Nói xong, mặc cho cô nhóc giãy dụa, anh ta liền ném cô vào trong xe.
“Bố!”
Cô nhóc lật người lại, bĩu môi ra, nhìn anh bằng ánh mắt bất mãn và tủi thân: “Con còn chưa tặng anh quà nữa!”
Lục Quân Hàn cười lạnh, rồi trừng mắt lên nhìn cô, “Đến cái mạng mình còn khó giữ nổi rồi, còn nghĩ đến quà nữa! Đợi đấy, đợi khi quay về ta sẽ lấy băng dính dán kín miệng con lại! Xem con còn thích đi thơm người khác bữa bãi nữa không!”
“Lê Lê không thơm bừa bãi người khác!” Cô nhóc ngồi trên xe, giận dữ mà nói rằng, “ Bố đừng đổ oan cho con, con giận bố đó!”
Lục Quân Hàn làm mặt lạnh, không thèm để ý đến cô nhóc, ngược lại là Tống Thanh Uyển nghe thấy vậy liền kinh ngạc hỏi lại: “ Lê Lê, con đã thơm ai rồi? Ai mà lại vô liêm sỉ như vậy?”
Câu cuối được nói ra, bà cảm thấy có chút chạnh lòng, Lê Lê còn chưa thơm bà kìa.
“Lê Lê đã thơm bố!” Một giây trước cô bé vẫn còn đang giận bố nhưng giây sau đã trèo vào lòng của bố, ôm chặt lấy anh mà nói rằng, “Hừ, bố là vô liêm sỉ.”
Tống Uyển Thanh: …
Lục Quân Hàn chỉ biết cười trừ.
Mặt anh tối lại, ngón tay thon dài lấy điện thoại ra, giọng lành lùng vô tình: “Cho anh thời gian 1 ngày, đưa con trai của anh ra khỏi Hải Thành, nếu không thì đợi mà nhặt xác nó.”
Giọng của Bùi Danh Chi ở đầu dây bên kia trầm ổn, khẽ cười, rõ ràng là đã từ chỗ thuộc hạ đã nghe ngóng được câu chuyện giữa cô nhóc và Bùi Tu Bạch.
Anh ta bình thản đáp lại: “Không cần,con trai tôi tặng cho anh đó, giữ lại mạng sống cho nó là được, dù sao cũng đã trêu ghẹo cô nhóc rồi, cũng không bồi thường lại được, vậy thì lấy thân đền đáp đi …”
Lục Quân Hành cười lạnh, “Anh đang nằm mơ đó à!”
Nói xong Lục Quân Hàn trực tiếp tắt điện thoại.
Tống Thanh Uyển chú ý, ngẩng đầu lên, “Là điện thoại của Bùi Danh Chi?”
“Ừm.”
“Hai người lại đối đầu nhau đó à?”
Tống Thanh Uển cảm thấy đau đầu, đưa hai tay lên day day trán.
Địa bàn của Bùi Danh Chi là ở kinh thành, địa vị chính là ngang hàng với Lục quân Hàn ở Hải Thành, ở kinh thành Bùi Danh Chi cũng là người khiến người khác phải sợ, nhưng mức độ đáng sợ thì không sánh được với Lục QUân Hàn.
Khi còn đi học hai người họ đã là kẻ thù không độ trời chung, ai cũng không phục ai, lớn lên thì lại càng đấu đá ác liệt, cho nên với hai tên nhóc này, Tống Thanh Uyển rất là đau đầu.
“Không có.” Lục Quân Hàn nheo mắt lại, lạnh lùng lên tiếng, “Cậu ta đến tặng con trai.”
“Tặng con trai?”
Tống Thanh Uyển nhìn cô bé đang ngơ ngác không hiểu, nghĩ lại trước kia ở bệnh viện nhìn thấy Bùi Tu Bạch ngồi trên xe lăn, cho nên rất thắc mắc, “Không phải chứ? Lê Lê còn nhỏ như vậy, cậu ta đã … hơn nữa cậu ta không phải còn nhéo Lê Lê, sao lại …”
Lục Quân Hàn trầm mặc nhìn bà một cái, ánh mắt rất giống với ánh mắt nhìn Lê Lê trước kia … ồ, không, giống như là nhìn một người có vấn đề về đầu óc.
Tống Uyển Thanh kìm nén suy nghĩ muốn đánh chết tên tiểu tử thối này, cố nén cơn giận mà rằng: “Lẽ nào không phải sao?”
Lục Quân Hàn lạnh lùng nói, “Cậu ta tặng thi thể của con trai mình, ta định thành toàn cho cậu ta.”
Tống Thanh Uyển: …
Bao nhiêu là hận bao nhiêu là thù, thì mới có thể bình thản nói được câu này.
Lục Quân Hàn nhìn Lê Lê đang cuộn tròn trong lòng anh hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra họa lớn gì, cười lạnh một cái rồi nhấc cô bé ngồi vào chiếc ghế không bên cạnh.
“Bố …”
Cô bé ấm ức nhìn anh,
“Trước khi bố hết giận, ngồi đó.” Lục Quân Hàn lạnh lùng lườm cô 1 cái, “Nếu không thì ta sẽ ném con ra ngoài cửa sổ!”