Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 59




Tống Kiến Chi bất ngờ nhìn thấy chị gái lẽ ra ở thành phố S lại xuất hiện ở thành phố N, thậm chí còn trực tiếp lên núi. Nàng kinh hỉ mỉm cười, đi tới nói: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Lúc nàng đi tới, Tống Kiếm Nhân cũng không nhìn Minh Tự nữa mà chỉ nói với em gái: "Đến gặp em."
Thư ký phía sau bổ sung:
"Tống tổng đi công tác ở thành phố N, nghĩ đến tiểu thư đang quay phim ở đây, thuận đường đến gặp tiểu thư một chút."
Thư ký nói như vậy, nhưng trong lòng thì thầm, rõ ràng là lão bản đẩy hai ngày lịch trình mà tới đây, nhưng muốn giả vờ bình thường, thế mà lại không có lời nào để nói với em gái mình.
"Vậy thật trùng hợp, hôm nay suất diễn của Kiến Chi vừa kết thúc, cũng nên trở về." Bối Hải nhìn chung quanh, "Chị em hai người thật ăn ý, thuận đường đưa em gái về nhà."
Vừa nói xong, Tống Kiến Nhân khẽ mỉm cười: "Thực sự rất trùng hợp."
Tống Kiến Chi gãi gãi mặt, "Chị, chị ở khách sạn chờ em không tốt sao, còn lên núi một chuyến, sao chị không nhắn tin cho em..."
Dương Liễu không tán đồng nói, "Tống tổng đây là cho cô kinh hỉ a Chi Chi, ai nha, cảm tình của hai người thật tốt."
Mấy người đứng cùng nhau nói chuyện, hai chị em Tống gia đều xinh đẹp, vây quanh là những nhân viên kính cẩn và một đạo diễn vui vẻ, đám người náo nhiệt lên.
Lý Mạn nhìn bên kia, sau đó nhìn Minh Tự bên cạnh, do dự nói: “Minh Tự tỷ, chúng ta lên xe trước đi.”
Minh Tự đáp lại, nhưng không có ý định rời đi, chỉ nói: “Em lên trước đi.”
Cảm tình của Tống Kiến Chi cùng tỷ tỷ thật tốt, cô vẫn luôn biết, cho nên lần đầu tiên gặp mặt, cô không thể rời đi trước mặt Tống Kiếm Nhân, sẽ rất thất lễ.
Nhưng vừa rồi khi đối mặt, Tống Kiến Nhân dùng ánh mặt lạnh nhạt nhìn qua, giống như phủ đầy sương giá.
Lại nhìn hiện tại, lani không có chút “lạnh nhạt” nào cả, càng làm cho Minh Tự nhận ra có chút khác biệt.
Lý Mạn vẫn nói: "Vậy em cũng lên cùng Minh Tự tỷ."
Tống Kiến Chi nói gì đó với họ, ở ánh nhìn của Minh Tự đang hướng về phía nàng, nàng chuẩn bị nhấc chân đi về phía cô: "Minh Tự, chúng ta trở về..."
Minh Tự giãn mày ra, vừa định đi trả lời.
Tống Kiến Nhân đột nhiên xen vào: "Tiểu Chi, xe của chị ở dưới, chúng ta nói chuyện đi."
Bước chân của Tống Kiến Chi lại rũ xuống, nàng nhìn Minh Tự vẫn luôn cùng mình đi đi về về, lại nhìn chị gái đã lâu không gặp, có chút do dự.
Dương Liễu giỏi nhìn mặt đoán ý nhất, vội vàng nói: "Chi Chi với tỷ tỷ cô nói chuyện đi, vừa lúc tôi có lịch trình muốn cùng Minh Tự xác nhận lại, cho tôi mượn Minh Tự một lát, ha ha."
Dương Liễu lấy công việc giải hòa, Tống Kiến Nhân hài lòng, nhưng lại thầm cau mày vì thân mật bộc lộ trong lời nói của Dương Liễu.
"Mượn một lát", người khác đều trêu chọc hai người họ như vậy sao, quan hệ giữa hai người họ tốt đến mức này rồi sao?
