Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 58




Vương Nguyên Nguyên đang trực ca đêm, khách sạn đã kín phòng, đoàn phim cũng nghỉ rất sớm, công việc của họ rất nhàn nhã, ca đêm cơ bản là chơi điện thoại.
Vương Nguyên Nguyên vừa ăn vặt mà đồng nghiệp chia sẻ, vừa mở Vlog của fan.
Nàng đã mở vô số lần, vẻ đẹp của thần tượng làm người nghiện, cẩu lương tuyệt mỹ làm người ngừng mà không được!
Trong vlog của fan, Minh Tự và Tống Kiến Chi nắm tay đi về phía fan, nhẹ nhàng ôn nhu, cả hai giống như có ánh hào quang, bạch y tiêu sái cao quý, hồng y diễm tuyệt vũ mị, ngay cá động tác ngước mắt nhìn vào camera cũng vô cùng đồng bộ, ăn ý mười phần.
Khi cả hai nhìn fan, Minh Tự cong môi mỉm cười, ánh nắng rực rỡ phủ lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng ấm áp, khiến da thịt của cô trắng như ngọc, khác hẳn với đôi mắt đen như hồ sâu, gợn làn nước mỏng, nhìn càng thêm huyền bí.
Cô vốn đã thanh lệ, nhưng mặc màu trắng thuần lại càng xinh đẹp, giống như đạp gió núi mà đến, dẫm phù hoa mà đi.
Ngũ quan của Tống Kiến Chi minh diễm, trang điểm vũ mị, váy đỏ như lửa, nhiều chỗ có thể nhìn xuyên qua vải tuyn liền thấy một mảnh trắng nõn, giống như một cá bạc không sợ lửa, vô cùng mê người.
Nhưng bên cạnh vẻ đẹp diễm lệ lại còn người giống như tên, cười như hoa sơn chi dưới ánh nắng, ấm áp lại ngọt ngào. Hai phong cách giao hòa tạo nên một cỗ mê hoặc, làm người không thể rời mắt.
Cho dù là xem qua màn hình, cho dù là tận mắt nhìn thấy, Vương Nguyên Nguyên vẫn bị hai yêu tinh này mê hoặc, che miệng vì sợ hai người này ngước mắt nhìn "mình" sẽ kêu lên thành tiếng.
A a a a a a a a a a a a a a a!
Xem xong nàng kéo xuống phần bình luận.
Ừm, giống hệt những gì nàng đã thấy trước đó, sau một thời gian dài, mọi người vẫn là bị sắc đẹp mê hoặc chỉ biết a a a a a, cũng không có lời cợt nhả.
Nhưng mà, có một bình luận mới làm nàng chú ý.
"Các chị em thích xem <Không tín vô duyên>, đoàn phim đã thả cp ra!! Đây là thông báo chính thức, nhất định phải như vậy!!"
Thông báo chính thức?
Thông báo chính thức gì?!
Hậu kỳ ở tầng trên của khách sạn có phát phúc lợi sao?
Đoàn phim Không Tín Vô Duyên V: Phúc lợi đêm khuya, Sợi Bông đến thăm đoàn đều đã về nhà an toàn, các bạn có muốn xem đoàn chúng tôi đã quay gì không?
Đính kèm bên dưới là một đoạn video dài chưa đầy hai mươi giây.
Trong video, nhiều thành viên đoàn trong trang phục hiện đại thường ngày đang bận rộn.
Chỉ có Minh Tự và Tống Kiếm Chi ngồi ở bàn dưới gốc cây, một là Lý Cô Vân, một là Cá Chép Đỏ, mặc phục diễn, ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, nhàn nhã thoải mái, giống như hai yêu linh lẫn vào nhân gian, không ai khác có thể nhìn thấy hai người, để hai người có thể tùy ý ái muội.
Trong màn ảnh là sườn mặt của hai người, đường nét khác nhau nhưng lại có vẻ đẹp tinh xảo giống nhau.
Đầu tiên Minh Tự nói gì đó với Tống Kiến Chi, Tống Kiến Chi trả lại cô, Minh Tự lại mở miệng nói gì đó, ánh nắng chiếu lên hàng mi run rẩy của cô, giống như cánh bướm phủ đầy phấn vàng.
