Chương 3 : Quá Khứ - Hiện Tại – Tương Lai .
Nguyễn Văn Sỹ .
Đây là tên đầy đủ của người thầy giáo già .
Mà người thầy giáo già lúc này cũng đang dùng cái nhìn trìu mến với nam sinh gầy gò ở trước mặt .
Nam sinh này là học sinh của thầy thầy đương nhiên có ấn tượng rất rõ ràng .
Nguyễn Văn Đức Minh .
Đây là một nam học sinh gầy gò ít nói gần như không có bạn bè nào trong lớp tính tình cực kỳ hướng nội .
Minh gần như không nói chuyện với ai trong lớp không tham gia bất cứ hoạt động trường lớp nào tất nhiên trừ những hoạt động mang tính chất bắc buộc ra .
Các môn thể chất của Minh cũng không tốt thuộc về xếp cuối ở lớp tuy nhiên Minh không phải một học sinh kém ngược lại hắn rất giỏi .
Các môn thể chất không qua được nhưng các môn lý thuyết thì khác Minh hoàn toàn có thể coi là top đầu của lớp .
Hắn ít nói hắn xa cách với bạn bè nhưng không có nghĩa đây là một học sinh hư hỏng trái lại trong mắt thầy Sỹ người học trò này còn có tính cách tương đối ‘mềm mại’ .
Nói đơn giản một chút thì thầy Sỹ cảm thấy Minh ngoan ngoãn cùng dễ bảo ở trên ghế nhà trường cũng chưa từng vi phạm kỷ luật hoặc làm ra hành động gì làm giáo viên chủ nhiệm như thầy Sỹ phải ghi vào sổ đen .
Thầy Sỹ không biết tương lai Minh sẽ như nào nhưng ở cương vị một người giáo viên mà nói – Minh là một học sinh tốt .
_ _ _ _ _ _ _ _
“Em . . . em có thể hỏi thầy một vài vấn đề không ? “.
Minh mở miệng nói bằng giọng ngắc ngứ .
Hắn chưa từng học qua ngôn ngữ này đây không phải tiếng liên minh không phải văn tự của liên minh.
Ấy vậy mà hắn có thể nghe có thể đọc có thể hiểu thậm chí có thể nói cho dù vẫn có chút gì đó ngượng ngịu .
“Em cứ hỏi thầy có thể giúp gì được em ? thầy rất vui lòng “ .
“Lúc nãy . . . em nghe thầy nói giáo sư Ngân cùng thuốc IPS14 thầy nói giáo sư Ngân gần như khai phát ra một con đường siêu phàm . . . em muốn biết rõ hơn về việc này “ .
Vẫn là cái giọng nói ngắc ngứ kia có điều thầy Sỹ cũng không nghĩ gì .
Phải biết khi còn người bồn chồn cùng sợ hãi vậy rất có khả năng sẽ nói không trôi chảy .
Một học sinh 16 tuổi chuẩn bị ‘Thức Tỉnh’ bản thân bồn chồn hoang mang cùng sợ hãi vốn là dễ hiểu .
Cho dù ‘Thức Tỉnh’ còn cần chờ đợi 1 tuần nhưng không có nghĩa hiện tại không lo lắng chứ ? nhất là với học sinh hướng nội như Minh .
Thầy Sỹ nhìn một lượt hành lang nơi đây vẫn thấp thoáng có bóng người qua lại hơn nữa hành lang không phải là nơi nói chuyện .
Thầy Sỹ trìu mến cười với Minh sau đó nói .
“Em muốn biết về con đường siêu phàm mới kia sao ? con đường này rất nguy hiểm hiện tại vẫn chỉ là bước đầu thử nghiệm mà thôi con đường này gọi là Đao Phủ “ .
“Thầy khuyên em không cần nghĩ nhiều đến nó liên minh đã quy định nếu em thức tỉnh trở thành Đao Phủ như vậy em có thể lựa chọn từ bỏ trở thành một công dân bình thường chứ không cần trở thành Siêu Phàm Giả “ .