Không đợi Tống Kiến Chi gật đầu, Minh Tự đã nói: “Được, tôi đi nói chuyện công việc với đạo diễn Dương.” Dừng một chút, cô nhìn Tống Kiến Chi nói: “Hẹn gặp lại ở khách sạn.”
Cuối cùng, Minh Tự nhìn Tống Kiến Nhân, "Lần đầu gặp mặt, chào ngài, tôi tên Minh Tự."
Ánh mắt của Tống Kiến Nhân lạnh lùng, cằm hơi nâng lên, mí mắt rũ xuống, một tia sáng mỏng manh cùng sắc bén chiếu vào Minh Tự.
Minh Tự có tư thái trầm tĩnh, đôi mắt trong veo như mặt hồ, sống lưng thẳng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thái độ mang theo lễ phép đúng mực.
Không thể bắt bẻ.
Ánh sáng từ ngọn cây xanh rọi xuống đất,, tiếng ve kêu chói tai, lũ chim chải lông trên cây, mắt lạnh nhìn một màn này.
Tống Kiến Nhân không có ý định cho nữ minh tinh này chút mặt mũi, cô lãnh đạm thu hồi ánh mắt, vừa định xoay người thì dư quang nhìn thấy em gái mình đang nhìn chằm chằm Minh Tự.
Tống Kiến Nhân nhất thời không biết trong lòng đang nghĩ gì, cuối cùng, cô khẽ thở dài, nhàn nhạt đáp: "Ừm, xin chào."
Tống Kiến Nhân đi xe việt dã tới, tài xế đang đợi trên xe, sau đó thư ký lên ghế phó lái, hai chị em ngồi phía sau.
Xe của đoàn đi trước, xe việt dã theo sau.
Không khí bên ngoài khô nóng, kính ngăn tiếng ve kêu không ngừng, hai người ở hàng ghế trước im lặng như gà, chỉ có gió lạnh lùa qua cửa gió trên xe phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Tống Kiến Nhân lấy trong tủ lạnh ô tô ra hai chai nước, đưa cho Tống Kiến Chi, chính mình ngẩng đầu uống hết nửa chai.
Tống Kiến Chi cầm chai nước khoáng lạnh như băng, trước tiên dán lên khuôn mặt đỏ bừng của mình để hạ nhiệt, nhìn thấy Tống Kiến Nhân một hơi uống nhiều như vậy, không khỏi nói: “Chị đừng uống nhanh quá, cẩn thận lạnh bụng." Nàng nhìn mặt trời to bên ngoài, "Mặc dù hôm nay trời rất nóng, nhưng cũng cẩn thận kẻo bị cảm."
Thư ký ngồi ở ghế trước nghe rành mạch, trong lòng cũng biết rõ: Không phải là tức giận sao, hai ngày nay cơn giận của Tống tổng rất đáng sợ ô ô ô.
Em gái vẫn là ân cần hiểu chuyện như vậy, Tống Kiến Nhân yên lặng nhìn nàng, sủng nịch trong mắt dần dần chôn vùi trong ánh sáng: “Ừm, chị biết rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tống Kiến Chi an tâm, mở nắp chai ra uống vài ngụm nước.
Ở bên ngoài lâu như vậy, nàng cảm thấy hơi khát nước.
Ngay lập tức, nàng nhìn chiếc xe buýt cao lớn trước mặt. Tống Kiến Chi nhớ tới hôm qua nàng trò chuyện với Minh Tự trên WeChat, nói cô nên uống trà hoa cúc để giải nhiệt, Minh Tự không biết xấu hổ mà đồng ý, nói Lý Mạn chuẩn bị sẵn.
Hôm nay Minh Tự tỷ tỷ sẽ không thực sự uống trà hoa cúc đi?
Tống Kiến Chi lấy điện thoại ra, đang định kiểm tra tình hình nước uống của ai đó.
Tống Kiến Nhân ở bên cạnh nhìn, thấy em gái mình thất thần một lúc, mở giao diện WeChat ra, trông giống như một thư sinh phàm trần bị yêu tinh đoạt đi hồn phách.
