Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 68




Hạ Miên cho rằng phụ huynh Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân sẽ tới trước, rốt cuộc nhà bọn họ cách đây gần hơn, không ngờ người đầu tiên đến lại là Ninh Thiều Bạch.

Một chiếc Santana màu đen vội vàng dừng trước đồn cảnh sát, Ninh Thiều Bạch bước từ trên xe xuống, trong đêm xuân se lạnh chỉ mặc chiếc blouse trắng đơn bạc, hiển nhiên là chạy thẳng từ bệnh viện đến.

Hạ Miên nhìn ánh mắt và khí thế hung dữ kia, không khỏi sợ hãi lùi về sau.

Nhưng chân đối phương dài bước hai bước đã đến trước mặt cô, duỗi tay tóm lấy cổ áo từ đằng sau, quan sát thật cẩn thận rồi nhẹ nhàng thở ra, "Sao lại thế này?"

Nghe giọng điệu anh không quá tốt, Mễ Cao Nhạc chặn lại, "Đây không phải chuyện trẻ con đâu, là đám lưu manh tìm đến em ấy làm phiền, vì vậy mới báo cảnh sát."


Lúc này Ninh Thiều Bạch chú ý đến chủ nhiệm lớp đứng một bên, rất thành thật cảm ơn, "Làm phiền thầy quá rồi."

"Không sao không sao, Hạ Miên xử lý khá tốt," Giọng điệu Mễ Cao Nhạc mang theo chút cảm thán, "Con bé này cũng lớn gan thật."

Từ lúc hắn bắt đầu sống hòa nhập với học sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp được một em dám báo cảnh sát thế này.

Nếu như tất cả đều giống Hạ Miên, có khi đám lưu manh hay ăn vạ ở cổng trường mai danh ẩn tích cả rồi.

Ninh Thiều Bạch liếc Hạ Miên một cái, tiếp tục hàn huyên với thầy giáo, "Sau này phiền thầy để ý em ấy nhiều hơn."

Rất có bộ dáng phụ huynh nha, Hạ Miên nhịn không được cười trộm.

Ở góc độ chủ nhiệm lớp không nhìn thấy, Ninh Thiều Bạch duỗi tay véo cô.

Hạ Miên sợ tới mức nhanh lùi về sau.

Liền đụng phải Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân si mê cái đẹp:


"Đây là anh cậu sao? A a a đẹp trai quá!"

"Anh ấy có bạn gái chưa, trên tớ có một chị đấy!"

Hạ Miên "chẹp" miệng một tiếng, "Mấy cậu đừng nghĩ làm gì."

Ba người còn đang mải ồn ào, ba mẹ Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân đã đạp xe đến.

Hiển nhiên hai bên gia đình đều biết nhau, sau khi xác nhận bọn họ không sao mới bắt đầu lải nhải, chẳng biết là đang quở trách hay đau lòng.

"Hai con bé này có năng lực quá nhỉ!"

"Sao lại chạy đến đồn công an thế hả..."

"Lần đầu tiên trong đời tôi phải đến đây đón con về đấy..."

Mễ Cao Nhạc vội vàng giải thích đại khái câu chuyện một lần rồi nói, "Giờ không còn sớm, các bác hãy để mấy em ấy về nhà nghỉ ngơi trước, mai còn phải đi học."

Ninh Thiều Bạch biết đối phương vì giúp Hạ Miên nên mới bị liên lụy, lập tức bước lên chào hỏi phụ huynh hai nhà:


"Mọi chuyện đều do Hạ Miên nhà cháu cả, thật sự xin lỗi."

Ông Tôn có cái bụng hơi nhô lên cười ha ha đáp, "Không sao không sao, giúp đỡ bạn bè là việc đương nhiên, bọn nhỏ không sai."

Bà Lý lôi kéo Hạ Miên nói, "Thì ra cháu chính là Hạ Miên hả, cô sớm đã nghe Trân Trân kể rồi, có phải thành tích học tập rất tốt đúng không? Sau này có rảnh nhớ đến nhà cô chơi nhé."

Bà Tôn nhìn Ninh Thiều Bạch mặc áo blouse trắng, nhiệt tình chào hỏi, "Anh Hạ Miên là bác sĩ hả? Làm ở bệnh viện nào thế."

"Dạ bệnh viện Yến đại."

Cha mẹ hai bên càng thêm nhiệt tình, thời buổi này bác sĩ cũng là nghề nghiệp cực kỳ nổi tiếng, càng đừng nói làm ở Yến đại lẫy lừng.

Hạ Miên nhìn Ninh Thiều Bạch quần áo mỏng manh, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân.

