Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 69




Mã Tú Nga vuốt gương mặt toàn lá trà của mình, mãi mới kinh thanh thét chói tai, "Mày làm gì thế hả?!"

Hạ Miên đáp, "Không cha không mẹ nên vậy đấy, chẳng phải bà nói đó sao?"

Không ai ngờ cô sẽ động thủ, ngay cả Mễ Cao Nhạc cũng kinh ngạc, một nữ sinh nhìn thì dịu dàng, sao lúc động tay lại lưu loát thế.

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đứng phía sau chỉ hận không thể hô to hắt đẹp lắm.

Mã Tú Nga muốn nhào đến nhưng lại bị Mễ Cao Nhạc ngăn không động đậy được, chỉ có thể tức giận chỉ cô mắng, "Mày biết quần áo của tao bao nhiêu tiền không hả? Loại quỷ nghèo kiết xác như mày đền nổi không? Con nhóc thối vô giáo giục..."

Hạ Miên trực tiếp cầm một tách trà khác lên, "Bà nói gì cơ?"

Lời khó nghe hơn của Mã Tú Nga kẹt lại trong miệng.

Lúc này Hách Kiến Quốc mới nhanh chóng cười ha ha giảng hòa, "Chủ nhiệm Mã* bớt giận, bọn nhỏ tuổi trẻ khí thịnh, lời khó nghe vậy, người ta không nổi nóng sao được."


(P/s: Mã Tú Nga là chủ nhiệm phân xưởng số 2, chương trước đã nhắc đến.)

Lại quay đầu nói với Hạ Miên, "Thôi yên tâm, để chú bồi thường quần áo của chủ nhiệm Mã cho, mà cháu cũng nhạy cảm quá rồi đấy, tuy chủ nhiệm Mã nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng không đến mức động thủ chứ."

Ông ta nói đến đây còn thở dài, "Chuyện của con trai chú cũng thế, chẳng qua nó thấy cháu lớn lên xinh đẹp nên muốn chọc ghẹo chút thôi, lúc nhỏ ở nhà trẻ nó đã như vậy rồi, thấy đứa bé xinh đẹp là lập tức đòi chơi với người ta, tuyệt đối không có ác ý."

"Con gái không có cha mẹ che chở, biết tự cảnh giác là chuyện tốt, nhưng không thể nhạy cảm quá mức được." Hách Kiến Quốc nói, "Giờ thằng bé bị cháu đuổi rồi kìa, nếu chú thật sự đến đây đòi bồi thường, khoản tiền thuốc men kia cũng không ít đâu."


Không để Hạ Miên đáp lời, ông ta đã nói tiếp, "Chú sẽ không so đo chuyện này với cháu, dù gì thằng bé trêu con gái là không đúng, nhưng đâu thể vì thế mà đư vào đồn cảnh sát được, nó mới 17 tuổi thôi."

Mã Tú Nga cúi đầu lau quần áo kinh ngạc kêu lên, "Đưa vào đồn cảnh sát? Còn khiến con trai ngài bị đuổi?"

Hách Kiến Quốc trả lời, "Chả nhẽ không phải sao? Khâu mấy mũi lận đấy."

Mã Tú Nga nhìn Hạ Miên như nhìn một con người ác độc, tức giận bất bình, "Con bé này thật tàn nhẫn."

"Hách tổng quá lương thiện rồi, sao có thể dễ dàng bỏ qua được, cái loại này là thiếu sự dạy dỗ," Mã Tú Nga lạnh lùng nói, "Chờ được dạy dỗ rồi sẽ biết tốt xấu ngay."

"Một đứa trẻ mười mấy tuổi, có thâm cừu đại hận gì mà đưa người ta vào đồn cảnh sát chứ."


Tôn Duyệt Hân nghe không nổi nữa, cả giận đáp lời, "Bà hỏi con gái mình một phát chẳng phải biết ngay sao? Hạ Miên gì cũng tốt lại bị con bà đi bịa đặt thành từng vào đồn, nếu không phải cô ta nói thế, Hách Kiếm dám dẫn đám xã hội đen đến làm phiền Hạ Miên không?"