Hãm sâu vào lưới tình mà không hay biết.
Hơi nước ngưng tụ trên chai nước khoáng khiến lòng bàn tay cô ướt dính lạnh lẽo, ngón tay Tống Kiến Nhân dùng sức bóp lấy thân chai, thanh âm không nghe ra cảm xúc: "Tiểu Chi."
"Dạ?" Tống Kiến Chi không ngẩng đầu mà vẫn luôn gõ chữ.
Tống Kiến Nhân chân chính muốn hỏi là chuyện lần đó, nhưng lúc này tài xế và thư ký đều có mặt, tuy là thân tín nhưng mọi người đều biết Tống Kiến Nhân không muốn em gái mình bị sỉ nhục.
Loại chuyên này, càng ít người biết thì càng tốt.
Huống hồ, nhìn em gái hiện tại không còn mê muội, cô thật sự không đành lòng khơi lại ký ức cũ của nàng.
Tống Kiến Nhân khắc sâu chuyện này trong lòng, cũng không vội “lật lại bản án”, nhưng hiện tại cô phải tập trung giải quyết chuyện hiện tại.
"Em thích Minh Tự."
Đây là kết luận mà trước đó đã đưa ra, mặc dù Tống Kiến Nhân không lừa mình dối người, bình tĩnh phân tích hiện trạng.
Khuôn mặt vốn được nước lạnh làm mát của Tống Kiến Chi lại lặng lẽ đỏ lên, giống như cành đào bị gió xuân thổi qua, nở ra những cánh hoa hồng mềm mại.
"Dạ... đúng vậy, em thích chị ấy."
Tống Kiến Nhân ngả người ra sau, eo dán vào bóng tối, dựa lên ghế da, xoa xoa ấn đường.
“Em muốn ở bên Minh Tự?” Cô dứt khoát nhấn mạnh, “Chính thức xác lập quan hệ người yêu.”
Vẻ mặt Tống Kiến Chi mờ mịt: Không thì sao?
Chẳng lẽ chị gái cho rằng nàng đang đùa giỡn tình cảm của Minh Tự?
"Đương nhiên là em-"
"Bíp--bíp--"
Hai tiếng bíp dài xuyên thấu vang lên trong đầu, to như giống như đã cài đặt một cửa hàng âm thanh đường phố trong đầu, Tống Kiến Chi đỡ một bên đầu, nhíu chặt mày.
Cùng lúc đó, xe lắc lư một hồi, nàng không thể ngồi yên, cả đầu đập vào cửa kính.
"Hệ thống?? Cô bị virus xâm nhập à!"
Giọng nói của hệ thống không còn thân thiết nữa mà là giọng nói máy móc cứng rắn:
"Cảnh báo, ký chủ không được phép biểu lộ cảm xúc trước mặt người khác trước khi thông cáo được xét duyệt, cũng không được xác nhận mối quan hệ người yêu với nữ chủ thiên mệnh, cơ cấu sự thật đã được xác lập.”
“Các biện pháp trừng phạt tương đương với việc thiết lập mối quan hệ, ký chủ phải chú ý và nghiêm khắc kiềm chế bản thân.”
“Xây dựng môi trường tái tạo, tuân thủ quy tắc nhân viên của kế hoạch tái tạo bắt đầu từ tôi.”
Tống Kiến Chi: …
Tiếng bíp dài không còn vang lên nữa, âm thanh máy móc của hệ thống cũng tắt đi.
Tài xế bên kia vẫn đang xin lỗi: “Vừa rồi là tôi sơ suất, không để ý tới đá vụn.”
Thư ký nói: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng vâng.”
Tống Kiến Nhân lo lắng nhìn Tống Kiến Chi, nói: “Đau không?”
Tống Kiến Chi xoa đầu nói: “Không sao a.”
Công kích vật lý không là gì, nguyên nhân chủ yếu là công kích tinh thần của hệ thống quá chí mạng.
Trong xe quay trở lại yên tĩnh, chị gái vẫn đang nhìn mình chờ đợi câu trả lời.
Tống Kiến Chi không dám thách thức quy tắc, chỉ có thể mơ hồ nói: "Dạ... em có quyết định này, nhưng vẫn chưa xác định."