Hai người ngầm hiểu lập tức cầm lấy tay cha mẹ mình nói.
"Mẹ, con buồn ngủ quá."

"Mẹ, con lạnh, mình nhanh về nhà đi."

"Được được được, về nhà."

"Anh Hạ Miên này, chúng ta lưu phương thức liên hệ đi."

...

Ninh Thiều Bạch đứng tại chỗ nhìn nhóm phụ huynh rời đi, đang định quay đầu tìm người nào đó tính sổ, đột nhiên bị ôm lấy từ sau lưng.

Ninh Thiều Bạch sửng sốt, chỉ thấy đầu Hạ Miên nhô ra bên tay phải mình, gương mặt tràn ngập sự lấy lòng, đồng thời nhanh lẹ xoa xoa tay anh giúp sưởi ấm, "Bác sĩ Ninh, lạnh lắm rồi hả, hôm nay cảm ơn anh nha!"

"Cứ tưởng anh hiểu rõ tôi chứ, làm gì có chuyện gặp nguy hiểm được, cho nên sau này không cần vội vậy đâu." Cô nói xong cúi đầu nhìn tay anh lạnh đến phát run, vội vàng nâng lên đặt vào lòng bàn tay mình hà hơi, dùng sức xoa.

"Lạnh thật lạnh thật." Cô vừa xoa vừa dậm chân, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Ninh Thiều Bạch cười hì hì, "Ấm chưa?"
Ninh Thiều Bạch nhắm mắt, hít sâu một hơi, rút tay về tức giận nói, "Để tôi lên xe sớm chút thì ấm!"

"Vâng vâng vâng vâng!" Hạ Miên vội vàng đẩy anh về phía xe, còn đích thân mở cửa ghế điều khiển bày ra dáng mời tiêu chuẩn, ân cần nói, "Mau vào mau vào."

Chờ Ninh Thiều Bạch ngồi xong cô mới chạy vòng sang ghế phụ, bắt đầu kích hoạt hình thức khen ngợi điên cuồng, "Hôm nay bác sĩ Ninh đẹp trai quá nha, làm phụ huynh rất được ấy..."

Hình như Ninh Thiều Bạch biết cô muốn nói gì, duỗi tay búng trán Hạ Miên lđáp, "Đừng có mơ, cái đồ gây chuyện linh tinh nhà cô, tôi không muốn cávh ba ngày lại chạy đến trường một lần đâu, hồi còn đi học còn chẳng bị gọi phụ huynh lần nào đấy."

"Anh bảo ai gây chuyện linh tinh cơ? Tôi không bao giờ chủ động gây chuyện." Hạ Miên nói, "Chuyện hôm nay không thể trách tôi được!"
Cô kể lại đầu đâu câu chuyện một lần, cuối cùng tổng kết, "Nếu cứ áp đặt nguyên nhân là do tôi, vậy chỉ có thể trách con người này lớn lên quá đẹp, quá được hoan nghênh."

Dứt lời còn thở dài, "Xinh đẹp cũng là cái tội, nếu đẹp là có tội, chắc tôi bị chung thân luôn rồi."

Ninh Thiều Bạch vô cảm đáp, "Không, tôi thấy đủ để phán tử hình đấy."

Hạ Miên: ...

Câu trả lời này thật khéo léo nhỉ, mình nên coi nó là lời khích lệ hay trù ẻo người khác đây.

Ninh Thiều Bạch hỏi, "Bệnh viện mới nhận thêm ba người, do cô làm?"

Hạ Miên hơi sửng sốt, "Đưa đến bệnh viện anh hả? À cũng đúng, bệnh viện Yến đại gần đây nhất mà."

"Thế nào? Không có trở ngại gì chứ?"

Ninh Thiều Bạch nói, "Chẳng phải trong lòng cô rõ nhất sao?"

"Ha ha, tất nhiên không việc gì rồi, cho chảy nhiều máu chút chỉ để dọa thôi, cùng lắm chấn động não nhỏ, ngủ một giấc là hết."
Ninh Thiều Bạch liếc cô một cái, "Ồ? Kinh nghiệm phong phú phết, học ở đâu vậy?"

"Trùng hợp, trùng hợp ấy mà," Hạ Miên cười hắc hắc nói dối, lập tức chuyển sang chủ đề khác, "Anh về viện hay về nhà?"

Ninh Thiều Bạch cũng không hỏi thêm.

Cúi đầu ý bảo Hạ Miên nhìn áo blouse trắng trên người mình, "Đoán xem?"

"Hôm nay trực ban đúng không, tôi hiểu mà." Hạ Miên đáp, "Bác sĩ Ninh thật vất vả, lần này chân thành cảm ơn anh nha."