Mã Tú Nga cười lạnh, "Con gái tao nói sai? Nhìn bộ dạng nhẫn tâm này, có khi thật sự vào rồi đấy!"

Không ai thấy được động tác của Hạ Miên, chỉ biết gương mặt Mã Tú Nga mới lau khô lại bị hắt nước trà thêm lần nữa, đồng thời một bóng trắng vụt qua đầu bà ta, đụng phải vách tường đằng sau phát ra tiếng "choang" thanh thúy.

Mọi người đều sững sờ, Mã Tú Nga chưa kịp lo mặt mình bị hất trà, sống lưng đã hậu tri hậu giác phát lạnh, da đầu tê dại, không khỏi thét chói tai.

Hạ Miên lại cầm một tách lên, nhàn nhạt nói, "Tốt nhất dì câm miệng hộ tôi, bởi tiếp theo sẽ không may mắn vậy nữa đâu."
"Không tin có thể thử xem, dù sao chú kia cũng nhận bồi thường thay tôi rồi." Hạ Miên nhìn về phía Hách Kiến Quốc, "Phải không chú, khâu mười mấy mũi trên đầu chắc cũng mất không ít tiền nhỉ."

Hách Kiến Quốc hơi sửng sốt, không ngờ cô nhóc trước mặt lại hung dữ như vậy.

Mã Tú Nga hơi sợ, bà ta chuyển qua chất vấn Mễ Cao Nhạc, "Thầy Mễ, thầy dạy học sinh của mình thế này sao?"

"Đã thế tôi kiên quyết không đồng ý để con gái mình học chung với cái loại này!"

Giờ Mễ Cao Nhạc mới kịp phản ứng lại, hắn nhanh chóng dọn hết trà nước trên bàn, vươn tay nắm lấy tay Hạ Miên, "Hạ Miên! Em bình tĩnh chút."

Hạ Miên thả lỏng.

Mễ Cao Nhạc cầm lấy cái chén lặng lẽ thở ra.

Mã Tú Nga thấy vậy thần kinh cũng thả lỏng, đang định mở miệng nói, Hạ Miên tiện tay cầm lấy gạt tàn thuốc trước mặt Hách Kiến Quốc.
Mã Tú Nga: ...

Thấy bà ta không dám mở miệng, Hạ Miên nghi hoặc hỏi Mễ Cao Nhạc, "Thầy ơi, rốt cuộc mẹ bạn Điền Tuyết Nhã đến đây làm gì?"

"Chuyện của Điền Tuyết Nhã đã rất rõ ràng, em và bạn ấy không thù không oán, dì Điền muốn nịnh bợ Hách gia nhưng cứ xúc phạm em, có phải cố ý muốn bị đánh không?"

Mễ Cao Nhạc cũng nói với Mã Tú Nga, "Mẹ em Điền Tuyết Nhã, bác đến đây vì Điền Tuyết Nhã, giờ mọi chuyện đã rõ ràng cũng nên về trước đi, kêu Điền Tuyết Nhã mai đi học, cấp ba không thể so với cấp hai, qua chương trình học rồi không dễ ôn lại đâu."

"Còn nữa bác nhanh về thay quần áo, đang mùa đông đừng để cảm lạnh."

Mã Tú Nga vốn không phải loại dễ nói chuyện như vậy, đương nhiên không thể nuốt một bụng tức rời đi, "Không được, hôm nay tôi nhất định phải gặp được phụ huynh con bé này, tuy Hách tổng không so đo, nhưng tôi không phải loại người coi tiền như rác."
"Phải để cái đám này biết thế nào là trời cao đất rộng."

Mắt thấy nếu không làm vậy thì Mã Tú Nga sẽ mãi dây dưa, Hách Kiến Quốc vội vàng mở miệng, "Chủ nhiệm Mã cứ yên tâm ngồi đi, qua chỗ máy sưởi hong một chút, tránh đừng để cảm."

