Dù gì đi nữa thì kích thước của con voi này thật sự quá lớn, phải lùi xa một chút mới có thể chụp cả người con voi được.
Khó khăn lắm mới tìm được một góc độ, Tống Thanh Uyển sắp đặt máy ảnh, chuẩn bị chụp.
Đúng lúc này, con voi vốn dĩ đang ngoan ngoãn chẳng biết tại sao lại đột nhiên bước tới trước một bước dài!
Cái vòi voi luôn rũ xuống chợt đánh cao lên, trong khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, cái vòi đã thẳng tắp tập kích về phía du khách!
Với một tư thế rất quyết liệt.
“A…!”.
Rất nhanh, có người phản ứng lại, thét lên chói tai, hoảng sợ lùi ra sau: “Mọi người chạy mau! Con voi này nổi điên rồi!”.
Chỉ một tiếng kêu đó, những người khác cũng lần lượt la hét ầm ĩ, ảnh cũng không chụp nữa, liều mạng chạy tán loạn xung quanh, sợ bị voi đè bẹp dẹp.
Tống Thanh Uyển không ngờ lại đen đủi như vậy, không muốn cái gì thì cứ hết lần này đến lần khác xảy ra cái đó, đồng tử nhanh chóng co rút lại, bà gọi to: “Lê Lê!”.
Ánh mắt âm u của Lãnh Quân Hàn đột nhiên đông lại, vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay chuẩn bị móc súng ra.
Nhưng một giây tiếp theo, mọi người đều trợn tròn mắt.
Con voi kia chỉ bước một bước và không đi tiếp nữa, cái vòi voi càng có mục đích, nó đang chỉ về phía một người.
Không ai bị thương trong lúc này cả.
Một giây tiếp theo.
Chỉ thấy một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đang ngồi trên xe lăn đưa đầu ngón tay thon gầy ra, cổ tay trắng muốt như ngọc lộ ra khỏi áo, độ cong uyển chuyển, vô cùng xinh đẹp.
Cậu chạm vào mũi con voi đến gần mình, nụ cười nhạt nhòa: “Asier, đã lâu không gặp”.
Con voi kia dùng mũi thân mật cà cà vào tay cậu, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh vui thích, dường như đã biết cậu từ lâu lắm rồi.
Đúng lúc này, cô bé con đội cái tai thỏ lông xù màu hổng trên đầu mới ló đầu ra từ phía sau.
Nhìn thấy cậu, đôi mắt xinh đẹp cong lại, hiển nhiên rất hưng phấn, bé giơ cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn lên: “Anh Tu Bạch, em voi vừa mới nói với em, nó có thể dẫn em tới tìm anh, nó thật sự tìm tới anh, em trai voi quá tuyệt vời!”.
Như đáp lại lời của cô bé, con voi ngửa đầu kêu vài tiếng, vòi vểnh lên, hưng phấn lắc lư giữa không trung.
Gương mặt anh tuấn vô cùng của Lục Quân Hàn triệt để đen thui.
Anh không ngờ, vật nhỏ này thế mà vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tống Thanh Uyển sợ ngây ngẩn cả người.
Bà nhấn nút chụp “tách tách”, chụp cả cô bé và thiếu niên vào.
Lúc nhận ra mình đã làm gì, bà cúi đầu, muốn vội vàng thủ tiêu bức ảnh, nhưng chỉ nhìn thoáng qua lại giật mình.
Trong hình, cô bé con xinh đẹp đeo tai thỏ đáng yêu ôm một con voi thật cao, ánh mắt đen nhánh sáng ngời, lóe lên tia sáng chói mắt, dường như trời sinh là một công chúa trong rừng rậm vậy.
Mà một đầu khác của vòi voi là một thiếu niên ngồi trên xe lăn, yên tĩnh thần bí, khuôn mặt mỉm cười nhìn cô bé.
Một người mặc váy công chúa màu phấn hồng, một người mặc quần áo đen trắng đơn giản, ở giữa cũng chỉ có một con voi kết nối.
Cảnh tựng bỗng dưng có chút xinh đẹp và mộng ảo đến lạ lùng.
Trông như thế còn thích hợp hơn là ngồi chung với nhau.
Tống Thanh Uyển: “…”.
Bà nhất định chưa tỉnh ngủ rồi, nếu không thì là điên rồi!
Chờ cô bé lưu luyến không rời nhảy xuống từ trên thân voi, người mà Tống Thanh Uyển cử đi để thăm dò tại sao Bùi Tu Bạch lại xuất hiện ở đây cũng đã trở về rồi.
“Tống tổng, chúng tôi đã tìm người nghe ngóng”. Người kia nói: “Cậu nhỏ Bùi qua đây thị sát, cũng không phải là cố ý đi theo chúng ta đến vườn bách thú”.
“Thị sát?”. Tống Thanh Uyển giật mình, nhíu mày một cái: “Ý của cậu là…”.