Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 18-1: Nằm viện (1)




Edit+beta by DiiHy



-----------------o0o-----------------

Bệnh viện.

Nhận được tin anh em nhà họ Phó và Cố Lan lập tức chạy đến.

"Ba."

"Anh rể."

Phó Hành ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, toàn thân bao phủ bởi một tầng băng mỏng, cô lập với thế giới bên ngoài.

Gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, Cố Lan khó chịu nhíu mày, bất ngờ hét lớn: "Phó Hành!"

Giật mình tỉnh lại, Phó Hành chậm rãi ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn tú lịch lãm vốn luôn bình tĩnh lãnh đạm, giờ đây lại tràn ngập hoảng sợ vô cớ.

Giống như một đứa bé sắp mất đi bảo vật quan trọng nhất cuộc đời, vô cùng đau khổ, nhưng lại lúng túng không biết làm thế nào để cứu vãn tình hình.

Thấy đang vẻ này của Phó Hành, trái tim Cố Lan cũng chùng xuống, "Tinh Tinh sao rồi?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới giật mình nhận ra giọng mình khàn khàn.

Hóa ra anh cũng sợ phải nghe tin xấu.

"Đang trong phòng cấp cứu."

Dừng một lúc, Phó Hành nhỏ giọng bổ sung: "Sốt cao 40 độ, chấn thương phần mềm, ngoài da có nhiều vết thương chảy máu bất thường, vỡ xương bánh chè, bong gân mắt cá chân... Các báo cáo giám định khác vẫn chưa có, không biết có nội thương* hay không."

*Nội thương: bị tổn thương bên trong cơ thể.

Đối với người trưởng thành mà nói là bị thương không nhẹ, nhưng điều này lại rơi ở trên người một đứa bé ba tuổi rưỡi càng làm cho người ta như hít phải ngụm khí lạnh.

Mí mắt giật giật, sắc mặt Cố Lan lập tức tối sầm lại: "Do bọn buôn người kia đánh?"

Chỉ cần Phó Hành nói phải anh lập tức đến cục cảnh sát cho đám khốn nạn kia một trận.

"Không phải." Ngoài dự liệu của anh, Phó Hành lắc đầu.

"Theo lời kể của một đứa bé khác chạy trốn cùng Tinh Tinh, phần lớn vết thương trên người con bé là do khi chạy trốn bị bọn buôn người đẩy xuống vách núi."

Tinh Tinh bị vỡ xương bánh chè là do cô bé bị ngã khi chạy trốn khỏi nhà máy, nhưng chuyện này chỉ có mình cô bé biết mà thôi.

Đáng tiếc là cô bé đang còn trong phòng cấp cứu, không thể nói ra sự thật.

"Còn bị đẩy xuống vách núi, chuyện này... Còn không phải do bọn khốn nạn kia làm?!"

Cố Lan cáu đến mức muốn phun hương nhả ngọc, nhưng giáo dưỡng tốt không cho phép anh làm điều đó. =))

Anh giống như một con sư tử cáu kỉnh, lo lắng đi tới đi lui trên hành lang, cuối cùng Cố Lan cũng không chịu nổi, vội vàng bảo anh em Phó gia ở đây trông chừng rồi nhanh chóng rời đi.

"Cậu!" Phó Ti Cẩn lo lắng đuổi theo định ngăn lại, nhưng Cố Lan đã sớm dự liệu trước khoát tay cản lại.

"Yên tâm đi, loại chuyện ngu xuẩn như vọt thẳng vào cục cảnh sát đánh người cậu sẽ không làm, chỉ là đoàn luật sư của Cố thị đã lâu không có việc làm. Giờ là lúc cho bọn họ đi thư giãn mồm mép."

Nếu như đám súc sinh kia không làm được việc của người bình thường, vậy thì cứ ở trong đó học cách làm người đi.

Cố Lan đi rồi, còn lại ba cha con nhìn nhau không nói nên lời.

Thật ra chỉ có Phó Hành và Phó Ti Cẩn mặt lạnh khó chịu với nhau, Phó Ti Thận hoàn toàn là nạn nhân vô tội.

Anh cẩn thận nhìn bố, rồi lại nhìn anh trai, có lòng muốn khuyên giải vài câu, nhưng giờ mẹ anh còn đag nằm trong phòng cấp cứu, lúc này thật sự không thích hợp. Cuối cùng Phó Ti Thận vẫn sáng suốt chọn cách ngậm miệng.

Chờ mẹ ra rồi nói cũng được.

Ba và anh trai anh đã làm mẹ đau lòng khổ sở như vậy, anh không thể làm cho mẹ buồn nữa.