Lúc Minh Tự nói chuyện vẫn không ngừng nhìn Tống Kiến Chi, không biết trong lời nói của cô có ý gì khác hay chỉ muốn cười để đối phương xem, Minh Tự lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn nhu.
Tống Kiến Chi ngồi đối diện cô hơi ngây người, sau đó mỉm cười đáp lại, mặt như đóa hoa, lộng lẫy tươi sáng.
Hai người nhìn nhau cười, yên lặng không nói gì.
Tất cả tâm sự đều ẩn chứa trong những cánh hoa trắng hồng nhẹ nhàng, ngọt ngào, mềm mại, mỉm cười truyền cho đối phương.
Mỹ nhân sánh đôi, cánh đào hồng trắng, gió thổi vi vu, chim hót líu lo.
"A a a a a a a a a tôi đã chết tôi đã chết!"
"Tôi ở hiện trường, tôi là cánh hoa (ưỡn ngực)"
"Trước nay Minh Tự không có cười với ai mà ôn nhu như vậy a a a a hai người này tuyệt đối có gian tình! Tôi mười năm chèo cp tôi đảm bảo!"
Có người trả lời bên dưới: Minh Tự đã xuất đạo mười năm sao? #Đầu chó.
"Khi nào hai người kết hôn thì phải nói với tôi a, tôi không thể đến địa điểm tổ chức nhưng tôi có thể đi tiền mừng, chỉ cần hai người kết hôn a a a a."
"Tôi quyết định gả cho Cá Chép Đỏ 5 phút, chỉ có năm phút thôi.”   
Ngày hôm sau, khi đoàn đi ngang qua sảnh khách sạn, họ nhìn thấy một cô gái ở quầy lễ tân rất nhiệt tình, gặp người liền cười, còn chủ động chào hỏi từng người, gương mặt tươi cười làm cho người nhìn thấy cũng vui lây.
Thật là một ngày đẹp trời.   
Thời tiết tốt kéo dài ba bốn ngày, hôm nay cũng không mây, trời mới tám giờ sáng, nắng nắng vừa phải.
Phân cảnh Cá chép đỏ chỉ còn đoạn kết, hôm nay sẽ quay xong, suất diễn của Tống Kiến Chi ở núi Thất Quyết sẽ chính thức kết thúc, khi đoàn phim di chuyển đến cơ sở điện ảnh và truyền hình sẽ quay thêm hai cảnh quay chợ phiên làm dự phòng.   
Về cơ bản là đã hoàn thiện.   
Phân cảnh hôm nay cũng rất đơn giản, đó là Lý Cô Vân mua một số "đồng loại" cho cá chép đỏ ở chợ nhân loại, đều là những con cá nhỏ chỉ bé bằng ngón tay, nói có thể mang về Địch Thanh Trì nuôi.
Trong ao có sen và hoa rơi, chúng sẽ không bao giờ chết đói, thoải mái hơn sống trong thùng sứ của con người nhiều.  
Cá chép đỏ không muốn những vật nhỏ này vào Địch Thanh Trì, liền tìm một hồ nước dưới thác nước trên đường, muốn thả cá.
Lúc này, cá chép đỏ còn chưa bộc lộ bản chất cực kỳ hung hãn, hai người còn chưa có tiếp xúc thân mật, cá chép đỏ mặc bộ da thuần khiết lôi kéo Lý Cô Vân đến bên hồ.
Sau khi rời khỏi chợ nhân gian, hai người cho cá vào lá sen, phía trên lá sen mỏng là một quả cầu nước, lăn lộn, bóng nước trong suốt bọc lấy cá chép đỏ con bên trong.
Cá chép đỏ chỉ vào mặt hồ, nói với Lý Cô Vân:
“Phần thượng nguồn của hồ này có thác nước ngọt, hạ lưu trải rộng khắp các hướng, muốn đi đâu cũng được, chẳng phải tốt hơn Địch Thanh Trì sao?
Lý Cô Vân nói: “Nơi này cũng rất tốt.”
