“Đúng vậy”. Người nọ hình như có chút xấu hổ, sờ mũi một cái, thấp giọng nói: “Đúng như ngài nghĩ đấy, toàn bộ vườn bách thú này đều là của Bùi gia…không phải, phải nói là, là sản nghiệp của cậu Bùi Tu Bạch. NHất là con voi kia, nghe nói là cậu Bùi Tu Bạch tự mình nuôi, nó nghe lời của cậu Bùi Tu Bạch nhất”.
Tống Thanh Uyển: “…”.
Tống Thanh Uyển tự lẩm bẩm: “Sản nghiệp lớn như vậy mà của một mình nó? Nó mới có 7 tuổi? Lợi hại như vậy sao?”.
Sắp đuổi kịp cả Lục Quan Hàn luôn rồi.
Lục Quân Hàn lúc còn bé cũng thích đến chỗ giao lưu buôn bán, không có việc gì thì thu mua mấy công ty khác, đều dùng để luyện tay.
Nếu như không phải sau này anh trai xảy ra tai nạn đã khiến Lục Quân Hàn có chút tiết chế, không thì tất cả sản nghiệp lớn nhỏ ở Hải Thành này, bao gồm cả những nơi công cộng, e rằng đều sẽ bị nó mua lại.
Anh trai nói, đây là chứng nghiện sưu tập.
Giống như có người thích sưu tập đồ cổ, có người thích sưu tập tem, còn thằng nhóc thối Lục Quân Hàn thì thích sưu tập công ty khắp nơi.
Quả thật giống một người bị bệnh thần kinh.
Nhưng sau này trưởng thành, anh cũng chỉ chuyên môn thu mua những thứ mình thích, hoặc là hữu dụng.
Còn vườn bách thú, hiển nhiên cũng không nằm trong phạm vi “thích” hay là “hữu dụng” của anh.
Đương nhiên, nhà trẻ cũng không ở trong số đó.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết, lúc Lê Lê chưa xuất hiện thì thằng nhóc thúi Lục Quân Hàn này chán ghét trẻ con nhất, nếu quả thật bảo anh đi mua nhà trẻ, rất có thể anh sẽ san phẳng cái nhà trẻ, cải tạo thành lò hỏa táng.
Cho nên, nhà trẻ Hải Thành là nhà trẻ duy nhất trực thuộc Lục thị.
Bên kia, tuy anh Tu Bạch không hé răng, cũng không nói với cô bé bất cứ câu gì, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô bé.
Nhưng biết anh Tu Bạch bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, không trở thành người thực vật, sau này nhất định có thể giúp cô bé cứu cha là cô bé cũng đã đủ hài lòng rồi.
Đương nhiên, trong logic của cô bé con, chỉ cần Bùi Tu Bạch còn sống là có thể cứu được cha bé.
Còn về phần Bùi Tu Bạch có đòng ý cứu cha bé hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bé.
Sau đó, cô bé con vui mừng nhảy từ trên thân em voi xuống, lại lưu luyến nói một câu với em voi, vừa mới xoay người lại thì đã bị Lục Quân Hàn mặt lạnh dùng một tay xốc lên.
Một câu cũng không nói, người đàn ông trực tiếp ném bé tới trước mặt một bức tường trắng, để cô bé hướng vào phía tường, suy nghĩ cho tốt, hối lỗi đi.
Tiểu Lục Lê: “…”.
Sau khi xử lý vật nhỏ này xong, Lục Quân Hàn xoay người, đột nhiên nghe thấy Tống Thanh Uyển khen Bùi Tu Bạch lợi hại, người đàn ông tự phụ lạnh lùng nhếch môi, độ cong trên môi bao hàm vài phần khinh miệt.
Giọng nói lạnh lẽo rùng mình như bọc đá vang lên: “Không phải chỉ là một vườn bách thú sao, đáng để cô ngạc nhiên như thế?”.
“Không phải cô ngạc nhiên”.
Tống Thanh Uyển liếc mắt nhìn anh, ánh mắt như có như không xẹt qua cô bé đang tức giận đứng úp mặt vào tường bên kia, như có điều suy nghĩ, thản nhiên nói: “Cô lại cảm thấy thật ra ánh mắt của cậu ta vô cùng tốt, quá biết đầu tư”.
Lục Quân Hàn híp mắt, lạnh lùng “ah” một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Con không tin à?”. Tống Thanh Uyển nhún vai: “Mượn Lê Lê mà nói, con thu mua một nhà trẻ để nó học, nhưng nếu con thật sự để Lê Lê chọn lựa đi, để xem nó muốn đến vườn bách thú của Bùi Tu Bạch hay là nhà trẻ của con!”.
“…”.
“Cho nên ấy, cô mới nói Bùi Tu Bạch quá biết đầu tư! Không ngờ, vườn bách thú mà Lê Lê muốn đến nhất lại là sản nghiệp của cậu ta!”.
Lục Quân Hàn nguy hiểm híp mắt lại một cái, ngón tay thon dài rút ra một điếu thuốc, rũ mắt xuống đốt, môi mỏng phun ra một làn khói, sau đó lạnh lùng nói: “Yên tâm, rất nhanh thôi sẽ không còn là của cậu ta nữa”.