Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 17-2: Tinh Tinh được cứu rồi (2)




Edit by MaiAnh

Beta by DiiHy



-----------------o0o-----------------

Không ai ngờ được, nhà máy bỏ hoang mà bọn buôn người dùng để giấu trẻ em lại được xây bên sườn núi.

Từ nhà máy ra đường quốc lộ chỉ có cách duy nhất là đi qua con đường núi dài ngoằn ngoèo như con rắn, cũng có một con đường mòn khác nhưng đã bị phong toả.

Ban đầu xe có thể qua lại trên con đường mòn đấy, nhưng bởi vì thiết kế không hợp lý, có rất nhiều khúc cua đột ngột, hàng rào bên đường còn hỏng hóc không được sửa chữa, dẫn đến xảy rất nhiều sự cố đáng tiếc. Cuối cùng chính quyền địa phương cũng phong toả.

Bọn Tinh Tinh cũng chỉ có thể chọn con đường mòn này để chạy trốn, nhưng không ngờ lại bị bọn buôn người bắt gặp giữa đường, xảy ra tranh chấp rồi bị rơi xuống vách núi đen.

Hiển nhiên là tên buôn người kia cũng bất ngờ, nhất thời bốc đồng mà hắn đã giết hai đứa bé.

Sắc mặt hắn trắng bệch hai chân run run, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống đáy núi sâu hun hút, chỉ còn lại tiếng gió gào thét.

Rơi xuống với vận tốc cực nhanh, gió thổi vù vù bên tai, Tinh Tinh sợ đến mức đầu óc trống rỗng, dường như trước mắt hiện lên rất nhiều hình bóng.

Có Phó Hành, có Cố Lan, còn có Phó Ti Cẩn cùng Phó Ti Thận, cuối cùng là một khuôn mặt trẻ tuổi mang cảm giác rất thân thuộc.

Đó là một cô gái rất trẻ trung, đầy sức sống, trong sáng đáng yêu.

Cô gái đó cười ngọt ngào với bé, thân mật gọi bé.

"Mẹ nuôi."

"Bộp!"

Trước khi cả người chạm đất, trong chớp mắt dường như được một cái gì đó cản lại, làm tốc độ rơi chậm lại.

Tinh Tinh cảm thấy chóng mặt, trước mắt dường như có rất nhiều ngôi sao nhỏ và mấy chú chim nhỏ cứ quay mòng mòng quanh đầu của cô bé.

Ngơ ngác nằm trên mặt đất một lúc lâu, cô bé mới chậm chạp ngồi dậy.

Động tác có chút khó khăn.

Không phải Tinh Tinh bị thương nặng, mà lớp lá cây bên dưới người cô bé quá dày.

Đôi chân ngắn ngủn bị lún sâu vào đống lá cây, muốn bước đi thì đúng là không dễ dàng gì.

"Á..."

Bên cạnh truyền đến một âm thanh chật vật, Tinh Tinh vô thức quay đầu lại nhìn sang nơi phát ra tiếng động, nhưng lại không thấy được gì.

Bây giờ đang là ban đêm, ánh trăng lại bị cây cối xung quanh chắn mất, không có ánh sáng nên không nhìn thấy gì cũng là bình thường.

Trong vừa nảy ra trong đầu, thì một chùm sáng đột nhiên chiếu tới.

Ánh sáng quen thuộc từ đèn pin phát ra khiến tim Tinh Tinh đập mạnh hơn, ngay sau đó ở dưới lớp lá cây nhô ra một cái đầu nhỏ.

"Hừ... nghẹt thở chết mất."

"!!!" Tiếng thét còn chưa phát ra đã bị Tinh Tinh cố gắng nuốt trở về.

Khi nhận ra đối phương là ai, cô bé vội vàng dùng cả tứ chi bò về phía đó, giúp Niên Cao hất đống lá cây đang đè trên người ra.

Cũng lúc này, Tinh Tinh phát hiện ra lá cây ở dưới khe núi này dày hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô bé.

Dường như có thể nhấn chìm cả hai người bọn họ.

Cũng may, Tinh Tinh tương đối nhẹ, lúc rơi xuống cũng không bị chìm hẳn, nếu không thì ngay cả tự mình ngoi lên khỏi đống lá này cũng mệt hết hơi.