Xem như ông ta đã nhìn ra, cô nhóc này tính tình không nhỏ, sau khi chọc giận ông cũng không được chỗ tốt gì.

Hách Kiến Quốc lên tiếng, Mã Tú Nga không nói thêm gì, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Miên rồi vội vàng xử lý lá trà trên mặt và nước trên người.

Hách Kiến Quốc cười ha hả nhìn về phía cô, "Cô nhóc này quả nhiên lợi hại, chú cũng biết nhất định là thằng con thối nhà mình sai, nhưng nó tuyệt đối không có ý xấu, chẳng qua chỉ muốn trêu đùa chút thôi, giờ chú thay nó xin lỗi cháu, cháu có thể tha thứ cho nó không?"
"Thằng bé mới 17 tuổi, nếu có tiền án tiền đồ sau này sẽ bị hủy mất," Hiển nhiên Hách Kiến Quốc rất biết cách nói chuyện, "Cháu coi như nể mặt đôi ba mẹ già đáng thương này mà tha cho nó, về sau chú nhất định sẽ quản giáo nghiêm, bảo đảm sẽ không tái phạm."

"Đương nhiên cũng không để cháu phải chịu oan ức, sẽ có một khoản bồi thường thiệt hại tinh thần, năm nghìn..."

Hạ Miên tiếp lời, "Năm nghìn vạn sao?"

Hách Kiến Quốc nghẹn lại, Mã Tú Nga không khỏi cười lạnh, "Năm nghìn vạn, đúng là dám nói, ăn vào không sợ no chết à."

Hạ Miên lười vô nghĩa với bọn họ, nói thẳng, "Có lẽ chú nhầm một chuyện rồi, tuy tôi báo cảnh sát, nhưng người định án lại không phải là tôi."

"Tình huống lúc đó được ghi âm rành mạch rõ ràng, tội danh gì cảnh sát sẽ tự định đoạt, chú tìm tôi hoàn toàn vô nghĩa, tôi chỉ làm chuyện nên làm thôi, vốn không cần bồi thường gì cả."
Hách Kiến Quốc trầm mặt, "Cô gái, đừng nói nhảm, một câu của cháu là có thể cứu con trai chú đấy, chúng ta kết thiện duyên không kết thù được không?"

"Thằng bé lưu lại án cũng ở trong đó hơn mười ngày, nếu cháu đã học ở đây, gia đình ắt phải ở gần đúng không, cháu cầm năm nghìn đó về cải thiện kinh tế trong nhà, chẳng phải tốt hơn việc sau này con trai chú nhìn gia đình cháu không có việc làm sao?"

"Ông đang uy hϊếp tôi?" Hạ Miên hỏi.

Đáy mắt Hách Kiến Quốc âm trầm, trên mặt lại cười ha hả, "Làm gì có, chỉ nói chút sự thật thôi, chú tự nhận Hách gia ở đây cũng có chút tiếng tăm, chúng ta kết thiện duyên thật tốt biết bao."

Hạ Miên đáp thẳng, "Xin lỗi, tôi không cần."

Hách Kiến Quốc thấy cô dầu muối không ăn, trong mắt lóe ra hung ác, "Cô gái, chú cảm thấy chúng ta vẫn có thể thương lượng giải quyết mọi chuyện, cháu nói đi?"
Hạ Miên, "Ý chú là muốn tôi đổi khẩu cung, biến con trai chú thành "chỉ đang nghịch ngợm"?"

"Nhưng chứng cứ ghi âm đã ở đó, giờ bắt đổi khẩu cung chính là bắt tôi làm giả chứng cứ, là phạm tội."

"Chú cảm thấy sao tôi phải vì một người muốn hại mình mà trở thành tội phạm chứ, chỉ với năm nghìn ư?"

Hạ Miên thẳng tắp đón nhận ánh mắt Hách Kiến Quốc hỏi, "Nếu chú gặp chuyện này, chú có làm không?"