“Từ điều này cũng đủ thấy Đao Phủ là một con đường tràn ngập khó khăn cùng nguy hiểm cho dù giáo sư Ngân sáng chế ra IPS14 thì liên minh vẫn khuyến cáo người bình thường không nên lựa chọn mạo hiểm đồng thời hướng về những người thức tỉnh con đường Đao Phủ này đưa ra cành ô liu hy vọng bọn họ phối hợp nghiên cứu với các ban ngành liên quan trong liên minh “ .
“Được rồi em theo lên phòng làm việc của thầy đi “ .
Thầy Sỹ nói mấy câu liền xoay người rời đi Minh cũng rất nhanh bước theo bóng lưng của người thầy giáo già có điều trong lòng hắn đã tràn ngập rung động .
Hắn cũng không biết bao lâu rồi lòng hắn mới không yên như vậy bao lâu rồi hắn mới thật sự rung động như vậy .
Hắn hỏi thầy Sỹ về IPS14 cũng là trải qua cất nhắc thật kỹ bởi vì hắn chung quy vẫn cảm thấy tình hình hiện tại có chút quỷ dị .
Tốt nhất không nên hỏi những câu quá gần với ‘thường thức’ càng không cần nói ra những lời nói quá kinh người thậm chí phương châm sống của Minh chính là nói càng ít càng tốt càng tự bế mới càng sống lâu .
Câu hỏi của hắn không làm thầy Sỹ sinh nghi hay bất cứ cảm giác gì không hài hoà .
Chỉ là câu trả lời của thầy Sỹ khiến lòng Minh ầm ầm sóng động .
_ _ _ _ _ _ _
“Ta tên là Minh sao ? “.
Đến hiện tại hắn mới biết tên của hắn dù sao từ lúc hắn mở mắt đến nay đập vào mắt hắn là cái lớp học này cùng những lời thầy giáo già phát biểu cũng không ai gọi tên Minh .
Tất nhiên cái tên mà thôi vốn không quan trọng .
Phải biết hắn lúc trước là không có tên hắn sinh ra với một đoàn số liệu mãi đến khi trở thành Truyền Kỳ Đao Phủ hắn mới được phép chọn tên của mình mới được thành lập hồ sơ cá nhân dành cho công dân sở hữu thẻ căn cước công dân .
Cho nên tên với Minh không quan trọng xưng hô mà thôi .
Quan trọng nằm ở cái thế giới này .
Thầy giáo già dĩ nhiên nói liên minh khuyến cáo người dân không nên mạo hiểm với con đường này ? .
Có thể từ bỏ siêu phàm để lựa chọn cuộc sống bình thường ? .
Phía liên minh vậy mà còn ‘xin’ người dân hỗ trợ nghiên cứu con đường Đao Phủ ? .
Tất cả những câu tựa như đơn giản này chẳng khấc gì kinh lôi trong lòng Minh mà nghe được những câu này chính Minh cũng xác nhận hắn rất có thể quay ngược về quá khứ .
Lý do vì sao hắn không biết .
Quá khứ này lùi lại bao nhiêu năm so với ‘tương lai’ điều này hắn cũng không biết cần phải thảm khảo thêm .
Về phần có muốn trở lại ‘tương lai’ không ? .
Thú thật Minh nửa muốn nửa không .
Hắn là quân nhân hắn cần trở về hắn có nhiệm vụ của chính hắn cần hoàn thành liên minh cần hắn nhân loại cần hắn .
Đây không phải là tham luyến quyền thế hay sức mạnh đây là trách nhiệm của quân nhân .
Sống ra dáng quân nhân c·hết cũng đừng làm mất mặt người quân nhân .
Chỉ là Minh đối với cái tương lai kia có chút mệt mỏi .
Hắn không sợ đao của hắn chưa từng cùn nhưng mà hắn nhìn không thấy tương lai .
Càng mạnh mới càng biết trởi cao bao xa đất rộng bao nhiêu .
Càng chiến đấu hắn mới càng hiểu rõ địch nhân đáng sợ .
Nhân loại có lẽ sẽ không tận diệt nhưng trái đất . . . sẽ mất nhân loại nhiều khả năng co cụm lại ở một nơi nào đó trở thành một tộc đàn như bao tộc đàn trên hành tinh này .
Ai biết ngày nào đó nhân loại có giống đám khỉ trong rạp xiếc b·ị b·ắt về làm trò không ? .
