Tống Thanh Uyển: “……”
Không đâu bé cưng à, so biến thái, không có ai biến thái bằng con đâu.
Ít nhất ba của con chưa bao giờ cầm cái cây chổi dơ như thế, đập người ta, nó chỉ dùng súng thôi, nhanh gọn nhè mà vô cùng khí thế.
Tống Thanh Uyển liếc mắt một cái đã nhìn ra, cây chổi này là dùng để quét cống thoát nước phía sau dinh thự.
Gần đây mới phát hiện cống thoát nước bị nghẻn, rất dơ, mùi không dễ chịu, cũng không biết bên trong có cái gì mà hôi dữ vậy.
Dù sao lâu lâu phải có người đi quét dọn thông cống một lần, Tống Thanh Uyển chưa bao giờ qua bên kia.
Bởi vì thật sự là quá thối.
Cũng không biết làm sao Lê Lê tìm được, vậy mà còn cầm thứ dơ thối đó lại đây đánh người.
Loading...
Mà phòng khách, Lục Kỳ xem đến choáng váng, toàn bộ quá trình đều ngơ ngác, không nói chuyện.
Bé không ngờ, cô em gái nhỏ này sẽ bảo vệ bé.
Cũng không ngờ, thì ra cha mẹ bé còn có một gương mặt khác.
Mà trước nay bé chưa từng nhìn thấy qua.
Nếu không phải cơ thể còn lưu lại chút đau đớn, thì thật sự là bé tưởng bản thân đang nằm mơ.
Lục Quân Hàn từ lầu hai đi xuống, Trần Tố Tố và Lục Thiên Hoa như thấy được cứu tinh, bọn họ chưa từng nhìn Lục Quân Hàn thuận mắt như bây giờ.
Lục Lê bé nhỏ ôm cây chổi cũng thấy được ba mình, ánh mắt xinh đẹp sáng lên: “Ba ơi!”
Kêu xong, chạy lại phía Lục Quân Hàn.
Lục Quân Hàn nghiêng nghiêng liếc cô bé một cái: “Dừng.”
Cô bé loli ngoan ngoãn đứng lại.
“Quăng cây chổi.”
Cô bé do dự một chút, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy đợi lát nữa bọn họ còn ức hiếp anh ấy thì làm sao bây giờ?”
Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Tố Tố và Lục Thiên Hoa, nhàn nhạt nói một câu: “Có ta, bọn họ không dám.”
Cô bé loli trăm phầm trăm tin tưởng thực lực của ba mình, lập tức an tâm.
Bé đưa cây chổi cho người hầu.
Sau đó nhào lại ôm chặt ba mình, cơ thể mềm mại, bộ dáng nhỏ nhão nhão dính dính, nào còn nhìn ra khí thế hung dữ tay cầm cây chổi đánh người vừa rồi.
“Ba, ba không biết đâu, lúc ba không có mặt, anh trai nhỏ bị bọn họ ức hiếp gần chết luôn á!”
Biểu tình hoảng hốt vẫn còn chưa vơi trên mặt của Trần Tố Tố và Lục Thiên Hoa.
Đậu má!!!
Rốt cuộc là ai bị ức hiếp gần chết?
Trần Tố Tố cúi đầu nhìn váy trắng đắt tiền của cô ta đã biến thành váy đen, thậm chí còn tỏa ra một mùi khó chịu, còn hôi hơn cả WC công cộng, tức đến toàn thân đều đang run rẩy.
Lại thấy người hầu đã đem cây chổi ghê tởm kia rời khỏi phòng khach, cô ta rốt cuộc nhịn không được, hoàn toàn nổi điên.
“Lục Quân Hàn! Con gái của anh dám làm như vậy với chúng tôi, anh cần thiết phải nói một câu công bằng cho chúng tôi!”
Trước nay, Lục Thiên Hoa không dám đấu với Lục Quân Hàn, danh tiếng độc ác nham hiểm của Lục Quân Hàn lan xa đến tận Kinh thành, ai dám trêu chọc.
Nhưng nhớ lại, đây là nhà chính, có ông nội Lục chống lưng, khẳng định Lục Quân Hàn không dám làm gì anh ta, trong lòng càng có tự tin.
“Đúng vậy! Hôm nay anh cần thiết nói một tiếng công bằng cho chúng tôi! Vợ chồng tôi đang dạy con, đột nhiên con gái của anh nhào tới đánh chúng tôi, thật là không lễ phép! Nếu anh không nói một tiếng công bằng ngay tại đây, chúng tôi tuyệt đối không để yên cho anh!”
Nói trắng ra là, Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố muốn vớt chút tiền từ trong tay Lục Quân Hàn, vớt chút lợi ích, nếu có thể bắt anh ta ói ra 9% cổ phần, vậy không còn gì tốt hơn!
Lục Lê nhút nhát sợ sệt nhìn ba mình, nhỏ giọng nói: “Ba, có phải con gây chuyện làm phiền ba rồi hay không?”
Lục Quân Hàn còn chưa có kịp trả lời, thì Lục Kỳ nhanh chân chạy tới gần Lục Lê, cậu bé bậm môi, gương mặt đầy nước mắt, lại kiên định nhìn về phía cha mẹ của mình.
Cậu bé hít sâu một hơi, tăng thêm dũng khí, cắn răng nói: “Ba mẹ, là con kêu em Lê Lê đánh hai người, ba mẹ… Ba mẹ muốn trách thì trách con đi! Việc này không có liên quan gì đến chú Lục và em Lê Lê hết…”
“Lục Kỳ! Đồ mất dạy, thứ ăn cây táo rào cây sung!”
Trần Tố Tố trợn mắt tức giận mắng cậu bé, gương mặt lộ ra biểu tình khó có thể tin.
“Mày biết mày là con của ai không hả?!”