Hách Kiến Quốc nheo mắt, cười ha hả trả lời, "Hóa ra là trải sự đời, chê năm nghìn còn ít hả, vậy cháu nói đi, bao nhiêu mới bằng lòng."

Mễ Cao Nhạc nhíu mày che trước mặt Hạ Miên, "Ba em Hách Kiếm, ý Hạ Miên không phải như vậy, chuyện này bác tìm Hạ Miên đúng là vô dụng thôi, vẫn nên về thuê luật sư nói chuyện với cảnh sát đi."

"Tôi đã mời luật sư rồi," Hách Kiến Quốc bất đắc dĩ nói với Mễ Cao Nhạc, "Thầy Mễ, con trẻ ngây thơ, sao ngay cả thầy cũng ngây thơ theo vậy."
Ông ta thở dài nói, "Không thì nên chờ anh con bé đến rồi nói chuyện đi. Anh trai hiểu chuyện hơn em gái."

Hạ Miên đứng sau Mễ Cao Nhạc nhô đầu ra, "Nãy chú hỏi bao nhiêu mới bằng lòng đúng không? Vậy cho tôi hỏi trước chú có bao nhiêu?"

Hách Kiến Quốc hoàn toàn mất kiên nhẫn, "Của cải trong nhà hiện giờ có 200 vạn, đều cho cháu, dám lấy không?"

"200 vạn?" Hạ Miên cười nhạo, "Tôi thấy chướng mắt!"

Mã Tú Nga ngồi một bên khinh miệt, "Một đứa nghèo kiết xác mà khẩu khí không nhỏ ha, chờ anh mày tới rồi, tưng này nghìn vạn cũng đừng hòng, bằng không tự vả mặt thật khó coi biết bao."

Hạ Miên mắt trợn mắt muốn đáp trả, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Lần trước sau khi Hạ nghe được âm mưu của bọn Hách Kiếm, Hạ Miên có mượn từ chỗ Ninh Thiều Vận để tiện báo công an.
Hôm ấy Ninh Thiều Bạch đón cô từ đồn, sợ lại xảy ra chuyện nên đã bảo cầm tiếp.

Cô nhìn thông báo trên màn hình, ấn xuống nghe:

Giọng nói Ninh Thiều Bạch truyền ra, "Tôi đến trường rồi, đang ở đâu?"

Hạ Miên hơi sửng sốt, "Không phải anh đang bận sao?"

Ninh Thiều Bạch đáp, "Ừm, lúc ấy mới xong ca phẫu thuật chưa về văn phòng, giờ tôi đang ở trường cấp ba, nên đi đâu đây?"

Hạ Miên, "À phòng họp tầng hai dãy phía Đông."

"Chờ chút, tôi tới ngay."

Khoảnh khắc Hách Kiến Quốc thấy Hạ Miên rút điện thoại ra liền nghiêm túc hẳn lên, thứ này ông ta mới gặp một lần, là trong tay một ông chủ lớn.

Mấu chốt là ông chủ đó còn tiếc không dám dùng, bảo phải đưa cho bên trên.

Nghe nói trong nước hiện giờ chỉ có hơn trăm chiếc, trên chợ đen giá toàn mười mấy vạn, ông ta còn đang định tìm người đào một chiếc về, không ngờ con nhóc này lại đem ra dễ dàng như vậy.
Hách Kiến Quốc co được dãn được, sắc mặt lập tức biến thành hòa ái tươi cười, "Xem ra là chú có mắt không thấy Thái Sơn, anh cháu làm nghề gì thế?"

Hạ Miên thật sự bị sự phúc hậu của ông ta làm cho kinh tởm, dứt khoát không để ý.

Cô không muốn làm phiền Ninh Thiều Bạch, nhưng lúc này vẫn khá mong ngóng anh xuất hiện.

Khi bác sĩ Ninh bùng nổ khí chất lợi hại vô cùng.

Hách Kiến Quốc cũng không giận, quay đầu nói bóng gió với thầy Mễ hỏi thăm Hạ Miên.