Còn An Nhiên, anh sẽ tự mình tìm cách khác.

Không biết qua bao lâu, Phó Ti Cẩn chủ động đánh vỡ im lặng: "Ông bà ngoại đâu?"

"Không liên lạc được." Phó Hành nói.

"Không phải chứ." Phó Ti Thận hơi bất mãn: "Đã lâu như vậy rồi, sao lại vô trách nhiệm..."

Còn chưa kịp nói xong đã bị Phó Ti Cẩn quát: "Ngậm miệng, ai dạy mày nói về trưởng bối như vậy?"

"Anh quát em làm gì? Ba còn chưa nói thì thôi đi."

Chưa bao giờ Phó Ti Thận cảm thấy bực với anh trai mình như lúc này, trước đây ânh ấy có phiền như thế đâu?

Anh anh em đang cãi nhau thì đèn phòng cấp cứu tắt, ngay sau đó một bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật đi ra.

Phó Hành hai bước thành một, xông đến trước mặt bác sĩ, sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi... Đứa bé thế nào rồi?"

Ý thức được mình nói nhầm, Phó Hành vội vàng sửa lại, may là bác sĩ sau khi phẫu thuật xong có vẻ mệt mỏi, không nghe rõ anh nói sai.

"Đã hạ sốt, những vết thương khác không có gì nghiêm trọng, kết quả kiểm tra cho thấy cháu bé không bị nội thương, chỉ cần nằm viện theo dõi vài ngày là có thể xuất viện."

Đây là một tin tốt.

Mấy người nhà họ Phó nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Phó Hành thì đỏ cả vành mắt.

***

"Đói..."

Mãi đến ngày hôm sau Tinh Tinh mới tỉnh lại.

Vừa có ý thức liền lẩm bẩm kêu đói bụng.

Mắt vẫn chưa mở hẳn, miệng đã bị nhét một cái núm vú cao su.

Tinh Tinh theo bản năng mấp máy môi hút, dòng sữ ngọt ngào với nhiệt độ thích hợp liền chảy vào trong miệng, theo yết hầu trượt xuống dạ dày, làm dịu đi cơn khát trong cơ thể.

Cô bé đang rất đói, ôm bình sữa vội vàng uống, dáng vẻ cực kì hung hăng, giống như con non đang bảo vệ thức ăn.

Cho đến khi uống hết sạch bình sữa, Tinh Tinh mới thỏa mãn thở dài, mở hai mắt ra.

Vừa mới tỉnh dậy, trước mặt liền hiện ra một, hai, ba, bốn khuôn mặt quen thuộc.

Tinh Tinh không bị dọa sợ, ngược lại còn cười ngọt ngào với mọi người, mềm mại nói: "Chào buổi sáng, chú, em trai, A Cẩn, con trai."

Bé gọi từng người một, không bỏ sót người nào.

Một câu chào buổi sáng rất bình thường, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương cuốn đầy băng bạc của Tinh Tinh, tự dưng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

Phó Ti Thận nước mắt lưng tròng: "Mẹ, mẹ không sao là tốt rốt."

Anh nhào vào bên giường, vùi đầu vào lòng bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng cọ cọ, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại chỉ có ở mẹ.

"Ngoan, ngoan nhé."

Tinh Tinh xoa đầu Phó Ti Thận giống như đang trộm sờ sờ cái đầu đầy lông của con chó Samoyed nhà hàng xóm.

"Tinh Tinh." Phó Hành run rẩy, muốn đưa tay sờ mặt Tinh Tinh, nhưng lại kiềm chế thu tay.

Đang thu tay lại thì bị một bàn tay nhỏ đang cuốn băng giữ lấy, khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu: "Là chú tìm thấy con, Tinh Tinh nhớ rồi."

Lúc phát sốt trên xe cứu thương cô bé không hoàn toàn mất đi ý thức, thấy rõ Phó Hành lo lắng cho mình.

Trái tim bỗng nhiên ấm áp, lại có chút đau lòng.

"Sao lại ngoan như vậy chứ?" Cố Lan giơ tay che đi khóe mắt ướt át.

Rốt cuộc bố mẹ anh đã làm ra loại chuyện gì mà để chị gái anh lại biến thành bộ dạng này?

Tất cả mọi người đều vây quanh Tinh Tinh ân cần hỏi han chỉ có Phó Ti Cẩn cô đơn đứng bên ngoài.

Anh giống như một người xa lạ, đứng ở một góc không dám bước lại.