Trong lòng Cá chép đỏ thả lỏng, đang định nói lời tiếp theo, lại thấy Lý Cô Vân nhìn xung quanh liền nói: “Nhưng trong hồ toàn là cá lớn, chúng nhỏ bé như vậy, chẳng phải hai ba ngụm sẽ bị nuốt vào bụng rồi sao."
Đôi mắt cá chép đỏ tối sầm lại.
Nếu chúng trở về Địch Thanh Trì, thật sự không sống nổi một ngày, sẽ chìm xuống đáy nước, biến thành phân bón cho hoa—
Không, chúng cũng xứng làm phân bón cho hoa sao?
Cá chép đỏ hạ quyết tâm, không để những vậy chướng mắt này đi vào Địch Thanh Trì, nói: "Vậy thì cũng không phải là không thể lý giải."
Nàng mỉm cười dịu dàng, gió núi thổi những sợi tóc trên thái dương, càng thêm quyết rũ thanh tú, “Mặc dù Địch Thanh Trì tốt, năm tháng thanh tịnh, nhìn thấy ta cũng vui mừng, nhưng ta — ngươi biết ta không còn sống được mấy ngày.”
Đôi mắt cá chép đỏ vô tình dời đi, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Không đợi Lý Cô Vân lên tiếng, nàng đã nói: “Nếu không phải Địch Thanh Trì có ngươi, cô tịch trăm ngàn năm như vậy, ta thực sự đã sống đủ rồi."
"Nếu Địch Thanh Trì chỉ có những con cá con này, cùng với một đống xác chết, càng sống càng cô độc, nào có tốt hơn bên ngoài? Ngay cả khi một con chim bay qua đầu cũng vẫn có thể chào hỏi chúng."
Lý Cô Vân cảm khái nói: “Nói như vậy cũng có lý, nhưng mà…”
Cá Chép Đỏ giãn mày, cười nhẹ nói: “Ừm, ngươi suy nghĩ rất chu toàn, là ta quá lỗ mãng."
"Cũng may ta với chúng cũng tính là đồng loại, vốn là một nhà, có thể bảo vệ chúng."
Cá chép đỏ nhìn cá trong khối nước, nơi Lý Cô Vân không nhìn thấy, đôi mắt lạnh như băng.
Lý Cô Vân cảm nhận được gì đó, quả nhiên cô nhìn thấy có vài giọt máu chảy ra từ đầu ngón tay của Cá Chép Đỏ, nhỏ giọt vào khối nước trong suốt, giống như giọt mực đỏ son trong nước, lan ra như lụa.
Cá bên trong giống như nhận thức được gì đó, lắc đầu hút hết máu vào cơ thể, khối nước lại trở về trong trẻo như trước, thậm chí bởi vì khí tức lan tỏa từ máu cá chép đỏ mà nó càng trở nên trong suốt như pha lê.
Giọng nói của cá chép đỏ rất ôn hòa, có chút trìu mến, “Như vậy, ít nhất những phàm vật đó không thể làm tổn thương chúng."
Lý Cô Vân dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, gần như là mê luyến.
Cá chép đỏ câu môi cười.
Có thể lừa Lý Cô Vân một chút đồng cảm, đánh đổi bằng máu của nàng cũng đáng.
Tiện nghi cho những tiểu súc sinh này.
Vạt áo trắng thuần cầm lá sen ném nhẹ xuống hồ, bóng nước lăn trong không trung giống như một quả tú cầu, tí tách rơi xuống mặt hồ, mang cá xuống hồ rồi biến mất.
Lý Cô Vân đột nhiên nói: “Như vậy thật tốt."
"Hửm? Làm sao?" Cá chép đỏ làm ra vẻ khó hiểu, nhẹ giọng hỏi:
"Ta đã từng đến đây rất nhiều lần." Lý Cô Vân nhìn thác nước trắng bạc bay thẳng xuống, “Chỉ là lần này ta cảm thấy có chút thú vị."
Cá chép đỏ ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào mặt nước, những con cá con vừa xuống nước vây quanh nàng, hôn lên tay nàng.
Nàng giật giật ngón tay.
Môi cá mềm mại hôn lên tay nàng, cảm giác nhẹ nhàng từ đầu ngón tay truyền đến, giống như lời nói của Lý Cô Vân lúc này, để lại trong lòng nàng những tia nhu tình cùng quyến luyến.