Thái độ ông ta chuyển biến quá rõ ràng, mọi người đều ngoài ý muốn, Mã Tú Nga nhìn Hạ Miên đánh giá tìm tòi, con ngươi đảo loạn.

Một lát sau cửa phòng bị gõ vang, Mễ Cao Nhạc vội nói, "Mời vào."

Thanh niên cao ráo anh tuấn xuất hiện, áo khoác lông rộng bao bọc dáng người thon dài, rất xứng với vẻ mặt lãnh đạm truyền rõ tin tức "tôi không dễ chọc".
Mễ Cao Nhạc hơi sửng sốt, nếu không phải gương mặt này khiến người ta phải ấn tượng sâu sắc, có khi hắn sẽ nghi ngờ thanh niên xa cách này không phải là người hôm nọ ở đồn công an.

"Ai u, anh Hạ Miên đây sao?" Hách Kiến Quốc giật mình ngắn ngủi, lập tức ân cần đứng dậy đón tiếp, "Thật tuấn tú lịch sự, tôi là ba của Hách Kiếm - Hách Kiến Quốc."

Ninh Thiều Bạch không để ý sự tiếp đón của ông ta, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Anh đi đến cạnh Hạ Miên, nói với Mễ Cao Nhạc, "Hạ Miên có chuyện gì sao thầy?"

Thầy Mễ bất đắc dĩ liếc Hách Kiến Quốc một cái, Hạ Miên biết hắn khó mà mở miệng, nói thẳng, "Ba Hách Kiếm bảo sẽ cho em năm nghìn làm phí bồi thường thiệt hại tinh thần, sau đó để em ngụy tạo chứng cứ, khai con của ông ta chỉ đơn thuần thích em, muốn trêu ghẹo em, chứ không phải có ý ép buộc đến hộp đêm làm gái."
Mặt Ninh Thiều Bạch không biểu cảm nhìn Hách Kiến Quốc, "Tôi cho ông mười vạn bồi thường thiệt hại tinh thần, để con ông ngồi trong đó đến khi thành niên nhé?"

Sắc mặt Hách Kiến Quốc biến đổi, vội vàng cười nói, "Ai ôi ban nãy chỉ đùa với trẻ con chút thôi, thật ra tôi nghe nói con mình đã mạo phạm con gái nhà người ta, cho nênđến đây để xin lỗi."

"Không cần." Ninh Thiều Bạch có chút chán ghét đáp, sau đó cúi đầu hỏi Hạ Miên, "Em muốn xử lý vụ này thế nào?"

Lúc này trong lòng Hách Kiến Quốc rất sợ, nhớ đến dáng vẻ tàn nhẫn ban nãy của cô, tức khắc biết người ta không phải đồ ngốc, còn thừa tự tin.

Ông ta cũng là kẻ quyết đoán, lập tức nói, "Là tôi đường đột, cháu Hạ thấy thế này được không, cảnh sát và trường học xử lý thế nào chúng ta đều nghe theo."
"Chú đảm bảo sau này thằng bé sẽ không xuất hiện trước mặt cháu Hạ Miên lần nào nữa, thế nào?"

Ninh Thiều Bạch nhìn cô.

Hạ Miên gật đầu, nếu có thể thì không cần dây dưa với đám tiểu nhân.

Hách Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra, lại hướng đến Ninh Thiều Bạch cười, "Cậu xem chúng ta cũng là không đánh không quen biết, chi bằng để tôi đặt một bàn ở Úy Lam, mời hai người bữa cơm nhé? Coi như xin lỗi hôm nay đã dọa cháu nó sợ, thật sự là do tôi không suy nghĩ chu toàn."

"Không cần," Ninh Thiều Bạch giơ tay nhìn đồng hồ, nói với thầy Mễ, "Nếu mọi chuyện đã giải quyết xong thì tôi xin đi trước, việc của Hạ Miên đành phiền thầy rồi."