Ninh Thiều Bạch không quan tâm cô nữa, chuyên chú lái xe.

Mắt thấy sắp đi đến giao lộ, Hạ Miên vội vàng nói, "Thả tôi xuống đầu ngõ được rồi, nghe thấy tiếng ô tô cô hai lại hỏi thì chết."

Ninh Thiều Bạch không trả lời, anh dừng xe ở đầu ngõ rồi mở đèn chiếu đường cho cô, thẳng đến Hạ Miên đi đến cửa nhà vẫy vẫy tay mới rời đi.

Quả nhiên Hạ Văn Nguyệt đang chờ, nghe thấy động tĩnh liền chạy từ phòng tây ra, "Sao hôm nay về muộn thế hả?"
"Dạ tại trường cháu xảy ra chút chuyện, có đám lưu manh tìm khối 10 quấy rối, sau đó mọi người gọi cảnh sát đến bắt người, cháu mải xem náo nhiệt nên về hơi trễ."

Trước này Hạ Văn Nguyệt không mấy tò mò, thấy cô không sao thì ngáp nói, "Cơm trong bếp đấy, ăn nhanh rồi ngủ, Tiểu Phong chờ cháu nãy giờ, mới thϊếp đi thôi..."

Đang nói chuyện, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng trẻ con mang theo khốn đốn truyền từ phòng tây đến, "Dì nhỏ ạ?"

"Ừ, dì về rồi!" Cô vội vàng đáp một tiếng.

Hạ Văn Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, "Không thấy cháu thì không chịu ngủ, hôm nay ở nhà trẻ được vẽ tranh, nhất định phải cho cháu xem."

"Dạ cháu biết rồi, cô hai mau đi ngủ đi, để cháu dỗ thằng bé." Hạ Miên vội vàng vào phòng.

Quả nhiên bạn nhỏ đang ngồi trong chăn nhìn ra cửa, thấy Hạ Miên thì ánh mắt sáng lên, "Dì nhỏ!"
"Ừm," Hạ Miên cởϊ áσ khoác, đi qua hôn hôn mặt cậu, "Dì về rồi đây, sao giờ này vẫn chưa ngủ hả."

Tiểu Phong cong môi cười, xoay người lấy ra một tờ giấy dưới gối đưa cho Hạ Miên.

Hạ Miên kinh hỉ hỏi, "Tặng dì sao?"

Tiểu Phong vui vẻ gật đầu.

Hạ Miên mở ra, là một bức tranh màu, trên đó có trời xanh mây trắng và ánh mặt trời ấm áp, một người lớn màu hồng cam đang ôm một đứa trẻ màu vàng trên tay, xung quanh là những bông hoa xinh đẹp và bươm bướm đủ màu.

Nét vẽ non nớt nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp của nhân vật trong tranh.

"Là dì và Tiểu Phong sao?"

Tiểu Phong cong môi, dang hai tay đòi ôm một cái.

Hạ Miên không khỏi bật cười, nhóc con còn biết làm nũng nha.

Hạ Miên bế cậu lên, "Tranh của Tiểu Phong nhà ta quá đẹp."

Tiểu Phong thỏa mãn cọ cổ cô.
Hạ Miên nói, "Chờ cuối tuần này dì nhỏ làm xong hết việc sẽ dẫn Tiểu Phong đi chơi cả ngày, chịu không?"

"Dạ!" Tiểu Phong cực kỳ vui vẻ.

Một ngày của bọn họ bây giờ có rất ít thời gian gặp nhau, sáng cô đi cậu vẫn đang ngủ, đến trưa mới được cùng nhau ăn cơm, tới tối tan học về còn phải làm bài tập, làm xong thì bạn nhỏ đã buồn ngủ không chịu được rồi.

Dù vậy thằng bé vẫn luôn đợi cô ngủ cùng.

Hạ Miên đau lòng thơm thơm khuôn mặt nhỏ, "Hôm nay nằm chung chăn với dì nhỏ nhé?!"

"Vâng!" Tiểu Phong hưng phấn ôm lấy cổ cô nhảy nhót hai cái, cảm thấy phúc lợi hôm nay quá tốt.

Hạ Miên bật cười, nhóc con này thật dễ thỏa mãn.

Dù sao tình huống của Tiểu Phong cũng đặc biệt, Hạ Miên từng lén xin lời khuyên từ Ninh Thiều Bạch.

Ninh Thiều Bạch đề nghị đợi đến khi cậu nhóc bảy tuổi mới chính thức chia giường, trước lúc ấy phải cho cậu đủ cảm giác an toàn.
Chuyện của Tiểu Phong nên làm từng bước một. Trường học cũng vì vụ báo cảnh sát của cô mà chấn động một thời gian.

