Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 308




Tô Tô nói: "Em muốn lắp điện thoại, đợi chờ như thế quá sốt ruột."

"Có thể, em muốn lắp thì lắp đi" Đến lúc đó mình có thể gọi điện cho cô quá tiện.

Hai người đang ngồi trên giường đất chơi với đứa bé, sau đó Lận Hải đột nhiên trở vê nhà, còn vội vàng chạy vào nhà nói:

"Chị dâu, A Nhã nói muốn hai nhà chúng ta hẹn nhau gặp phụ huynh."

"Ồ, các em đã nói tới chuyện gặp phụ huynh rồi sao?" Sao tiến triển nhanh như thế, còn A Nhã, thậm chí cả họ cũng không gọi.

"A Nhã nói, cô ấy không thể làm ra quyết định, cho nên cần trở về nhà hỏi người nhà, nếu nhà đồng ý thì hai bên lại gặp mặt, đính hôn trước."

"Đây là chuyện bình thường, lấy lễ gì" Bình thường kết hôn không phải như thế ư, Bạch Linh Linh và Thường Dược Tiến là vì lớn tuổi, cho nên không đi theo bước này.

Dù sao nhà họ Thường không có người tới, nhưng mà nhà họ Lận có người nhà chồng, còn rất nhiều.

Xem ra là cô gái có dự tính trong lòng, cũng có thể là nhìn trúng Lận Hải mới đúng. Nhìn em chồng mình xem, vóc dáng cao 1m8, nhìn cũng tương đối đẹp trai, hơn nữa tâm tư còn rất đơn thuần, nói không chừng cô gái nhỏ trong thành phố còn thích loại người không hoa hoe lòe loẹt như thế.

Đúng vậy, thập niên 80 là thời điểm đám đàn ông không biết làm đẹp thế nào.

Có một số người mặc áo hình bươm bướm và quần bó đi trên đường phố, vừa nhìn là biết không giống người tốt gì.

Áo hình bươm bướm còn đỡ, nhưng mà quần bó thì có chút cay mắt.

Dù sao Tô Tô là người hiện đại, cũng không dám liếc nhìn nửa người dưới.

Tóm lại là trong đám lưu manh xuất hiện người như em chồng, quý trọng một chút cũng không có gì sai.

Hơn nữa trình tự của cô gái người ta cũng không tệ, đối với một cô gái không cha không mẹ mà nói cô ấy đúng là người có chủ kiến.

Đừng nhìn Lận Hải nghiên cứu đồ còn được, nhưng nếu bạn không chỉ đường cho cậu thì sẽ không biết đi đâu, thật sự là cần một cái đèn khai sáng con đường.

"Vậy được rồi, nhà chúng ta đồng ý gặp mặt, ai bảo em nhìn trúng cô gái người ta." Tô Tô trêu đùa em chồng, thông thường lúc này thiếu niên đều thẹn thùng chạy đi đúng không? Nhưng không ngờ tới lúc này Lận Hải thẳng tính như anh trai cậu, vậy mà nói thẳng:

"Vâng, em cảm thấy A Nhã không tệ. Cô ấy là người có chủ kiến, sắp xếp cuộc sống sau này của mình rõ ràng đâu ra đấy."

"Ồ, các em đã nói những chuyện gì?" Tô Tô vô cùng tò mò hỏi.

Nhưng mà lần này Lận Hải không nói chuyện, sờ đầu cười ngượng ngùng nói:

"Cũng không nói gì thêm, chỉ cảm thấy cô ấy rất hiếm có, một cô gái sinh sống ở bên ngoài một mình, hẳn là rất muốn có một gia đình."

"Ừm, lúc trước chị cũng nghĩ như thế." Rất muốn có một cái nhà, vào thời điểm chính xác gặp người chính xác lập tức kết hôn.

Tới bây giờ, cô cũng không hối hận.

Lận Hải cười nói:

"Em đợi điện thoại của cô ấy, nếu đám dì Diệp đồng ý, chủ nhật tuần sau chúng ta gặp mặt được không?”

Thật ra cậu cảm thấy dì Diệp chắc chắn sẽ đồng ý, cho dù chồng bà ấy không nhìn trúng mình.

Tô Tô cũng nghĩ như thế, Lận Xuyên đột nhiên hóa thành phụ huynh còn không vui, nói:

"Chuyện này nên do mẹ tới, sao anh chị có thể làm chủ được."

"Mẹ đều đã đi trở về, anh làm anh cả không thể giúp nhìn một cái được sao? Không phải là anh nói, anh nhìn người rất chuẩn ư?"

Tô Tô trừng anh một cái nói.

"Chuẩn thì chuẩn, nhưng đó là nhìn kẻ địch." Không phải nhìn em dâu, chuyện này đâu giống nhau.

Tô Tô và Lận Hải nghe thấy những lời này thì lập tức nở nụ cười, nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại nói chuyện này với cha mẹ.

Đồng thời cũng viết thư nói rõ chuyện này từ đầu tới cuối, nếu không trong nhà sẽ nhớ thương.

Thư là Lận Hải viết, điện thoại là Tô Tô gọi.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cả nhà bọn họ hẹn nhà dì Diệp gặp mặt ở một công viên, nếu thành thì đến nhà họ Lận ngồi.

Nếu không thành, vậy thì ai về nhà nấy tìm mẹ người ấy.