Mễ Cao Nhạc cũng không ngờ mới dăm ba câu đơn giản đã giải quyết xong, ngơ ngác đáp, "Ừ, à, được."

Hách Kiến Quốc lập tức đề nghị, "Thế để tôi đưa anh Hạ Miên đi nha, vừa khéo có xe, tôi chở ngài."
Ninh Thiều Bạch chưa kịp cự tuyệt ông ta đã có một giọng nữ đanh đá truyền đến, "Anh trai Hạ Miên này."

Mã Tú Nga đi lên phía trước, lộ ra bộ dáng đầy chật vật của mình, "Chuyện với Hách tổng đã xong, nhưng của chúng ta thì chưa đâu."

Ninh Thiều Bạch liếc Hạ Miên một cái, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên là kiệt tác của cô.

Anh không tiếp lời Mã Tú Nga nói linh tinh, quay qua hỏi Tôn Duyệt Hân, "Tôn Duyệt Hân đúng không, em nói xem chuyện của bác này là thế nào?"

Tôn Duyệt Hân tự dưng bị điểm danh hơi kích động, "Đây là mẹ của Điền Tuyết Nhã, hôm nay tự nhiên bác ấy đến đây nói bọn em dọa Điền Tuyết Nhã khiến cô ta không dám đi học."

"Còn mắng Hạ Miên không cha không mẹ... vô giáo dục, bảo con gái mình nói không sai, có khi Hạ Miên từng vào cục cảnh sát, Hạ Miên nghe vậy nổi giận, mới... mới cầm chén trà hất qua."
"Chỉ hất trà?" Mã Tú Nga phẫn nộ, "Thầy giáo và Hách tổng đều chứng kiến đấy, chẳng qua tao mới nói mấy câu không dễ nghe, thế mà con bé này lại hất tận hai lần."

"Lần thứ hai còn ném cả chén, may mà tao trốn nhanh, bằng không đến nằm viện với con trai Hách tổng rồi."

"Cậu mau nói xem chuyện này phải làm thế nào hả?" Bộ dáng Mã Tú Nga rất vô lại, "Còn con gái của tao nữa, bị Hạ Miên nhà các người dọa sợ không dám đi học, con bé còn phải thi đại học đấy, chậm trễ tiền đồ của nó mấy người đảm đương nổi không?"

Hách Kiến Quốc lập tức xen vào, "Ai da chủ nhiệm Mã, chuyện này có gì to tát đâu." Ông ta cười nói với Ninh Thiều Bạch, "Anh Hạ Miên cứ yên tâm, tôi sẽ xử lí tốt cho cậu."

"Chẳng phải chủ nhiệm Mã muốn bồi thường thiệt hại tinh thần sao? Năm nghìn, không, một vạn, một vạn đủ không? Chuyện này tôi quản!"
Đáy mắt Mã Tú Nga hiện lên sự vui mừng.

Ninh Thiều Bạch nhàn nhạt nhìn Hách Kiến Quốc, "Trẻ nhà tôi sai ở đâu mà đến phiên ông thay con bé nhận sai?"

Hách Kiến Quốc không ngờ muốn vỗ mông ngựa lại vỗ vào chân ngựa*, lập tức cứng đờ.

(P/s: Chỉ kẻ xu nịnh không đến nơi đến chốn, thậm chí phạm vào những điều cấm kỵ.)

Mã Tú Nga cũng nhíu mày, "Ý cậu là gì? Nó đánh tôi mà không sai à?"

Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không để ý đến mụ, chỉ cúi đầu hỏi Hạ Miên, "Chính con gái bà ta tung tin?"

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân điên cuồng gật đầu, "Đúng vậy, là con gái bà ta, Điền Tuyết Nhã."

Lúc này Ninh Thiều Bạch mới nhìn về Mã Tú Nga, "Tôi cảm thấy con bà thảm hơn đấy, chẳng bằng một đứa không cha không mẹ, ít nhất không cha không mẹ còn lớn lên tốt hơn."