Hai đứa bé cùng nhau đào đống lá một lúc, liên tục hoạt động hất lá cây, cuối cùng cũng đưa được Niên Cao ra ngoài.

"Đây là ở đâu?"

Niên Cao cầm đèn pin trong tay chiếu khắp nơi, xung quanh đều là cây cổ thụ to lớn, căn bản là không có cách nào để phân biệt phương hướng.

Tầm mắt của Tinh Tinh lại chú ý đến một cái khác.

Ánh mắt hiếu kì của cô bé luôn dừng trên chiếc đèn pin, nhịn không được liền đưa tay sờ một cái, cảm giác lạnh lẽo làm cô bé lập tức rụt tay lại.

"Anh Niên Cao sao anh lại có cái này?"

"Cái này?" Niên Cao giơ đèn pin lên, có chút bối rối: "Anh cũng không biết, anh mới thấy nó trong đống lá cây."

Chắc lúc tên buôn người đẩy hai đứa bé xuống đã vô tình làm rớt.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Sự hiếu kì qua đi, Tinh Tinh cũng trở về vấn đề thực tế.

Hai đứa trẻ bị lạc trong rừng còn nguy hiểm hơn là bị bọn buôn người tóm được.

"Bây giờ chúng ta ở lại đây trước đi." Niên Cao lôi Tinh Tinh ra một chỗ rồi đào đống lá lên: "Bên ngoài quá nguy hiểm, chúng ta đợi đến khi trời sáng rồi hãy đi."

"Vâng." Tinh Tinh cũng không nghĩ ra được ý kiến gì tốt hơn nên liền ngoan ngoãn nghe lời Niên Cao.

Màn đêm yên tĩnh, hai đứa nhỏ vô cùng mệt mỏi liền tựa đầu vào nhau rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đã hửng sáng.

Niên Cao bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.

Khó chịu xoa xoa bụng, thấy trời đã sáng, cậu nghiêng đầu đánh thức Tinh Tinh: "Tinh Tinh dậy thôi em."

"..." Không có tiếng trả lời.

Trực giác cho biết có chỗ không thích hợp, Niên Cao vội vàng xoay người lại xem xét tình huống của Tinh Tinh, thì phát hiện ra cả người cô bé rất nóng.

"Nóng quá!"

Tinh Tinh bị sốt.

Liên tục gặp khó khăn, cho dù thân thể có tốt như thế nào cũng không thể chịu được, huống chi Tinh Tinh chỉ là đứa bé ba tuổi yếu ớt.

"Có ai không, giúp với! Có ai không... Giúp bọn cháu vớiii..."

Ôm Tinh Tinh vào lòng, ngay cả khi bị bắt cóc cậu bé cũng vô cùng bình tĩnh nhưng hiện tại lại không nhịn được mà khóc.

Cậu sợ Tinh Tinh sẽ chết, nhưng mình lại không thể làm được gì giúp cô.

Trước đây cậu chưa từng sợ hãi và hoảng loạn như vậy, chân tay cậu lạnh buốt, cũng chỉ có thể bất lực ở bên cạnh khóc rồi kêu cứu trong tuyệt vọng.

"Chim nhỏ..." Tinh Tinh giống như bị tiếng khóc của Niên Cao làm cho tỉnh, cô bé nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, phát ra tiếng nói yếu ớt.

"Cái gì? Tinh Tinh, em tỉnh rồi!" Nghe thấy tiếng nói, Niên Cao vội vàng cúi đầu, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tinh Tinh tỉnh dậy.

"Chim nhỏ..." Tinh Tinh không ngừng lặp lại một câu: "Đi theo chim nhỏ..."

"Chim nhỏ?" Niên Cao nhìn xung quanh: "Ở đây không có con chim nào cả."

Đừng nói đến chim, ngay cả một con côn trùng cậu cũng không thấy.

"Ở đó." Khó khăn nhấc cánh tay lên, Tinh Tinh chỉ về một hướng.

Niên Cao nhìn theo, vẫn không nhìn thấy con gì, nhưng cậu lại dứt khoát làm theo chỉ dẫn của Tinh Tinh.

Cúi người cõng Tinh Tinh lên, bước cạn bước sâu dẫm lên đống lá, chậm chạp đi ra khỏi khu vực này.

