Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 309




Không ngờ tới cha Lận mẹ Lận còn rất để ý chuyện này, ngày hôm sau lập tức gọi điện tới văn phòng của Tô Tô hỏi kỹ tình hình.

Dù sao ngày hôm qua gọi điện thoại cũng là mời người chuyển lời cho bọn họ, nói cũng không quá rõ ràng.

Tô Tô rất kiên nhẫn nói lại một lần, sau đó nói:

"Cha mẹ không cần lo lắng đâu, ngày đó con và Lận Xuyên sẽ đi cùng, nhìn xem cô gái kia được hay không lại quyết định. Nhưng mà nói thật lời nói của bọn con không tính, còn phải xem ý của Lận Hải."

Nếu người ta nhìn trúng, bọn họ ngăn cản thế nào cũng không có tác dụng.

Nhìn Lận Hải như vậy lập tức biết cậu có tính cách giống anh trai mình, mau chuẩn tàn nhẫn, tuyệt đối không có do dự.

Mẹ Lận cũng không nói gì, bảo cô giúp làm chủ, nếu khi đính hôn thì thông báo với bọn họ một tiếng, cho dù thế nào cũng phải tới.

Nếu không gặp con dâu của mình, vậy sau này đi đường gặp phải đều không quen biết thì làm sao bây giờ.

Tô Tô liên tục đồng ý, mà cha Lận nói với cô đến lúc đó mọi chuyện sẽ do cô làm chủ, nhất định đừng để bên nhà đối phương bắt bẻ ra lỗi gì.

"Con biết rồi cha, con chắc chắn không để người ta bắt bẻ lỗi gì, cha cứ yên tâm."

Nếu giao cho cô nhiệm vụ quan trọng như thế, cô chắc chắn phải hoàn thành.

Sau khi đặt điện thoại xuống cô bắt đầu xem bài tập của các sinh viên, sau đó phát hiện Tần Duyệt Duyệt không hổ là nữ chính, mấy ngày trước thành tích của cô ta rất bình thường, mấy ngày nay như mở hack.

Tuy thái độ của mọi người trong trường không quá thân thiện với cô ta, nhưng mà người ta dựa vào thực lực cố gắng, không ngừng vươn lên phấn đấu, sớm muộn gì cũng thành châu báu.

Nhưng mà vẫn nên cách xa cô ta một chút, ai biết nữ chính còn tác quái gì hay không.

Là giáo viên cô rất bận, ngoại trừ trường học còn phải bận nhà xưởng, quan trọng nhất là còn có đứa bé.

Cho nên cho dù có người tới tìm cô làm phiên dịch, cô cũng không có thời gian làm.

Thấy Lận Hải sắp gặp phụ huynh, cô bắt đầu chú ý tới mình béo, mặc quần áo nịt đều có bụng nhỏ, chuyện này vô cùng xấu hổ.

Vì thế Tô Tô bắt đầu nhảy dây trong san, buổi sáng nhảy mấy trăm cái mới đi làm, buổi tối trở về còn nhảy. Chủ nhật khi Lận Xuyên trở về thấy vợ mình gây đi nhiều thì không thoải mái, nói: "Có phải gần đây không ăn ngon hay không, sao gầy đi nhiều như thế?"

"Cái gì, anh đều nhìn ra được em gầy đi sao? Vì sao em vẫn cảm thấy bụng em hơi béo nhỉ, chẳng lẽ là vì sinh con? Ồ, sớm biết thế đợi mấy năm nữa hãng sinh, dáng người đều thay đổi."

"Đâu có, rất đẹp." Lận Xuyên căn bản không thèm để ý những chuyện này, sau đó quần áo cũng chưa thay nói: "Đợi Lận Hải trở về chúng ta sẽ đi."

"Anh... Không cạo râu, sau đó dùng lược... Đầu thì không cần, ít nhất phải thay quần áo chứ."

"Không phải là bộ quần áo này rất sạch sẽ sao?"

"Được rồi, làm phụ huynh một lát anh trấn cửa ải là được." Đàn ông đúng là không thể trông cậy vào bọn họ sẽ để bụng loại chuyện này, vẫn nên tự mình làm thì hơn.

Hai người sắp xếp xong thì quấn đứa bé vào, thời tiết hiện giờ không tính là quá lạnh cho nên có thể dẫn đứa bé ra ngoài chơi.

Mới đội mũ nhỏ cho đứa bé xong thì Lận Hải tới, vẻ mặt của cậu xán lạn, thấy anh cả và chị dâu của mình còn có chút ngượng ngùng nói:

"Đều đã chuẩn bị xong rồi ạ, vậy, vậy đi thôi."

"Xem em sốt ruột kìa." Tay Lận Xuyên cắm vào trong túi, đột nhiên thấy vợ mình trừng anh mới lập tức nói: "Vợ à em đưa con cho anh, em đừng ôm nặng lắm."

Vì thế, anh nhanh chóng đón đứa bé ôm ở trong tay.

Lúc này Tô Tô mới hài lòng, nói:

"Anh nên làm như thế từ sớm, còn bắt em ôm. Anh nghĩ mình vẫn giống như trước đây à, tay chân nhẹ nhàng, hiện giờ anh đã là người có con."

"Vâng vâng." Lận Xuyên lập tức nhận lỗi, anh thật sự quen đi một mình, đặt chuyện đứa bé sang một bên.

Bị vợ giáo huấn xong anh nghĩ thầm trong lòng sau này phải chú ý, đứa bé này nặng để vợ ôm lâu cũng không dễ dàng.