Trần Tố Tố chưa từng đoán được, đứa con trai từ nhỏ đến lớn luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, bắt nó làm gì nó làm ngay cái đó, chưa bao giờ biết phản kháng bọn họ. Vậy mà hiện tại lại dám chống lại bọn họ.
Mà còn là giúp đỡ Lục Quân Hàn chống lại bọn họ!
Từ nhỏ bọn họ dạy cái gì, nó quăng cho chó ăn rồi sao?
Lục Quân Hàn chính là kẻ địch nhà bọn họ!
Nhưng hiện tại nó làm cái gì, nó đang ở giúp đỡ kẻ địch đối phó cha mẹ ruột của nó!
Thứ con mất dạy!
Trần Tố Tố giận không thể kìm nén nổi.
Lục Kỳ bị biểu tình như kẻ điên của cô ta làm hoảng sợ, liên tục lui ra sau, qua nửa ngày, mới nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Nhưng, chính là mẹ… Em Lê Lê chỉ giúp con… Con không thể lấy oán báo…”
“Kỳ Kỳ!”
Lục Thiên Hoa vừa nghe là biết thằng bé sắp nói bậy, biểu tình hoảng loạn, chạy nhanh lên bịt miệng cậu bé, không cho cậu bé nói tiếp.
Anh cũng không thể để thằng bé làm hỏng chuyện tốt của bọn họ, đây chính là cơ hội thật vất vả mới có một lần hố Lục Quân Hàn.
“Con trai à, con đang nói cái gì vậy, chắc buồn ngủ quá nên nói mớ rồi phải không! Việc này rõ ràng không hề liên quan gì đến con, rõ ràng là tại con bé đó vô duyên vô cớ chạy tới đánh ba mẹ…”
Tống Thanh Uyển dựa vào thang lầu, đứng đó xem bọn họ diễn kịch.
Thấy bọn họ to đầu mà không biết xấu hổ đẩy trách nhiệm lên trên người Lê Lê, biểu tình lạnh xuống.
Tuy rằng bà không chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng bà tin tưởng Lê Lê, cô bé nhỏ rất ngoan, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, trừ phi có chuyện gì làm con bé ngứa mắt, mới ra tay bênh vực kẻ yếu.
Mà những lời ngập ngừng vừa rồi của Lục Kỳ, càng làm bà khẳng định.
Nhưng cũng thật là quá buồn cười.
Đánh con trai của mình đến mức để người khác ra mặt bênh vực, xong việc, thân làm cha mẹ còn cắn ngược lại, đẩy hoàn toàn trách nhiệm ên trên người Lê Lê.
Giống như người Lê Lê giúp không phải là con trai ruột của bọn họ vậy.
Lục Kỳ có cha mẹ như vậy thật là điều thê thảm nhất cuộc đời thằng bé.
Tống Thanh Uyển càng nghĩ càng giận, dựa vào cái gì công chúa nhỏ bọn họ nâng niu ở trong tay, phải bị chửi bới như vậy, hơn nữa cho dù có thật sự vô duyên vô cớ đánh thì thế nào!
Đánh chết hai người các ngươi bà đây cũng có thể giúp con bé chôn!
Muốn lý do làm gì, nhìn mặt là muốn đánh!
Dù đánh chết thì vẫn còn có ba con bé chịu trách nhiệm!
Lục Thiên Hoa nói xong, nhanh tay đẩy Lục Kỳ cho Trần Tố Tố, dùng ánh mắt bảo cô ta trông thằng bé, đừng để nó mở miệng nói chuyện làm tổn hại đến lợi ích.
Cậu bé nhỏ mở miệng thở dốc, còn tính nói thêm điều gì đó, nhưng dưới ánh mắt hung dữ và lời nói thầm đầy uy hiếp của mẹ mình, khiến toàn thân cậu bé run rẩy, cố nén tiếng khóc, một câu cũng không dám nói.
Trước nay bé chưa từng cảm thấy bản thân mình vô dụng như vậy.
Em Lê Lê giúp bé, nhưng bé lại không thể nói giúp em ấy một câu.
Bé thật là vô dụng!
Lục Thiên Hoa giải quyết xong Lục Kỳ phiền phức, theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lục Quân Hàn đứng đó, vẫn luôn im lặng không nói chuyện.
Người đàn ông đẹp trai mặt không cảm xúc vươn tay nhét một viên kẹo sữa vào miệng cô bé nhỏ đang tức giận mà phì phì, biểu cảm lạnh nhạt, mắt hơi khép hờ.
Phảng phất như việc trấn an cô bé nhỏ mới là chuyện quan trọng nhất ở hiện tại.
Sườn mặt lại đen tối nhìn không ra cảm xúc, cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Lục Thiên Hoa nhìn anh như vậy, không biết tại sao, lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện lạnh lẻo, chạy ngược lên tận óc ác.
Nhưng nhớ lại, mọi chuyện đều đã đến nước này, sao có thể bỏ dở nửa chừng, anh ta cường chống tinh thần, lại lần nữa lớn tiếng uy hiếp: “Dù sao… Dù sao hôm nay anh cần thiết nói một câu công bằng cho chúng tôi, nói cách khác chính là…”
Tống Thanh Uyển mặt mày lạnh lùng ôm cánh tay, cười lạnh nhìn bọn họ: “Công bằng? Đương nhiên có thể cho hai người một tiếng công bằng.”
Lục Thiên Hoa đột nhiên bị bà cắt ngang lời, trong lòng vốn bực bội, nhưng nghe bà nói vậy, lại đột nhiên vui vẻ ra mặt.
Trần Tố Tố cũng mở to hai mắt nhìn, đáy mắt lập loè mừng như điên, vội vàng bước lên hỏi: “Cô nói thật sao?”