Hạ Miên một bước thành danh, những lời đồn kia cũng tự nhiên theo đó biến mất.

Học sinh của lớp ba không chỉ không nhắc đến, mà gặp người khác còn nghiêm túc giải thích cho họ nghe.

Ngay cả đám lưu manh thích náo nhiệt không sợ chuyện lớn thấy kết cục của Hách Kiếm cũng hãi hùng ngậm mồm, đối với bọn họ mà nói, vào đồn cảnh sát vẫn là một chuyện rất đáng sợ.

Nhưng nhóm Triệu Thành và Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân thì rất hưng phấn thôi rồi, phảng phất như đây là sự kiện đáng để ghi vào lịch sử cuộc đời vậy.

Triệu Thành nói, "Anh quyết định rồi, sau này lớn lên phải làm cảnh sát mới được, quá ư là ngầu luôn."

Hạ Miên lập tức đáp, "Trường cảnh sát không dễ thi đâu, lấy điểm rất cao, anh xác định với thành tích hiện giờ có thể đậu chứ?"
Triệu Thành bị dội một chậu nước lạnh, buồn bực nói, "Hạ Miên, sao cứ động một tí là em lại nhắc người khác học vậy?"

Hạ Miên cười, "Bởi vì học tập mới có thể thực hiện ước mơ của mình!"

Triệu Thành có ước mơ nhưng không muốn học cho lắm, vì thế lái sang chuyện khác, nói đến tình hình của Hách Kiếm, "Ba anh bảo thằng Hách Kiếm kia ở đấy nhiều nhất mấy ngày là được thả."

"Em cũng đoán vậy," Hạ Miên đáp, "Dù sao cậu ta vẫn chưa thành niên, cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì. Nhưng để trường đuổi học là đủ rồi."

Triệu Thành vỗ tay một cái, "Ai, sao mình lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ? Chỉ cần nó rời khỏi trường là không khí tươi mát biết bao."

Tôn Duyệt Hân nói, "Vậy Hạ Miên nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, ba mẹ cậu ta..." Cô ấy nói đến đây quay đầu nhìn Lý Lệ Trân, "Lần này vào thẳng bệnh viện, bọn họ sẽ đích thân xuất hiện chứ?"
Lý Lệ Trân đáp, "Chắc vậy, ông Hách đổ biết bao tiền để con nhập học cơ mà, chỉ sợ không dễ đuổi đâu."

Tôn Duyệt Hân lo lắng, "Cậu nói xem liệu bọn họ có tìm Kiều Kiến Vũ không, chẳng phải nhà họ Hách đầu tư để Kiều Kiến Vũ mở câu lạc bộ đêm sao? Để Kiều Kiến Vũ nói một câu, chuyện này sẽ biến mất."

Hạ Miên bật cười, "Các cậu đều nói Kiều Kiến Vũ kia là nhân vật lớn, thế nên anh ta quản việc tầm thường để mất giá làm gì."

"Huống hồ Hách gia giấu vụ này còn không kịp, sao dám kiếm Kiều Kiến Vũ chứ."

Triệu Thành khó hiểu.

Hạ Miên phân tích, "Không phải mọi người đều nói vậy sao? Kiều Kiến Vũ chướng mắt Hách Kiếm, cùng lắm chỉ nhìn vào số tiền cậu ta nhả ra mới mở lời thôi."

"Vì thế hai tên lưu manh quậy cùng Hách Kiếm kia nhất định là loại ngoài lề."
"Hôm đó chính bọn họ nói thẳng ra tên câu lạc bộ King và Kiều Kiến Vũ, đương nhiên cảnh sát sẽ điều tra." Hạ Miên nói, "Mọi người cảm thấy Kiều Kiến Vũ sẽ úp chuyện này lên đầu tên Hách Kiếm gây thị phi hay một nữ sinh cấp ba không biết tên."

"Đương nhiên úp lên đầu Hách Kiếm gây chuyện thị phi rồi!" Triệu Thành đập tay, đột nhiên nói, "Hôm đó em nói nhiều như vậy là để bẫy bọn họ khai ra tên Kiều Kiến Vũ?"

Hạ Miên cho hắn một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy, "Đúng vậy, hôm ấy em và đám Lệ Trân đều nghe thấy kế hoạch, biết ông Kiều Kiến Vũ quản cháu rất chặt, liệu anh ta sẽ vì chút việc vặt vãnh của Hách Kiếm mà đứng ra sao?"

