Một tên khốn còn điên khùng hơn cả mình."

... Choi Han, cậu ấy vừa nói bậy?

Cale rên lên một tiếng nữa và vẻ mặt trở nên kỳ quặc sau khi nghe những lời hằn học của Choi Han.

"Ugh!"

Cale lưng cong lên. Choi Han thấy máu đen chảy ướt vai Cale. Cậu gật đầu với những người khác đang nhìn mình và nắm lấy đôi tay đang đưa lên trời của Cale.

"... Ha... thực sự, thật khó chịu."

Choi Han không chú ý đến những gì Cale vừa nói.

Choi Han kéo hai lòng bàn tay của Cale có những sợi bạc rất mờ, có vẻ như sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào.

Tay của Cale hạ xuống một cách yếu ớt. Cale đặt cằm lên vai Choi Han và nhìn lên.

Baaaaaaaaaang!

Dường như có vô số tia sét.

Tấm khiên bạc bị nứt đã biến thành nhiều mảnh.

Nó không bị hỏng.

Cale vừa mới vô hiệu hóa nó.

Tấm khiên màu bạc từ từ tan biến trong không khí.

Eruhaben cười sảng khoái và đồng thời nhận xét.

"Nhóc con, hãy để ta thấy ngươi tự do làm điều ngươi muốn nào."

Cale có thể thấy Eruhaben di chuyển sau lưng Raon và nắm lấy bàn chân của Raon.

Tấm khiên mana bạc và kết giới vàng trắng.

Cả hai đang từ từ hòa làm một.


Vẫn chưa kết thúc.

Rắc, rắc.

Những viên đá ma thuật thương cấp bị nứt ra và một lượng lớn mana đỏ trộn lẫn với tấm khiên mana bạc. Đó là ma pháp của Rosalyn.

Tấm khiên bằng chỉ đen cũng dần hoà vào nó.

White Star chậm rãi mở miệng nói khi quan sát.

"Raon!"

Cale gọi tên Raon trong vô thức.

Tuy nhiên, Raon đã rời khỏi Eruhaben và còn bay lên cao hơn nữa.

Tấm khiên của Raon lúc này là sự pha trộn của nhiều màu sắc khác nhau.

Đó là một tấm khiên vừa mang cả sức mạnh của Mary, Rosalyn và Eruhaben.

Raon đặt trán của mình lên tấm khiên đó. Sau đó nhìn chằm chằm vào tên khốn ở phía bên kia của tấm khiên.

White Star và Raon nhìn nhau.

White Star có thể nhìn thấy con Rồng nhỏ đó đang trừng mắt nhìn mình, nói.

"... Ta chắc chắn sẽ bắt ngươi phải trả giá."

Raon Miru, Rồng con sáu tuổi.

Raon có thể còn nhỏ, nhưng nó biết mọi thứ cần biết. Nó lúc nào cũng có vẻ tự tin và tràn đầy năng lượng, nhưng Raon đã thấy Eruhaben, Cale và những người khác đã chiến đấu như thế nào.

"Và ngươi sẽ làm điều đó bằng cách nào đây?"

White Star đang tò mò nhìn Raon. Raon tự tin đáp trả từ bên kia tấm khiên mạnh hơn bất kỳ tấm khiên nào nó đã từng tạo ra.

"Lần sau, ta sẽ thắng."

Nó là một con Rồng có thể làm bất cứ mọi thứ đều tốt, miễn là nó học được cách làm điều đó.

Raon có thể nhìn thấy White Star bắt đầu mỉm cười. Và White Star hét lên ra lệnh.

"Phá hủy tất cả mọi thứ! Giáng xuống!"

Máu lại bắt đầu chảy ra khỏi miệng khi những tia sét trắng đánh thẳng xuống tấm khiên đầy màu sắc.

Xoẹt-

Hắn xé cuộn ma pháp ngay khi máu vừa chảy tiếp. White Star phớt lờ con Rồng đen đang trừng mình và nhìn về phía Cale.

Mình cần thu thập các sức mạnh cổ đại.

Hắn cần phải tập hợp tất cả các sức mạnh cổ đại.

Sức mạnh cổ đại thứ sáu cuối cùng.

White Star nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi tìm thấy sức mạnh cổ đại cuối cùng đó và để vòng tròn dịch chuyển hắn đi. Và để lại lời tạm biệt cuối cùng cho Cale.

- Hẹn gặp lại cậu, Người bắt Rồng trong tương lai.

Chết tiệt!

White Star biến mất và chỉ còn lại những tia sét trắng khi đôi tay mệt mỏi của Cale siết chặt đến mức bắt đầu chảy máu.

Raon bây giờ đang đối mặt với những tia sét trắng đó.

Thịch! Thịch! Thịch!

Raon có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập khi đặt trán lên tấm khiên đầy màu sắc. Nó cũng đặt bàn chân trước của mình lên tấm khiên.

Mình có thể làm điều đó.