Đến rồi, Ninh Thiều Bạch độc miệng.
"Cậu!" Sắc mặt Mã Tú Nga biến đổi, chỉ nghe Ninh Thiều Bạch tiếp tục nói, "Thật ra bà đã nhắc nhở tôi."

"Chốc nữa tôi sẽ mời luật sư khởi tố mẹ con mấy người tội phỉ báng, án của đám Hách Kiếm vẫn ở đó, năm nghìn chắc đủ mời luật sự khiến Điền Tuyết Nhã chịu phạt nhỉ."

"Các người cứ chờ tòa án gửi giấy mời đi."

Mã Tú Nga không ngờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lập tức luống cuống, tiến lên muốn bắt lấy Ninh Thiều Bạch, "Anh trai Hạ Miên, cậu không thể như vậy được, Tiểu Tuyết nhà tôi sao có thể phạm tội được chứ."

Ninh Thiều Bạch né bà ta, "Có hay không do tòa định đoạt, chẳng phải bà cảm ấy con mình nói rất đúng sao? Vậy để tòa nhìn xem nó đúng thế nào."

Mã Tú Nga không dám ra vẻ kiên cường nữa, "Chỉ là đám trẻ con cãi nhau ầm ĩ thôi mà, không cần thiết để chuyện thành như vậy..."
Hiển nhiên Ninh Thiều Bạch cũng không muốn cãi cọ với mụ ta, trực tiếp tạm biệt Mễ Cao Nhạc, lúc đi qua vẫn không nhị được búng đầu Hạ Miên, cố ý dặn dò một câu, "Học hành cho tốt."

Hách Kiến Quốc vội vàng đuổi theo, "Ai da anh Hạ Miên, chúng ta cùng nhau..."

Mã Tú Nga cũng nhanh chóng chạy tới, "Hách tổng, từ từ thôi, anh Hạ Miên!"

Tôn Duyệt Hân thống khoái nhìn bộ dáng chật vật của hai người kia, "Hừ, đáng đời!"

Lý Lệ Trân thì mang vẻ mặt hoa si nói, "Ôi trời ơi Hạ Miên, anh cậu đẹp trai quá!"

"Sao hôm đó tớ không nhận ra anh ấy ngầu lòi thế này nhỉ, lúc mới xuất hiện còn chẳng dám thở đây này."

Tôn Duyệt Hân đáp lời, "Chẳng thế thì sao, tôi cứ tưởng phải mất một lúc lâu cơ, nào ngờ anh cậu tới chưa đến năm phút đã giải quyết xong rồi."

Mễ Cao Nhạc cũng hỏi, "Không phải anh em là bác sĩ à? Sao Hách Kiến Quốc lại nịnh bợ như vậy."
"Là bác sĩ," Không biết vì sao mà trong lòng Hạ Miên sinh ra một loại cảm giác chung vinh dự đáng kiêu ngạo, "Du học tiến sĩ đấy, nhưng ngoài bác sĩ ra vẫn còn chút nghề phụ lợi hại hơn, ha ha."

Tôn Duyệt Hân tò mò hỏi, "Điện thoại đó của cậu à? Sau khi Hách Kiến Quốc kia thấy nó lập tức đổi thái độ luôn."

Hạ Miên không nhiều lời, chỉ đáp, "Này là để tiện báo cảnh sát nên tớ đi mượn thôi, hôm nào đó sẽ trả về, ai mà biết chuyện lại thành thế này."

Thời bây giờ điện thoại chưa có chức năng chơi game, đối với học sinh cấp ba mà nói không có chút lực hấp dẫn nào, đấy là còn chưa tính Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân chưa nghe đến bao giờ.

Mễ Cao Nhạc cũng không quan tâm, điều hắn để ý là học sinh của mình, "Hạ Miên, anh em thật sự sẽ kiện Điền Tuyết Nhã à?"