Cá chép đỏ không kiên nhẫn đẩy cá con ra, nói:
“Vậy ta đây thật may mắn.”
Lý Cô Vân mang vẻ mặt khó hiểu nói: “Tại sao?”   
"Cô Vân ngươi đã đến đây nhiều lần, đây là lần đầu tiên ngươi mang ta đi." Cá Chép Đỏ thu lại biểu tình, xoay người nhìn cô, vẫn dùng thần sắc như thường đối diện với Lý Cô Vân.
“Ta chỉ tới một lần, chính là lần này, cho nên ngươi có được vui sướng khó tìm, chẳng phải là may mắn sao?”
Lý Cô Vân có chút sửng sốt, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, chỉ lặng lẽ mà nhìn Cá Chép Đỏ.
Trong mắt là ôn nhu mê ly, những lời yêu thương, còn có những ràng buộc không thể xa rời.   
Dưới ánh mắt này, biểu tình trên mặt cá chép đỏ vô cùng xinh đẹp, là loại cảm xúc đều gãi đúng chỗ ngứa.  
Này luôn là tình yêu càng mãnh liệt thì trái tim càng bình tĩnh.   
Bởi vì Lý Cô Vân cảm thấy thú vị, nên Cá Chép Đỏ liền muốn để điều này thú vị đến cực điểm.   
Như vậy, Lý Cô Vân sẽ không bao giờ có thể tìm thấy khoảnh khắc này trong quãng đời còn lại nữa.   
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Cá Chép Đỏ càng có mấy phần ngượng ngùng.
Gió thổi tóc hai bên thái dương, một lọn tóc bay trước mắt cũng che đi tình yêu và khát vọng ở phía sau, không thể nhìn rõ.
“Cắt!”
Vai diễn của Tống Kiến Chi trong núi Thất Quyết chính thức kết thúc.
Nàng thở ra.
Mặc dù đến đây diễn là cuộc gặp gỡ bất ngờ nhưng biểu hiện của nàng rất ổn, không làm Hồ lão và những người khác thất vọng.
Hơn nữa... nàng nhìn Minh Tự đang nói chuyện với Lý Mạn, chính nàng cũng rất thích phân cảnh này.
Tống Kiến Chi câu môi cười.
Minh Tự cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc nói:
"Diệp tỷ nói, Tống tổng—"
Lời nói của Minh Tự đột nhiên bị tiếng hô của Dương Liễu cắt ngang.
“Tống tổng!”
Tống Kiến Chi cũng không đợi Minh Tự nói hết, nàng mở to hai mắt quay đầu nhìn sang.
Phim trường nhất thời có chút náo động, ồn ào như một đàn ong kinh động mới bình phục xuống.
Tống Kiến Nhân mặc tây trang màu trắng, dáng vẻ tỉ mỉ, vì thuận tiện lên núi nên không đi giày cao gót, nhưng toàn thân vẫn toát ra vẻ uy nghiêm đạm mạc, giống như người khác đang dẫm lên bùn, còn dưới chân cô đều là thảm nhung.
Theo sau cô là một nữ thư ký tươi cười, thân thiết nói: “Tống tổng đến thăm đoàn.”
Bối Hải vội vàng đi tới nói: “Tống tổng, ngài đến rồi ----- nơi này quá quá, trên núi cũng loạn..."
Hắn đương nhiên biết nhà đầu tư tới đây là vì ai, vội vàng quay đầu lại nói: "Kiến Chi, mau tới đây, Tống tổng đặc biệt đến gặp cô này!"
"Đạo diễn Bối." Tống Kiến Nhân gật đầu nói, "Tới vội vàng, không thông báo trước, không quấy rầy ngài chứ?"
"Không sao, không sao."
Tống Kiếm Nhân ngước mắt lên, nhìn thấy em gái mặc một thân diễn phục.
Khi nhìn thấy Tống Kiến Chi, khí tức trên người cô liền dịu đi một chút.
Ngay sau đó, cô hướng ánh mắt về phía nữ nhân mặc bạch y đứng bên cạnh em gái mình.
Minh Tự.