Mình có thể làm được vì mình chính là Raon Miru vĩ đại và dũng mãnh.

Raon nhớ lại vài điều.

Nó nghĩ đến cách Cale đã ôm nó. Nó nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Cale khi tìm kiếm cơ thể vô hình của mình trong không trung.

Nó nhớ lại cách Cale siết chặt những ngón tay lại với nhau để giữ nó thật chặt.

Nó nhớ lại cơ thể đầy sẹo của Eruhaben và cách ông ấy thở dốc và chảy máu. Và nó cũng nhớ lại tấm lưng của Eruhaben trông lớn như thế nào.

Cuối cùng, nó nhớ lại những người bạn đã vây quanh mình.

Thịch! Thịch! Thịch!

Raon nhớ lại những ký ức này và cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi bắt đầu tưởng tượng. Không, nó đang cố gắng biến trí tưởng tượng đó thành sự thật.

Ma pháp là một cách để tạo ra thứ gì đó bằng mana, thứ đến từ tự nhiên.

Raon đã áp dụng những điều đã học được vào ma pháp của mình.

Những ký ức về cách những người bạn xung quanh đã cố gắng bảo vệ nó.

Raon nhận ra đó chính là tấm  khiên thực sự. Nó đã học được thứ đó.

Bây giờ nó đã học được, và nó cũng có thể tạo ra được.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mana đen bắt đầu tuôn ra từ trán Raon.

Lượng mana đó chảy dọc theo tấm khiên.

"Nhóc con, ngươi thật sự, không hề giống một con Rồng chút nào."


Nó cảm giác được Rồng vàng đang ôm lấy mình từ phía sau.

Raon thậm chí còn tập trung nhiều hơn vào tay của Eruhaben.

Một lượng lớn mana bắt đầu chảy qua bàn chân ngắn của nó để bao bọc tấm khiên.

"Hả, đằng kia-!"

"Nó chuyển sang màu đen!"

Những người bên ngoài thủ đô không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra xung quanh Tháp Chuông, có thể thấy tấm khiên đầy màu sắc đang bị nhuộm đen.

Tuy nhiên, ánh mắt của họ đã sớm bị ánh sáng rực rỡ làm chói mắt và không thể nhìn rõ được mọi thứ.

Baaaaang! Baaaaang! Baaaaang!

Tất cả những gì họ có thể nghe là một thứ đang cố gắng phá hủy một thứ khác.

Tai họ bắt đầu ù đi. Mặt đất cũng bắt đầu chấn động.

Mọi người không thể không ngồi phịch xuống đất.

Đen, trắng, đỏ và vàng.

Tất cả những màu đó trộn lẫn với nhau.

Và cuối cùng...

"Này, nhân loại yếu đuối."

Cale đưa tay ra.

Một cái đầu tròn đặt trên lòng bàn tay của Cale.

Cale ngẩng đầu lên.

Ánh sáng đã biến mất.

Bây giờ cậu có thể thấy buổi sáng đã đến.

Mặt trời đã mọc.

Cale vuốt ve đầu, vai và má mệt mỏi của Raon theo thứ tự đó khi Raon yếu ớt nằm trong vòng tay của Eruhaben rồi nói.

"Raon, ngươi thực sự vĩ đại và dũng mãnh."

Raon mỉm cười.

Cale cười đáp lại.

Không ai chết.

Không có gì bị phá hủy và họ chào đón buổi sáng mới.

Con người và Rồng.

Nụ cười của hai người có vẻ giống nhau.

Hai người họ bắt đầu nói cùng một lúc.

"Nhân loại! Chúng ta đi bắt tên khốn đó!"

"... Tên khốn chết tiệt, ta sẽ bắt ngươi vào lúc ngươi không ngờ đến."

Choi Han và Eruhaben, những người đang hỗ trợ Cale và Raon, bối rối.

"Choi Han."

"Vâng, Cale-nim."

"Nếu có chuyện khẩn cấp hoặc có điều ngươi tò mò khi dọn dẹp đống hỗn độn này..."

Haaaaa.

Cale thở ra một hơi dài. Choi Han quay đầu lại và nhìn Cale về chủ đề trò chuyện bất ngờ này.

Cale tự tin tiếp tục khi nhìn Choi Han.

"Gọi cho Thế tử điện hạ."

Bộp.

Cơ thể của Cale trở nên mềm nhũn sau câu nói đó.


Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Đá Tảng trong đầu.

[Không biết lần này cậu sẽ ngất bao nhiêu ngày nữa đây.]

Chết tiệt.

Cơ thể yếu ớt này là một vấn đề còn lớn hơn so với White Star.

"Nhân loại yếu đuối!"

"Cale-nim!"

"Cale!"

Giọng nói mọi người đang vội vã gọi cậu, giống như một lời ru. (Bản Eng The sound of his group calling for him sounded like a lullaby.)

Sau đó Cale ngất đi.

Cũng đã lâu rồi mới xảy ra tình trạng này.