Lựa chọn rời đi của hai người là đúng, bởi vì một lúc sau, có một con dã thú chậm rãi cất bước đến chỗ hai người đã ngủ lại tối qua, đánh hơi xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.

Đáng tiếc là không tìm thấy cái gì, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

"Tinh Tinh, tiếp theo chúng ta nên đi hướng nào?"

"Bên kia."

"Sau đó thì sao?"

"Bên này."

Dưới sự chỉ huy có vẻ vô lý của Tinh Tinh, Niên Cao và Tinh Tinh từ từ rời khỏi khe núi, đi về hướng khu dân cư.

Đang bước đi, Niên Cao phát hiện ra bóng dáng người đàn ông quen thuộc ở trước đó không xa.

Hai mắt cậu sáng lên, vội vàng kêu lớn: "Cứu với... Cứu bọn cháu với..."

Xa xa, người kia dường như cũng nghe thấy tiếng cầu cứu của Niên Cao.

Hắn định hình một chút, lập tức chạy nhanh đến, giống như con báo săn mồi, lao vọt đến trước mặt Niên Cao và Tinh Tinh.

Khoảng cách được rút ngắn lại, Niên Cao cũng thấy rõ dáng vẻ của người này.

Dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân đều toát ra khí thế lạnh lùng sắc bén.

Chỉ là đôi mắt lạnh lẽo kia khi nhìn thấy Niên Cao, lại thoáng hiện ra vẻ nhu hòa, mơ hồ còn có chút cảm giác nhẹ nhõm.

Niên Cao ngơ ngác há to mồm, không dám tin vào những gì mình đang thấy, nước mắt liên tục rơi xuống, không hề báo lập tức khóc lớn.

"Ô oa oa oa... Chú, chú làm gì mà giờ mới đến?!"

"Ôm..."

Còn chưa nói xong, Niên Cao đột nhiên ngừng khóc, cả thân hình nhỏ bé đang cõng theo Tinh Tinh trên lưng lập tức ngã xuống, nhưng sau đó được một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy.

Vội vàng kiểm tra cho cháu trai mình, Bách Ngọc Kỳ phát hiện cậu nhóc này là do quá mệt nên mới té xỉu, lúc đấy anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tình huống của cô bé đang bị sốt kia lại vô cùng nguy hiểm.

Một tay ôm lấy hai đứa bé quay người trở về, một tay lấy điện thoại di động ra gọi.

"Tôi đã tìm thấy hai đứa bé, trong đó có một đứa đang sốt rất cao, mau thông báo cho mọi người và xe cấp cứu đến vị trí tôi đã gửi qua định vị."

Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương đã phá vỡ sự yên tĩnh của ngôi làng nhỏ dưới chân núi này.

Không ít người dân tò mò ló đầu ra, thấy cảnh tượng ồn ào bên ngoài, hóng hớt hai câu rồi lại rụt đầu trở về.

Một lúc sau, lại có người cầm điện thoại đi ra ngoài chụp tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

"Ngoài kia có chuyện gì vậy?"

Còn người vợ không ra ngoài nhìn, lại bị sự hiếu kì của chồng làm cho khó chịu, liền vội vàng hỏi.

"Một vụ bắt cóc trẻ em, bọn chúng giấu con tin trong nhà máy bỏ hoang trên núi sau làng mình. Nếu không phải hôm nay có một đám trẻ bị bắt trốn ra ngoài được thì chúng ta cũng không biết là bọn buôn người kia ở ngay gần mình. Đúng là một lũ khốn nạn mất hết nhân tính."

"Bọn buôn người!"

Nghe được mấy chữ đấy, người kia không nhịn được hô to: "Không thể nào, tôi không nghe ai nói là trong làng mình có đứa nhỏ nào bị mất tích."

"Bà bị ngốc à, thỏ không ăn cỏ gần hang. Nếu lũ khốn nạn đó dám ra tay với mấy đứa trẻ ở làng mình, bà có tin tôi sẽ đến tận nơi đập nát hang ổ của nó không?"

"Thôi đi, ông chỉ được cái mạnh miệng, trong lòng đã sớm sợ phát khiếp rồi kia kìa, mọi khi gặp chuyện gì cũng đều đến tay lão nương cả đấy."

Cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng này là một ví dụ điển hình, rất nhanh người dân địa phương cũng biết được chuyện này.