Nàng tính toán, vẫn còn một tháng nữa, Tống Kiến Chi suy nghĩ rồi nói tiếp: "Em muốn nghĩ lại, chờ Minh Tự quay xong lại nói chuyện tình cảm."
"Sao còn phải suy nghĩ lại?"
Tống Kiến Nhân ít khi đuổi theo nguyên nhân như vậy, một là vì thói quen giáo dưỡng, hai là vì cô luôn có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, cho nên không cần hỏi nhiều.
Nhưng bây giờ Tống Kiến Nhân hỏi câu này vì muốn biết tâm tư của em gái mình.
Lúc trước cô còn tự nhận mình đã nhìn thấu, cho rằng em gái không về nhà là vì Ngụy Kiêu mà gây khó dễ Minh Tự, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy ngay dưới mũi cô, cho tới bây giờ cô cũng không nhìn rõ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Kiến Nhân càng thêm tự trách.
Tống Kiến Chi không biết trong lòng Tống Kiến Nhân có tư vị gì, nàng chỉ nghĩ làm sao có thể lách luật của hệ thống, hợp lý đánh lừa, chậm rãi nói: "Bọn em... rất tốt, nhưng chưa đến lúc thiết lập quan hệ— hơn nữa, ở nơi hoang dã này không lãng mạn chút nào, chờ thêm chút nữa."
Đây là lần đầu tiên nàng thú nhận tình cảm của mình với người nhà, Tống Kiến Chi càng nói càng nhỏ giọng, thẹn thùng trong lòng đều sắp tràn ra.
Tuy rằng sắc mặt đỏ bừng nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng, khi nhắc đến Minh Tự lại có một chút ngọt ngào, hiển nhiên là nàng đang rơi vào lưới tình.
Tống Kiến Nhân có thể nhìn thấy rõ ràng, cô nhắm mắt lại, ngón tay gõ gõ hai cái trên chai, sương mù cùng mây mỏng trong mắt không ngừng cuồn cuộn, thật lâu sau cô mới nhìn lại em gái, nhẹ giọng nói:
"Ừm, đợi thêm chút nữa."
Dương Liễu nói bàn bạc lịch trình chỉ là cái cớ, sau khi lên xe, Dương Liễu nói xong liền đi nói chuyện với những người khác.
Sắc mặt Minh Tự trầm tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, Lý Mạn suy nghĩ một chút, sau đó từ trong ba lô lấy ra một chiếc cốc đưa qua: "Minh Tự tỷ, trà hoa cúc hôm qua nói."
Minh Tự nhận lấy, cầm trong tay, mở nắp cốc uống một ngụm.
Vị hơi đắng.
Điện thoại rung lên hai lần, Minh Tự nhanh chóng cầm lấy.
Hóa ra là Triệu Thiên Đóa.
Triệu Thiên Đóa đã gửi một đoạn video ngắn, trong video có một quầy bán kẹo hạnh nhân nhỏ, kẹo hạnh nhân giống như đá cẩm thạch, màu trắng sữa điểm xuyết những mảnh màu nâu mịn rất đẹp.
Âm thanh nền của đoạn video là giọng nói hưng phấn của Triệu Thiên Đóa: "Tự Tự, kẹo hạnh nhân bà nội làm rất ngon, chị với Kiến Chi có thích ăn kẹo không? Em mua thêm mang về nha!"
Bọn họ ra ngoài đóng phim, Triệu Thiên Đóa thì khắp nơi trải nghiệm cuộc sống, cơ bản là dạo phố mua sắm ăn uống.
Minh Tự lại nhìn viên kẹo, lại nghĩ tới Tống Kiến Chi ngọt ngào, mặc dù không biết Tống Kiến Chi có thích đồ ngọt hay không, nhưng một cô gái ngọt ngào như vậy chắc chắn sẽ không ghét.
Minh Tự trả lời: “Được, cảm ơn.”
Nhân tiện quan tâm đến sự nghiệp mua sắm ăn uống ở làng quê xa xôi của nữ minh tinh, “Đừng về khuya quá, về khách sạn sớm một chút.”