"Hơn nữa ba của Hách Kiếm cũng không dám đắc tội Kiều Kiến Vũ ở giai đoạn mấu chốt này, cùng lắm để Hách Kiếm bị đuổi học rồi chuyển sang trường khác, nhưng nếu chạm đến Kiều Kiến Vũ, việc kinh doanh của Hách gia, còn cả hộp đêm nhà họ đổ tiền vào sẽ tổn thất lớn."
"Mọi người cảm thấy ba Hách Kiếm là người yêu con trai hơn tất cả?"

Ba người đồng thời lắc đầu.

Hạ Miên đáp, "Vậy được rồi."

Triệu Thành nói, "Thế nên khả năng lớn nhất là ba nó sẽ đến tìm em."

Tôn Duyệt Hân, "Chắc chắn dùng tiền đánh cậu."

Hạ Miên khịt mũi, "Trừ phi ông ta đánh chết tớ."

Ba người cười ha ha.

Kết quả Hạ Miên chưa đợi được ông Hách đến, người xuất hiện đầu tiên lại là mẹ Điền Tuyết Nhã - Mã Tú Nga.

Sau buổi tối Điền Tuyết Nhã chạy khỏi tiết tự học, chẳng biết do không còn mặt mũi gặp người khác hay sợ Hạ Miên báo cánh sát, mà hai ngày nay không hề đi học.

Giữa trưa Hạ Miên về lớp nghe thấy mọi người đang thảo luận, "Có phải Điền Tuyết Nhã bị cảnh sát bắt rồi không."

"Không thể nào." Hạ Miên vội vàng giải thích, "Phải tố cáo tội phỉ báng thì cảnh sát mới bắt chứ, không ai kiện thì không bị gì đâu."
Không ít học sinh lặng lẽ thở ra, tuy chuyện này Điền Tuyết Nhã không đúng, nhưng nếu vì chỉ nó mà ngồi tù lại cảm thấy không đành lòng.

Đối với mà Hạ Miên nói đúng là không nên so đo với một cô nhóc, hơn nữa kiện vụ này lên cũng không có gì thú vị, chẳng bằng dùng nó thu hảo cảm còn hơn.

"Tớ chỉ dọa thôi, rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì, cậu ấy vừa xinh đẹp lại có thành tích tốt, tiền đồ tương lai rộng mở thế kia, nếu đi kiện thật chẳng phải hủy hoại cả đời này sao?"

Hạ Miên thở dài nói, "Hy vọng sau này cậu ấy hiểu được, đừng đi bịa đặt lung tung nữa."

Lời vừa dứt, còn ai không nói Hạ Miên có tấm lòng bao la cho được? Dịu dàng lương thiện như thế, quả thật là một tiểu tiên nữ.

Vào lúc hảo cảm của mọi người đối với cô  tăng gấp bội, mẹ Điền Tuyết Nhã - Mã Tú Nga lên sàn.
Bà ta có cơ thể đẫy đà, là một người phụ nữ trung niên tính cách đanh đá, vừa đẩy cửa ra đã nổi giận đùng đùng quát, "Đứa nào là học sinh chuyển trường mới tới?"

Hạ Miên nghi ngờ đứng lên, "Dạ chào dì, là cháu ạ."

"Là mày à?" Người phụ nữ dùng đôi mắt xếch đánh giá từ trên xuống dưới nói, "Chính mày bắt nạt Tiểu Tuyết nhà này phải không? Mau gọi phụ huynh đến đây, tao phải hỏi xem bọn họ dạy con thế nào mới được, đã dốt thì thôi đi, còn dám bắt nạt học sinh giỏi khác?"

Tôn Duyệt Hân tức cười, "Cháu bảo này dì ơi, không phân rõ đen trắng đã chạy đến đây nói vậy rồi, ai học dốt, ai bắt nạt Tiểu Tuyết nhà dì cơ?"

Ánh mắt Mã Tú Nga dừng trên người Tôn Duyệt Hân, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường, "Tôn Duyệt Hân, Lý Lệ Trân à, tao biết hai đứa mày, sao, học giỏi lắm hả? Đi thi đứng thứ mấy lớp, thứ mấy trường?"
Tôn Duyệt Hân nghẹn lại không đáp được.

Hạ Miên biết ánh mắt áp đặt học sinh dốt của Điền Tuyết Nhã học từ ai rồi.

Giọng cô rất bình thản nói, "Dì à, bạn Điền Tuyết Nhã nói bọn cháu bắt nạt cậu ấy sao?"

"Các người không bắt nạt nó thì sao nó lại không dám đi học hả?" Mã Tú Nga chỉ vào Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân, "Chúng mày cũng có phần đúng không? Quả nhiên vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đều là lũ học dốt."

