Chương 6 : Một Đám Thần Kinh .
Thầy Sỹ thật sự là một thầy giáo tốt .
Nhìn thầy tươi cười nghe thầy nói chuyện Minh lại nhớ đến đám trưởng quan kiếp trước của hắn .
Cái đám người này chỉ cần ‘ôn nhu’ bằng 1/10 người thầy giáo này thôi thì Minh kiếp trước cũng bớt khổ .
Tất nhiên hắn chỉ âm thầm than vãn một chút mà thôi hắn hiểu nếu không nhờ cái đám trưởng quan đáng ghét kia hắn cũng đã sớm c·hết .
Bọn hắn làm Đao Phủ mà cái con đường này cực kỳ đặc thù .
Đao Phủ căn bản không thể sống được nếu không có q·uân đ·ội hỗ trợ trừ khi ngươi chấp nhận cả đời làm phàm nhân nhưng làm sao có thể ?.
Trở thành Đao Phủ là bắt buộc phải nhập ngũ nếu không nhập ngũ có thể trực tiếp quy tội trốn nghĩa vụ khi đó tuyệt không dễ chịu gì .
Cho dù Đao Phủ có là gân gà đi chăng nữa đây vẫn là một con đường siêu phàm nhân loại làm sao có thể chấp nhận cho trường hợp trốn nghĩa vụ ?.
Ngươi đã trở thành siêu phàm giả vậy ngưỡi sẽ thu được rất nhiều quyền lợi cùng đặc quyền nhưng tương ứng cũng cần thực hiện nghĩa vụ bản thân.
Có được thì phải có mất chẳng qua cái con đường Đao Phủ này quá cực đoan mà thôi .
Trước Bạch Ngân cấp Siêu Phàm giả thật ra khá dễ chịu bởi vì Thanh Đồng Cấp chỉ coi là ‘gà con’ không có cách nào thực hiện quá nhiều công việc nguy hiểm thậm chí rất nhiều người gọi Thanh Đồng Cấp là sinh viên đại học .
Bốn chữ sinh viên đại học bản thân Minh trước kia không hiểu đây như một câu bông đàu của đám trí thức nói chung và đám giáo sư cap cấp nói riêng vậy .
Sau này có thời gian nghỉ ngơi đọc sách bản thân Minh mới hiểu ‘sinh viên đại học ‘ là gì .
Dù sao ở tương lai của hắn cũng không có bậc đại học nhưng ở một mức độ nào đó Thanh Đồng cấp xác thực giống sinh viên đại học .
Chỉ là Đao Phủ tuyệt đối không có cái phúc phận để được coi như ‘sinh viên đại học’ .
Các con đường khác chỉ cần bỏ mồ hôi công sức cùng lắm là máu ra mà thôi trong khi Đao Phủ bọn hắn là phải bỏ mạng hơn nữa tỷ lệ cao kinh người .
Đao Phủ là con đường nguy hiểm cực kỳ ngay cả trong môi trường q·uân đ·ội Thanh Đồng Đao Phủ cũng chỉ được coi là pháo hôi thuộc dạng ‘tài nguyên có thể hy sinh’ của q·uân đ·ội.
Sứ mệnh của bọn hắn là dùng mạng đổi mạng với đối phương hoặc dùng rất nhiều cái mạng đi đổi mạng đối phương .
Cho nên Minh chỉ có thể oán một chút đối với đám trưởng quan huấn luyện hắn nhưng càng nhiều là sự biết ơn .
Nếu đám trưởng quan kia cho Minh sự ôn nhu như người thầy giáo trước mặt Minh đã sớm phơi thây ngoài chiến trường chứ đừng nói sống trở thành một đời Thần Chủ - một đời Sát Thần.
Cũng bởi vậy thầy Sỹ nói thì nhiều mà Minh nghe vào bên trong . . . thật sự rất ít .
_ _ __ _ _
Thầy Sỹ hoàn toàn là một thầy giáo hợp cách khi học sinh bắt đầu lo lắng về tương lai người thầy giáo này bắt đầu giúp học sinh định hướng tương lai .
Để mà so sánh việc lo lắng về quá trình bước lên siêu phàm thật ra giống với lúc thi đại học mà việc định hướng tương lai lúc này cũng chẳng khác gì việc định hướng chọn trường – chọn ngành cho đại học.
Những thông tin này có thể ‘cố chủ’ của khối thân thể này rất muốn nghe phi thường muốn nghe nhưng Minh thì không .
Thứ duy nhất mà hắn quan tâm là từ lời nói của thầy Sỹ mà bắt đầu phân tích một chút .