Triệu Thiên Đóa nhanh chóng trả lời: "Ò, được, có Giang Lệ đi theo, em mua kẹo liền về #khóc."
Đúng vậy, có Giang Lệ đi theo, không có gì phải lo lắng.
Minh Tự đặt điện thoại xuống, ngồi một lúc, muốn quay lại nhìn chiếc xe việt dã phía sau, nhưng lại bị những lớp lưng ghế cao chặn lại.
Cô đành phải nhìn phong cảnh dọc đường ngoài cửa sổ, nhưng lại phát hiện chẳng có gì để nhìn cả.
Ở trong núi Thất Quyết lâu như vậy, hẳn là đã quen, nhìn cũng chán, nhưng Minh Tự lại là lần đầu tiên phát hiện.
Trước đây cô đi đi về về cùng Tống Kiến Chi, nghe nhạc cùng một đôi tai nghe, thế nhưng chưa bao giờ thấy chán.
Minh Tự chỉ dựa vào cửa kính nhắm mắt nghỉ ngơi, trong tay cầm cốc trà hoa cúc.
Hoa mềm mại trong cốc chìm nổi trong nước, không thể rơi xuống đáy mà chỉ có thể thay đổi tư thái theo chuyển động.
Trời đầy mây, xe đậu dưới mặt đất, đoàn trở về khách sạn dưới chân núi.
Tống Kiến Chi đã ở đây lâu như vậy, chiêu đãi Tống Kiến Nhân như chủ nhà, vừa đi vừa nói: "Chị đã nhận phòng chưa? Chị, để em nói cho chị biết, ngoài đường có một tiệm mì chua cay rất ngon, hai ba ngày nay em đều tới đó ăn..."
Tống Kiến Chi vừa nói vừa nhìn về phía bên kia xe buýt, khi nhìn thấy Minh Tự xuống xe, ánh sáng nhỏ vụn trong mắt nàng càng sáng hơn.
Minh Tự cũng nhìn qua, môi hơi câu lên, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Tống Kiến Nhân thờ ơ lạnh nhạt nhìn, đột nhiên nói: "Vậy đêm nay chị ăn thử món mì chua cay mà em giới thiệu."
Tống Kiến Chi: Hả?
Tống Kiến Chi kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy chị mình ăn đồ ăn bên ngoài, vừa rồi nàng chỉ là hứng khởi nói ra, không ngờ chị gái lại thực sự muốn ăn.
Hai chị em Tống gia đang đứng ở cửa khách sạn, Minh Tự cũng đi về phía này, vừa đến gần liền nghe thấy Tống Kiến Chi đang quay lưng về phía mình nói: “Được rồi, cũng ở con phố này, ra cửa rẽ phải, lại rẽ phải, khoảng 100 mét, ừm..."
Tống Kiến Nhân nhìn qua em gái mình đang nói, nhìn thẳng vào Minh Tự đang ở cách đó không xa, dùng giọng điệu thường ngày nói: "Tiểu Hứa, đi mua đi, có thể tìm được không?"
Thư ký Tiểu Hứa nhìn tư thái này, lại nhận được "ám chỉ", lập tức hiểu ra, nói:
"Từ nhỏ tôi đã không phân biệt được phương hướng, đi thẳng cũng có thể bị lạc, bản đồ tự động cũng không thể cứu được tôi, Tam tiểu thư ngài có tiện dẫn tôi tới đó không?"
Tống Kiến Chi: "A?"
Tiểu Hứa cũng không để ý nhiều như vậy, dựa vào tính tình tốt của Tống Kiến Chi, nàng ấy liền đánh bạo thân mật nắm lấy cánh tay Tống Kiến Chi, kéo nàng đi.
Để lại hai nữ nhân có chân dài đứng đối diện nhau, giống như hai cây tuyết tùng thẳng tắp xinh đẹp.
Minh Tự thẳng tắp đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tống Kiến Nhân, không trốn không tránh.
Tống Kiếm Nhân liếc nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn Minh Tự, đạm mạc nói:
“Chúng ta nói chuyện đi.”