Hóa ra chưa rõ tình huống đã chạy đến đây lên án rồi. Thật quá hài hước.

Hạ Miên dịu dàng mở miệng, "Bạn Điền Tuyết Nhã không dám đi học, có thể nguyên nhân là do dì đấy."

Mã Tú Nga nhíu mày, "Mày có ý gì?"

Hạ Miên nhỏ nhẹ đáp lời, "Tại nhà dì không dạy cách phân biệt trắng đen, tùy tiện phỏng đoán ác ý về người khác, bạn Điền Tuyết Nhã cũng vì nó mà nói xấu sau lưng mọi người, sau khi bị vạch trần không còn mặt mũi gặp ai, vậy nên mới không dám đến trường."
Mã Tú Nga lập tức cả giận, "Mày nói gì thế hả? Ai không phân rõ trắng đen nghĩ ác về người khác cơ? Con gái tao có gì mà phải sợ."

"Đúng là Điền Tuyết Nhã nên sợ đấy! Chỉ vì cậu ta nói hươu nói vượn mà Hạ Miên suýt nữa bị đám lưu manh xã hội kia cưỡng éo mang đi," có bạn học không nhìn được nói mở miệng, "Nếu không phải Hạ Miên người ta rộng lượng, con gái bà đã bị cảnh sát bắt rồi."

Mã Tú Nga nghe thấy mấy chữ cảnh sát mà sửng sốt.

Có bạn học khác căm giận bất bình thay Hạ Miên:

"Đúng vậy, Điền Tuyết Nhã bôi nhọ Hạ Miên là tội phạm, sau đó bị người ta vạch trần, rõ ràng là bản thân sợ hãi không dám ra ngoài, thế quái nào lại tại Hạ Miên."

"Điền Tuyết Nhã cũng đủ kinh tởm thật, bản thân sai không nhận thì thôi, còn để phụ huynh đến đây làm loạn."
"Trước kia tớ còn thấy con người cậu ta khá tốt, giờ thì biết là giả bộ rồi."

"Hạ Miên chịu oan ức lớn vậy vẫn rộng lòng tha thứ cho, ngược lại còn dám trả đũa, mệt lòng lúc trước tớ lo cho cô ta."

"Ha ha, học giỏi thì có ích gì, cô ta nhưng vậy còn kém xa nhóm Tôn Duyệt Hân."

...

Mã Tú Nga nghe mọi người thảo luận sắc mặt ngày càng khó coi, con gái bà ngoan ngoãn như vậy, sao có thể bị các bạn mắng thành thế này chứ?

Bà ta nghe xong mà khó chịu, con mình rơi vào hoàn cảnh này không biết đáng thương bao nhiêu?

Không được, không thể để con gái chịu oan ức!

Mễ Cao Nhạc mới đi làm chưa kịp lên văn phòng đã hay tin chạy đến đây, "Mẹ em Điền Tuyết Nhã, chúng ta có việc thì đến văn phòng nói, đừng ở đây ảnh hưởng đến các em học hành."

Mã Tú Nga vốn muốn tìm chủ nhiệm lớp, giờ thuận thế nói, "Đúng lúc quá, thầy nên quản mấy đứa này đi, mấy ngày nay Tiểu Tuyết ở nhà không ăn không uống gì cả, bị dọa không dám đến trường."
"Con bé là hạt giống tốt, không thể để loại người vớ vẩn làm hỏng được."

Mễ Cao Nhạc nhíu mày, "Lát nữa tôi sẽ nói chuyện này thật tỉ mỉ, ngài đừng vội."

Hắn quay đầu gọi Hạ Miên, "Hạ Miên, em đến văn phòng với thầy một chút đi."

Tôn Duyệt Hân sợ Hạ Miên một mình gặp nguy, lập tức nói, "Thầy Mễ, em đi cùng cậu ấy được không?"

Lý Lệ Trân cũng xin, "Em nữa."

Mễ Cao Nhạc nghĩ rồi đáp, "Được, ba đứa đi đi."

Cả đoạn đường Mã Tú Nga đều nói với Mễ Cao Nhạc chuyện học tập của Điền Tuyết Nhã quan trọng cỡ nào, học sinh trong lớp vô lý ra sao, sợ chậm trễ tiền đồ con gái mình.

Mễ Cao Nhạc chỉ ừ ừ à à đáp lời.

Hắn không dẫn mọi người đến phòng giáo viên, mà lên một phòng họp nhỏ ở lầu hai, bên trong có ba người đang ngồi.