Hạ Miên nghiêng đầu trả lời, "Khi về em sẽ khuyên anh sau, chỉ cần Điền Tuyết Nhã và mẹ không đến gây chuyện là được, chủ yếu mẹ cậu ấy khiến người ta quá chán ghét."
"Là chán ghét," Mễ Cao Nhạc cười khổ một chút, cũng hơi thở ra, "Nhưng lần này chắc không dám nữa."

"Được rồi, mấy đứa cũng mau về học đi."

Từ tầng hai đi xuống, sau khi rời khỏi tầm mắt của thầy chủ nhiệm, Tôn Duyệt Hân bắt đầu căm giận, "Mình cứ thế tha cho bọn họ à?"

Hạ Miên đáp, "Sao có thể?"

"Loại người đó phải bị dạy dỗ chút mới được."

Tôn Duyệt Hân lập tức xắn tay áo, "Nói đi, bà có kế hoạch gì?!"

Hạ Miên đáp, "Cậu còn nhớ lúc trước ở hội chùa tớ đã nói còn chiêu cuối không?"

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân liếc nhau gật đầu, "Nhớ."

"Các cậu giúp tớ, được chứ!"

Hai người trăm miệng một lời đáp, "Đương nhiên!"

Hạ Miên khoác vai hai người khen ngợi, "Chị em tốt!"

Quay về lớp, Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân nhìn chằm chằm tờ kế hoạch học tập trên bàn:
"Đây là kế hoạch của cậu?"

"Đây là chiêu cuối của cậu?"

Hạ Miên trả lời, "Đương nhiên, ban đầu tớ cứ nghĩ dùng cách này đập tan tin đồn là được rồi, nào ngờ lại liên lụy thêm một Hách Kiếm, làm lớn chuyện như vậy."

"Giờ xem ra vẫn phải dùng nó thôi, dựa vào kế hoạch này, không chừng thi giữa kỳ chúng ta đều có thể vượt qua Điền Tuyết Nhã đấy!"

Hạ Miên nhìn hai bộ dáng kinh ngạc kia nói, "Sao? Không phải mấy cậu tưởng tớ sẽ đánh người đó chứ?"

Cô trừng mắt, giọng điệu không thể tưởng tượng được, "Tớ là tiểu tiên nữ dịu dàng thế này, trông giống sẽ đánh nhau lắm ư?"

Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân nghĩ đến hai chén trà lưu loát ban nãy, không hẹn mà cùng gật đầu.

Hạ Miên nheo mắt nghi ngờ, "Gì cơ?"

Hai người lại vội vàng lắc đầu, cảm thấy hơi bị đáng sợ.
Lúc này Hạ Miên mới mỉm cười nói tiếp, "Chẳng phải Điền Tuyết Nhã luôn khinh thường chúng ta sao? Đã thế bọn mình càng phải cưỡi lên đầu khiến cô ta không thể trở mình được!"

"Hơn nữa chuyện thành tích này, cho dù chuyển lớp, chia lớp, thậm chí chuyển trường! Cô ta cũng không trốn nổi đâu!" Hạ Miên phát biểu hùng hồn, "Chúng ta vĩnh viễn đè ả dưới chân!"

"Thi đại học xong gửi cho mẹ con Điền Tuyết Nhã bản sao giấy báo trúng tuyển, thử nghĩ đi chưa đủ xả giận à?!"

Tôn Duyệt Hân & Lý Lệ Trân: ...

Ôi tàn nhẫn, thật quá độc ác.

Không biết vì cái gì, họ đột nhiên cảm thấy Điền Tuyết Nhã khá đáng thương.

Hạ Miên cười tủm tỉm vỗ vai hai người, "Tớ nhớ các cậu đã nói sẽ giúp mà nhỉ, còn muôn lần chết không chối từ, phải không?"

"Một mình tớ nghiền cô ta không thú vị."
Tôn Duyệt Hân & Lý Lệ Trân: ...

Được rồi, sự đồng tình với Điền Tuyết Nhã ban nãy, bọn họ vẫn nên giữ cho chính mình trước thì hơn.

Cầu ☆ and follow me 🙏