Đồng thời cũng có một số người đăng lên vòng bạn bè cùng Weibo, dư luận trên mạng cũng dần dậy sóng.

Cảnh sát địa phương đến sớm hơn so với những người được Bách Kỳ Ngọc thông báo.

Trước đó cũng có mấy đứa trẻ may mắn chạy thoát ra ngoài, dưới sự giúp đỡ của người đi đường đã nhanh chóng báo cảnh sát.

Căn cứ vào địa chỉ được ghi bên bìa cứng mà bọn nhỏ đưa ra, cảnh sát lập tức khóa chặt vị trí mục tiêu.

'Số 338, thôn Tiểu Ninh' là một nhà máy sản xuất bìa cứng đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Thời gian không đợi người, cảnh sát lập tức tập trung nhân lực, phái người hành động.

Trên đường đi thì nhận được điện thoại của cục cảnh sát tỉnh bên cạnh, nói là bọn họ đang điều tra một vụ bắt cóc trẻ em, đã xác định được bọn buôn người chạy về phía tỉnh bên này.

Trên đời không có nhiều điều trùng hợp như vậy. Hai bên đều xác định được băng đảng buôn người mà họ đang tìm là một.

Vậy thì còn có gì để nói nữa?

Chuyên tâm mà tìm đi!

Thế nên mới gây ra một màn náo loạn ở ngôi làng dưới chân núi.

"Tinh Tinh!"

Phó Hành đến muộn hơn một chút, vừa lúc thấy Tinh Tinh bị đưa lên xe cứu thương.

Sắc mặt anh trắng bệch, vội vàng xông lên lại bị một y tá đi theo xe ngăn lại: "Người không phận sự không thể tùy tiện lại gần."

"Tôi là chồng... Trưởng bối, đây là đứa bé nhà tôi!"

Vừa nghe nói đây là phụ huynh của đứa bé, y tá đang cản người lập tức thu tay về, ra hiệu Phó Hành cùng lên xe.

"Bé sốt cao, gần bốn mươi độ, chúng tôi vừa tiêm thuốc hạ sốt cho cô bé, nhưng phát hiện ra trên người bé còn có những vết thương khác, tình hình không khả quan lắm, chúng tôi phải nhanh chóng đưa cô bé về bệnh viện cấp cứu."

"Tốt... Tốt, cám ơn bác sĩ."

Thật ra Phó Hành cũng không chú ý vị bác sĩ kia đang nói cái gì, lúc này toàn bộ lực chú ý của anh đều bị Tinh Tinh đang nằm trên cáng cứu thương hấp dẫn.

Hai tay nắm chặt tay nhỏ nóng hổi của Tinh Tinh, nỗi sợ hãi trước kia chưa từng có bao trùm tâm trí anh.

Không nhận ra rằng, cả người anh cũng đang run nhẹ.

"Tiên sinh, anh không sao chứ?"

Y tá đứng đối diện phát hiện ra trạng thái không thích hợp của Phó Hành, liền quan tâm hỏi.

"..." Phó Hành không trả lời, anh không dám nghĩ đến những chuyện Tinh Tinh đã trải qua.

Muốn người nằm ở đây là mình chứ không cô vợ bị thu nhỏ.

Nếu...

Nếu Tinh Tinh xảy ra chuyện gì, thì anh biết làm sao?

"Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

Ôn nhu gọi từng tiếng, cũng không còn vẻ lạnh đạm như thường ngày. Đáng tiếc là bây giờ Tinh Tinh không nghe được.

Không. Cho dù có nghe thấy, cô ấy cũng không có cảm giác gì.

Dù sao bây giờ cô ấy cũng không phải là Cố Tinh Tinh yêu Phó Hành sâu đậm như trước kia.

Ngồi trong góc, Bách Kỳ Ngọc ôm cháu trai mình quét mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc của Phó Hành, sau đó cúi đầu không nói gì.

Bây giờ người kia cũng không rảnh đi ôn chuyện với người 'bạn cũ' như anh.

Nhưng mà đứa bé kia cũng tên là Tinh Tinh sao?

Dáng vẻ rất giống cô ấy, chẳng lẽ là con gái nhỏ của cô ấy?

-------------Hết Chương 17-------------

02/12/2020