Người đàn ông khí thế to lớn ngồi giữa có ngũ quan và dáng người không tệ, tây trang giày da, mái tóc vuốt ngược, tay đeo đồng hồ bằng vàng, trên bàn là một túi văn kiện, lúc này đang cầm Big Brother nghe điện thoại.
Cả người toát ra cảm giác ưu việt "tôi là người có tiền", hơn nữa không khó đoán được gương mặt kia là ai.

Thấy mọi người tiến vào ông ta vẫn không cúp máy, tiếp tục thoải mái trò chuyện, "Ai da, đều nói con gái là nợ, thằng nhóc thối nhà tôi trêu một đứa con gái giờ phải về thu dọn cho nó, không thể không về xem."

"Ha ha ha xin lỗi lão ca, lần này về đảm bảo mời ngài uống rượu."

"Thật sự có di động hả? Chẳng phải nó sản xuất theo lô nhỏ, không bán ra ngoài sao?"

"Năm vạn? Nếu ngài có thể lấy được hàng cho tôi, đừng nói năm vạn, mười vạn đây cũng đưa."

"Vẫn là lão ca có cách, lấy được hay không đành phải dựa vào ngài rồi."

...

Hạ Miên nhìn vị này gọi hai ba phút vẫn không có vẻ muốn cúp máy, nói với Mễ Cao Nhạc, "Thầy tìm em có chuyện gì ạ? Nếu không em về trước làm bài tập đây, ở chỗ này hơi lãng phí thời gian."
Mễ Cao Nhạc cũng phiền, thuận tiện đáp, "Được rồi chúng ta về cả đi, đợi một lát nếu họ rảnh thì lại qua."

"Ây ây ây!" Hách Kiến Quốc lập tức cúp điện thoại, cười nói, "Ai u xin lỗi nhé, để thầy và các  chờ lâu rồi, thật không phải phép."

"Nói gì vậy có đợi lâu đâu." Mã Tú Nga lập tức cười tươi như hoa, "Kiến Quốc, à không đúng, phải gọi là Hách tổng nhỉ, ngài quý nhân nhiều chuyện, bọn tôi chờ một lát không sao cả."

Hách Kiến Quốc nghi hoặc hỏi, "Bà là?"

"Tôi Mã Tú Nga đây, chủ nhiệm phân xưởng số hai, lúc trước ngài có một đơn hàng lấy từ chỗ tôi đấy!"

Giọng điệu kia muốn nịnh nọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu, dùng sức bám vào quan hệ.

Tôn Duyệt Hân không khỏi trợn mắt, nhỏ giọng thì thầm, "Giờ tớ biết tại sao Điền Tuyết Nhã hai mặt rồi, hóa ra là học từ mẹ mình."
Hai người bên kia đã bắt đầu nói vào vấn đề chính, Mã Tú Nga hỏi, "Hách tổng đến trường làm gì vậy?"

Hách Kiến Quốc thở dài, "Còn không phải vì thằng con không biết cố gắng của tôi sao."

"Bắt nạt đứa con gái trong trường, gây phiền phức."

Mã Tú Nga bĩu môi nói, "Không nhất định là tại con ngài đâu, ở đâu tìm được người đơn thuần như Tiểu Tuyết nhà tôi được chứ, có khi cố ý thông đồng vì tiền của ngài rồi."

"Đ*!" Tôn Duyệt Hân mắng, "Dì ơi dì để mồm miệng sạch sẽ một chút đi ạ, ai cố ý thông đồng cơ? Nếu nói như vậy, vậy lúc Hạ Miên chưa tới đây, người Hách Kiếm thích nhất chính là Điền Tuyết Nhã nhà dì đấy."

Mã Tú Nga trừng mắt định đáp trả thì bị Mễ Cao Nhạc nghiêm túc chặn lại, "Mẹ em Điền Tuyết Nhã, việc lần này cũng vì con gái bác bịa đặt lung tung gây ra, nếu bác còn chửi bới học sinh của tôi nữa, chuyện Điền Tuyết Nhã tôi xin mặc kệ."
Mã Tú Nga nói, "Sao được chứ, có phải thầy giáo nhầm ở đâu rồi không, con gái tôi ngoan như vậy, cả ngày chỉ biết học tập, bịa đặt cái gì chứ."

Mễ Cao Nhạc kể lại đại khái mọi chuyện, "... Cho nên vì em Điền Tuyết Nhã nói lung tung dẫn đến con trai bác Hách đây tin thật, dẫn theo đám xã hội đen vào trường bắt nạt một bạn nữ."

"Trong lúc sốt ruột bạn nữ ấy đã báo cảnh sát."