Hắn đoán được bản thân trở về quá khứ đoán được bản thân đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ đặc thù nhưng lại không thể xác định thời gian cụ thể .
Thời đại của hắn là hơn 1300 năm sau kể từ Đại Diệt Tuyệt chính xác hơn là năm 1307 .
Còn hiện tại lại là năm nào ? .
C·hết tiệt nhất là việc cho dù Minh cố gắng quan sát xung quanh hắn vẫn khó có thể xác định thời gian tuyến .
Về phần mở miệng trực tiếp hỏi ? Minh cảm thấy không ổn bởi vì hắn càng không muốn có ai cảm nhận được cái gì không bình thường .
Làm gì có chuyện một học sinh 16 tuổi lại đi hỏi ‘năm nay là năm nào’ ? .
Chưa kể nghe người thầy giáo già nói chuyện thật ra cũng là một loại hứng thú .
Minh cũng không nhớ bao lâu rồi không có người dùng ngữ điệu này nói chuyện với hắn dùng thái độ này nói chuyện với hắn .
Hắn trước đây có rất nhiều vấn đề hơn nữa bản thân Minh cũng tự nhận thức chính hắn sau này cũng có rất nhiều vấn đề .
Trước đây không mấy ai nói chuyện với hắn mà hắn cũng không mở miệng với ai bao giờ .
Bọn hắn là binh hơn nữa còn được liệt vào danh sách sẵn sàng hy sinh khi cần thiết hơn nữa bản thân Minh không có gia đình càng không có vòng bạn bè .
Từ khi hắn có nhận thức hắn được nuôi dưỡng trong trại giáo dưỡng hắn cũng được đi học như bao đứa trẻ khác thuộc liên minh cũng từng đến trường nhưng có một số thứ hắn mãi mãi không cảm nhận được .
Hắn chung quy cũng chỉ là một sản phẩm ‘bức thiết’ mà nhân loại đẩy ra để duy trì sinh tồn giống loài mà thôi hắn không có gia đình cũng không có thân nhân đồng thời để chuẩn bị tốt nhất cho việc thức tỉnh giáo viên ở trại giáo dưỡng cũng nhét vào đầu Minh rất nhiều tư tưởng ‘khác biệt’ .
Bọn họ sẽ không thể khiến Minh trở nên quá cực đoan dù sao không ai có thể xác định Minh sẽ thức tỉnh theo con đường Siêu Phàm nào thậm chí có thể cảm nhận được Siêu Phàm hay không cũng là vấn đề nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ chuẩn bị trước một số thứ về tư tưởng .
Đến sau này khi gia nhập quân ngũ Minh vẫn có cảm xúc vẫn biết sợ hãi vẫn thấy hoang mang lắm chứ ? chỉ là hắn không có cách nào quay đầu lại quay đầu lại đồng nghĩa với c·ái c·hết .
Cùng là quân ngũ nhưng quân ngũ trong mắt Đao Phủ và quân ngũ trong mắt Vệ Binh khác nhau một trời một vực .
Đây cũng là thời điểm chân chính hình thành nên tính cách của một Đao Phủ đấy chính là . . . tự bế .
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy Đao Phủ ít nói là biểu hiện của sự lạnh lùng nhưng trên thực tế đại đa số Đao Phủ đều tự ti đều sợ hãi đều cố gắng tạo một vòng tròn an toàn bảo vệ chính mình ở bên trong đây là hoàn cảnh đặc thù mà con đường Đao Phủ mang lại.
Tất nhiên Đao Phủ không chỉ tự bế mà còn cực kỳ ác liệt bản tính của Đao Phủ ban đầu cũng sẽ không xấu nhưng chỉ cần người đi đi lại lại giữa làn ranh sinh tử bất cứ lúc nào cũng có thể m·ất m·ạng đồng thời ngươi coi việc chém g·iết trở thành ăn cơm cùng uống nước như vậy tính cách của ngươi đều trở nên phi thường lệch lạc cực kỳ ác liệt về một khía cạnh nào đó .
Minh cũng là Đao Phủ hắn biết đồng bạn của mình như thế nào chứ ? .
Không khí trong doanh trại nơi tập trung Đao Phủ với nhau chẳng khác gì một cái nhà mồ mỗi Đao Phủ khi nghỉ ngơi cũng tương tự một cái thi hài có điều mỗi thi hài mang theo một sợi ‘dây đỏ’ mà thôi .
Mỗi Đao Phủ sẽ có một giới hạn một điểm n·hạy c·ảm nào đó nếu có người chạm đến cái điệm n·hạy c·ảm này vậy Đao Phủ rất dễ dàng mất khống chế rất dễ dàng bạo nộ mà xé xác đối phương .
