"..."
Cô gái nhỏ ngồi nghiêng trên ghế xe.
Thấy thái độ kiên quyết của cha mình, cô bé đành mặc kệ, đôi giày da nâu bé nhỏ đạp vào chiếc quần âu của cha mấy cái, nhưng cha bé vẫn phớt lờ bé.
Bé con tức giận ưỡn ẹo, há mồm lao vào cắn anh.
"Cha hư! Cha không để ý đến người ta, Lê Lê cũng không thèm để ý đến cha nữa! Hứ!"
Người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không quan tâm cô bé.
Thấy vậy, Tống Thanh Uyển không nhịn được nữa, bà ôm chầm lấy cô bé, nhỏ giọng an ủi, sau đó quay sang nhìn Lục Quân Hàn, thở dài nói:
"Haizz, con đừng chấp con bé, Lê Lê vẫn còn nhỏ, cô thấy trong chuyện này Lê Lê cũng không sai hoàn toàn, có trách thì trách vẻ ngoài của thằng nhóc Bùi Tu Bạch kia quá trêu người, đã vậy còn chạy linh tinh ra ngoài, đáng đời nó bị Lê Lê hôn!”
Giọng điệu của Tống Thanh Uyển hùng hồn như những thẳng nam ung thư nói phụ nữ mặc hở hang quá sẽ bị trêu ghẹo, nói xong, bà vừa cười vừa hôn lên khuôn mặt mập mạp của cô bé.
"Con có thấy đúng không, Lê Lê!”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt mập mạp của mình, rối rít nói: "Vậy thì ... Tại sao dì lại hôn con? Bởi vì vẻ ngoài của Lê Lê cũng hấp dẫn người khác sao?"
Nhưng nghe giọng điệu của dì, có vẻ như lớn lên hấp dẫn người khác cũng không phải chuyện tốt.
Tống Thanh Uyển tự làm mất mặt mình: "..."
"Đương nhiên không phải." Tống Thanh Uyển không ngờ mình bị vả mặt nhanh như vậy, bà ngượng ngùng ho khan một tiếng, cọ cọ vào mặt cô bé: "Bởi vì Lê Lê rất đáng yêu, vì vậy dì mới không nhịn được mà hôn cháu!”
“Tại sao dì không hôn cha của con?” Cô bé lơ mơ không hiểu, “Cha cũng rất đáng yêu.”
Tống Thanh Uyển nhìn vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người của Lục Quân Hàn, nghĩ đến vẻ mặt của anh khi bà hôn, cơ thể Tống Uyển Thanh đã run lên vì buồn nôn.
Bà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn xinh xắn để rửa mắt.
Tống Uyển Thanh còn chưa kịp nói câu “Cha của cháu đáng yêu cái rắm”, cửa xe đã được mở từ bên ngoài.
Ông cụ Lục chống cần câu cá đứng đó, mái tóc hơi bạc trắng, hai bên thái dương như nhiễm sương sớm nhưng lại tràn đầy khí thế, khuôn mặt già nua điềm tĩnh và uy nghiêm như ngày nào.
"Có việc gì sao?"
Lục Quân Hàn thản nhiên dựa lưng vào ghế, thờ ơ nâng mắt, không thèm đếm xỉa đến.
Ông cụ nhìn Lục Quân Hàn, bàn tay nhăn nheo mất tự nhiên sờ bộ râu của mình, ho khan một tiếng, sau đó nói rõ mục đích của mình.
"Sau này nếu không có việc gì thì thường xuyên về đây thăm lão già này.”
Lục Quân Hàn còn chưa kịp nói gì, Tống Thanh Uyển đã mở to hai mắt, bà sờ lớp da gà trên người, khiếp sợ nói.
"Chờ đã, cha, cha có biết mình đang nói gì không? Đây không phải là lời kịch cha nên nói? Chẳng lẽ cha lại bị điên rồi sao? Cha đã gọi bác sĩ chưa? Có đáng tin cậy không? Đối phương nói cha bao giờ khỏi hẳn?”
Tống Thanh Uyển hỏi liên tiếp mấy câu hỏi, điều đó cho thấy bà ngạc nhiên cỡ nào.
Ông cụ lấy cần câu đánh vào người bà, giận dữ nói: "Con mới điên đó! Dám nói chuyện với cha mình như vậy, con chán sống rồi hả!"
Tống Thanh Uyển nhanh nhẹn né tránh.
Đúng rồi, đây mới là người cha mà bà quen thuộc.
Nói xong, ông cụ dừng lại, ánh mắt rơi vào gương mặt vô tội của Tiểu Lục Lê, sau đó lại ho khan một tiếng: "Nhân tiện ... Nhân tiện đưa nhóc con kia đi cùng.”