"Có lẽ Điền Tuyết Nhã thấy chuyện bắt đầu lớn nên sợ, không dám tới trường."

"Việc này Hạ Miên đã nói rõ với tôi rồi, cảnh sát cũng không bắt em Điền nữa, bác về bảo em ấy đi học đi, không sao cả."

Mã Tú Nga nhớ đến ban nãy mình bị công kích đáng sợ trong lớp, lập tức nói, "Sao có thể trách con gái tôi được."

Bà ta ghét bỏ nhìn Hạ Miên, "Rõ ràng là con nhóc này sống không biết kiềm chế khiến mọi người hiểu lầm."
"Nếu nói xinh đẹp, con gái nhà tôi cũng đẹp mà, sao lại không gặp phải loại chuyện này?"

"Mẹ em Điền Tuyết Nhã!" Giọng điệu Mễ Cao Nhạc nghiêm khắc, "Chuyện này vốn là Điền Tuyết Nhã sai, tôi đã cảnh báo rồi, đừng mắng học sinh của tôi!"

Mã Tú Nga nghe Mễ Cao Nhạc nói con mình sai, lập tức không chịu, "Tôi nói này sao cậu lại làm giáo viên được vậy?"

"Trường chúng ta chính là cấp ba trọng điểm đấy, con gái tôi muốn thi vào Yến Đại Hoa Đại kia kìa, cậu muốn để bọn lưu manh ảnh hưởng đến con bé hả? Tôi muốn chuyển lớp, tôi muốn tìm hiệu trưởng của mấy người!"

Hạ Miên hít sâu một hơi, muốn an ổn làm tiểu tiên nữ thật không dễ dàng, cô tận lực để giọng nói của mình thật bình thản, "Vậy ý dì là ai giỏi thì người đó chính là tổ tông?"

"Nếu cháu đây học giỏi hơn Điền Tuyết Nhã, chỉ cần muốn cô ta thôi học là được đúng không!"
Mã Tú Nga khinh thường đáp, "Chờ mày thi hơn con bé rồi nói sau."

Mặt Hạ Miên treo nụ cười, câu từ nhỏ nhẹ đáp, "Yên tâm, cháu đây sẽ để dì nhìn thấy bản chất của con gái dì, là loại lưu manh không bằng rác rưởi!"

"Mày! Con du côn này mày ăn nói kiểu gì thế hả?" Mã Tú Nga thét chói tai muốn xông lên xô Hạ Miên nhưng bị Mễ Cao Nhạc ngăn lại, "Mẹ em Điền Tuyết Nhã!"

Dù sao sức Mã Tú Nga cũng không bằng đàn ông, bà ta không cam tâm không buông tha quát, "Gọi phụ huynh đến đây! Tao muốn nói chuyện với phụ huynh nhà mày!"

Hách Kiến Quốc ngồi một bên rốt cuộc cũng mở miệng, "Đúng vậy thầy Mễ, phụ huynh em Hạ Miên đâu sao vẫn chưa tới? Thời gian của tôi có hạn."

Lúc này Hạ Miên mới biết phải mời phụ huynh. Nhớ đến hôm đó bị Ninh Thiều Bạch cự tuyệt, Hạ Miên theo bản năng rụt cổ lại, dù cô có ý định để anh ấy làm phụ huynh của mình trong suốt thời gian đi học, nhưng thường xuyên như vậy... vẫn thấy hơi ngượng ngùng nha.
Mễ Cao Nhạc nói, "Anh của em ấy tạm thời không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi sẽ gọi lại sau, bác Hách muốn làm gì, chúng ta tâm sự trước."

Hách Kiến Quốc chưa kịp nói, Mã Tú Nga đã chen lên, "Sao lại là anh trai? Bố mẹ nó đâu?"

Mễ Cao Nhạc hơi khựng lại, hắn mơ hồ biết chút tình huống nhà Hạ Miên, là cô hai đưa đi học, cũng từng mờ mịt nói về chuyện quá cố của ông bà Hạ, nhằm để  không xảy chuyện chọc vào nỗi đau của học sinh.

Mã Tú Nga lập tức hiểu ra, châm chọc mỉa mai nói, "Trẻ con không cha không mẹ, thảo nào."

Hạ Miên lập tức cầm lấy tách trà trên bàn tạt thẳng vào mặt Mã Tú Nga.

Tạm thời không làm tiểu tiên nữ năm giây.

Tác giả có lời muốn nói: 

Hạ Miên: Nếu nói đẹp là cái tội...

Ninh Thiều Bạch: Vậy cô bị phán tử hình.

Tác giả: Chương này đã xong.
Ha ha ha tiểu tiên nữ! Xin hãy kiên trì!