Vốn muốn rời đi, không làm phiền một nhà đoàn tụ, không ngờ Tinh Tinh đột nhiên quay lại, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng anh, hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ gọi: "A Cẩn!"

Âm cuối còn mang theo sự hào hứng reo hò.

"Gặp nó mà nhóc vui vậy cơ à?"

Cố Lan nhướng mày, giọng nói mang theo vị chua chua.

Nhóc con không có lương tâm này vừa rồi thấy anh cũng không vui vẻ như vậy, vậy mà mấy ngày trước anh còn thức ngày thức đêm lặn lội khắp nơi đi tìm nó, còn vì nó... Thôi quên đi, dù gì cũng qua rồi.

Thật ra không chỉ mình Cố Lan, Phó Hành và Phó Ti Thận đều có chút ghe ghét.

Phó Ti Cẩn là tên đầu sỏ làm cho Tinh Tinh bị lạc, sao nhóc con này vẫn còn thích nó như vậy?

"A Cẩn!" Tinh Tinh chống tay muốn đứng dậy.

Phó Ti Cẩn vội vàng chạy lại, đỡ cô bé nằm xuống: "Nằm xuống, đừng đứng dậy."

Tay nhỏ vội vàng bắt lấy ống tay áo Phó Ti Cẩn, giống như sợ anh chạy mất, Tinh Tinh chớp thời cơ vội vàng xin lỗi: "Tinh Tinh sai rồi, A Cẩn đừng tức giận nữa được không?"

"..."

Cổ họng nghẹn lại, Phó Ti Cẩn không ngờ rằng câu đầu tiên Tinh Tinh nói lại là câu này, cả người cứng ngắc, không biết đáp lại thế nào.

Thấy Phó Ti Cẩn mãi không chịu đáp lại, sợ anh không chịu tha thứ cho mình, Tinh Tinh vội vàng lay lay cánh tay anh, nũng nịu xin lỗi.

"Thật xin lỗi, Tinh Tinh thật sự biết sai rồi, có phải A Cẩn tức giận vì lâu như vậy Tinh Tinh mới tìm được con không? Nhưng là... Nhưng là Tinh Tinh không biết đường, đi mãi đi mãi thì bị kẻ xấu bắt đi, Tinh Tinh... Sau này Tinh Tinh sẽ chia cho con một nửa đường đường*, A Cẩn đừng tức giận nữa nha..."

*Đường đường: kẹo

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xin mẹ đừng nói... Xin lỗi, người sai là con, thật xin lỗi mẹ."

Phó Ti Cẩn gục đầu xuống, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ của Tinh Tinh, toàn thân kiềm chế run rẩy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chật vật không chịu nổi.

Nội tâm anh có chút hoảng hốt, không biết mình đang xin lỗi mẹ của ngày trước hay xin lỗi mẹ của hiện tại.

Hay là cả hai?

Trên thực tế anh hiểu rằng sự oán hận của mình với mẹ là vô lý, mẹ chưa hề làm gì có lỗi với anh cả.

Chỉ là... Chỉ là... Nỗi sợ hãi với người kia...

Cơn đau đớn dữ dội ập đến buộc Phó Ti Cẩn kết thúc mọi suy nghĩ trong đầu, anh chợt cảm thấy ngạt thở.

Anh không kiềm chế được mở miệng thở hổn hển, cố gắng hít một hơi thật sâu thay đổi không khí, nhưng trạng thái của anh không thích hợp.

Tất cả mọi người đều cho rằng anh quá áy náy nên thất thố, chỉ có Tinh Tinh nhạy cảm, mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng.

Dáng vẻ lúc này của A Cẩn... Giống với dáng vẻ ngày anh bỏ rơi cô bé.

Sợ Phó Ti Cẩn lại lần nữa bỏ mình lại rồi chạy mất, Tinh Tinh vội vàng đưa hai tay ôm chặt anh, nhắm mắt lại gào to.

"Hu hu... A Cẩn, A Cẩn đừng vứt bỏ Tinh Tinh, Tinh Tinh sẽ ngoan mà, sau này Tinh Tinh sẽ không bao giờ ăn vụng đồ ăn vặt, cũng không vẽ bậy lên sách của A Cẩn, không lau tay vào quần áo của chú, không lấy súng nước bắn con trai, mắng em trai là đồ béo..."

-------------To be continued----------

11/02/2021

Editor có lời muốn nói: Rất vui được gặp lại các tiểu khả ái❤ Hy xin lỗi vì đã mất tăm mất tích hơn 2 tháng trời (╥_╥).

Chúc mọi người năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý!!!

-Happy New Year!???