Cho nên rất nhiều Đao Phủ càng lựa chọn phương thức tự bế càng ít nói càng tốt càng ít quản sự việc không liên quan đến mình càng tốt có trời mới biết người mà bản thân coi như đồng bạn lúc nào sẽ nổi điên .
Chính Minh cũng phải thừa nhận q·uân đ·ội nuôi dưỡng Đao Phủ thật ra là tốt .
Bỏ qua việc Đao Phủ nếu không có tài nguyên của q·uân đ·ội thì rất khó phát triển chỉ cần suy nghĩ tới khía cạnh tinh thần thôi cũng đủ làm người ta rét lạnh .
Một đám Đao Phủ thả ra ngoài xã hội khả năng mỗi tên Đao Phủ đều sẽ thành s·át n·hân cuồng sẽ mang lại ngập trời tai ương cho người bên cạnh .
Cho dù Minh sau này lên đến Thần Chủ trở thành một đời Sát Thần rất nhiều thứ đều đã là cố định .
Đừng nói Thần Chủ sau khi hắn đột phá tới Thần Thoại cấp đã được rời khỏi quân ngũ nghỉ ngơi đồng thời được sắp xếp bác sĩ tâm lý đi theo hắn 24/24 đồng thời chỉ có thời điểm đó Minh mới có càng nhiều thời gian rảnh đề mà tiếp xúc với ‘thường thức’ cùng kiến thức cơ bản của thế giới này .
Trước đó toàn bộ thế giới quan của Minh chỉ là doanh trại mà nhân sinh quan của hắn chỉ có chém g·iết .
Ở thế giới tương lai cấp bậc Thần Chủ không chỉ là tôn xưng mà còn là một loại quân hàm trong q·uân đ·ội Thần Chủ tương đương với hàm đại tướng của q·uân đ·ội chỉ dưới nguyên soái mà thôi .
Ngay cả thế Minh vẫn không thể dẫn quân hơn nữa chính hắn cũng không muốn dẫn quân sau khi trở thành Thần Chủ trừ thời gian nghỉ ngơi ra Minh cũng chỉ đánh đánh g·iết g·iết .
Không cần đạt đến vị trí Thần Chủ cho dù chỉ là Thần Thoại cấp ở một mặt nào đó cũng đã thoát ly khỏi phạm trù nhân loại bọn họ có sức mạnh vượt qua tưởng tượng của rất rất nhiều người không khác gì sinh vật thần thoại trong truyền thuyết nhưng đây cũng chỉ là sự biến đổi về sức mạnh về thể chất nhưng sẽ không cải biến suy nghĩ của một con người .
Minh trở thành Thần Chủ địa vị của hắn biến hoá nghiêng trời lệch đất nhưng ở một mặt nào đó hắn vẫn chỉ là một Đao Phủ vẫn sẽ tạo nên một vòng tròn an toàn cố gắng vây mình vào giữa .
Hắn vẫn sẽ có điểm n·hạy c·ảm thậm chí rất dễ nổi nóng rất dễ muốn . . . g·iết người .
Cũng không hẳn là con người chỉ cần là sinh vật có sinh mệnh thỉnh thoảng Minh đều muốn bóp c·hết nó .
Cái cảm xúc đáng sợ này chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi sau đó trở lại bình thường nhưng trong vài giây ấy Minh thật sự động sát tâm thật sự muốn đi huỷ diệt sinh mệnh .
Không cần người ta đắc tội hắn chỉ cần hai bên nói chuyện không hợp thậm chí là tranh luận hết sức bình thường về một sự việc nào đó cũng đủ để Minh xuất hiện những suy nghĩ không nên có .
May mắn duy nhất là . . . Minh vẫn còn kiềm chế được .
Về phần những đồng bạn không kiềm chế được bọn hắn sớm đ·ã c·hết sạch .
_ _ _ _ _ _
Sự thiếu hụt của Đao Phủ không chỉ bản thân Đao Phủ rõ ràng mà rất nhiều người khác cũng rõ ràng .
Khi Minh địa vị thấp không ai quan tâm đến hắn khi hắn địa vị cao ai cũng sợ hắn .
Có thể bình tâm đối đãi với Minh coi như người bình thường để nói chuyện có chăng chỉ có . .. Thần Chủ .
Dù sao lên được Thần Chủ đều là một đám thần kinh một đám biến dị trong biến dị một đám . .. tự mình sống trong thế giới của chính mình .
Đây chính là bi ai của Siêu Phàm Giả mà cũng là bi ai của cả một thời đại trong tương lai .
Ở cái thế giới kia người thường có lẽ còn sống rất tốt nhưng Thần Chủ là thực sự sẽ bị ép điên .