Thân là một quân nhân hắn chỉ có thể nói nếu thật sự đến một ngày kia vậy cũng đồng nghĩa với hắn c·hết rồi .
Hắn không có khả năng đưa nhân loại trở lại huy hoàng nhưng ít nhất nhân loại cũng sẽ không lụi tàn ở thế hệ của hắn .
Nhân loại còn có thể kiên trì bao nhiêu năm ? .
100 năm 300 năm 500 năm hay ngàn năm ? .
Minh không có câu trả lời hắn đối với tương lai tràn ngập mờ mịt nhưng cho dù ở trong cái tương lai kia hắn cũng sẽ không từ bỏ .
Cũng bởi không từ bỏ nhân loại mới có thể tiếp tục sống xuống dưới tiếp tục truyền thừa .
Hắn không nhìn thấy hy vọng nhưng ai biết mấy trăm năm sau thời kỳ của hắn có kỳ tích gì không ? .
Mà kỳ tích . . ..
“Kỳ tích sao ? đây có được gọi là kỳ tích hay không ? “.
_ _ _ _ _ __
Người thầy giáo già dẫn Minh vào phòng làm việc của mình sau đó vui vẻ nói .
“Em ngồi xuống đi “
“Hôm nay là ngày cuối cùng được gặp đám nhóc các em trên ghế nhà trường thầy mời em ly hồng trà nhé ? “.
Không đợi Minh nói gì thầy giáo già rất nhanh quay người rời đi để lại Minh ngồi một mình một góc .
Thầy giáo già cũng không giống Minh ít nhất ‘nhân duyên’ của thầy rất tốt .
Minh đương nhiên nhận ra hắn ở trong lớp học có chút lạc loài hay đúng hơn là ‘hắn’ trước đây .
Thầy giáo già thì khác trong phòng giáo viên có không ít thầy cô giáo khi thầy giáo già đi qua đều vui vẻ chào hỏi hoặc nói chuyện với nhau vài câu cảm giác cực kỳ hài hoà .
Cũng đến tận lúc này Minh mới biết tên thầy giáo già thầy gọi là Sỹ .
Đương nhiên tên xưng hô mà thôi không quan trọng .
Thời điểm Minh ngồi xuống toàn bộ tâm thần của hắn đều bị một thứ khác thu hút .
Ở góc tường có một tấm bản đồ lớn mà Minh đối với tấm bản đồ này không xa lạ gì .
Báu Vật Thế Giới – Cổ Đồ Trái Đất .
‘Báu Vật Thế Giới’ cũng không phải thần binh hay có năng lực siêu phàm gì đây chẳng qua là những thứ ảnh hưởng đến sự phát triển của nhân loại hoặc . . . những thứ nhân loại một mực muốn lưu trữ .
Tấm bản đồ trái đất này chính là như vậy .
Minh từng nhìn thấy vài tấm cổ đồ tương tự nó có chút khác biệt với bản đồ treo tường này nhưng khác không nhiều lắm .
Dù sao trái đất vẫn cứ là trái đất chẳng qua . . . không gian sinh tồn của nhân loại hạn chế đi rất nhiều mà thôi đồng thời có vài địa điểm trên cổ đồ trước đây là quốc gia nhưng ở tương lai đã không còn nhân loại .
“Nhật Bản ? “.
Minh nhìn chằm chằm vào đất nước Nhật Bản trên bản đồ sau đó hướng ánh mắt sang một số quốc gia khác .
“Anh ? Úc ? Indonesia ? “ .
Minh lẩm bẩm vài cái tên ghi trên địa đồ sau đó hắn nhịn không được mà thở dài .
Tương lai nhân loại là không có đảo quốc .
Vì sao nhân loại coi Cổ Đồ Trái Đất là báu vật ? .
Là bởi vì nhân loại đang mỗi giờ mỗi khắc nhắc nhở thế hệ sau nhất định phải lấy lại phần đất đai đã mất.
Các đảo quốc chính là một phần bị mất của nhân loại một phần . . . gần như không lấy lại nổi .
Hơn nữa Minh cũng biết ở thời ‘cổ’ có rất nhiều quốc gia số lượng lên đến vài trăm nhưng trong tương lai đã không còn bất cứ quốc gia nào .
Có chăng chỉ chia địa vực còn lại tất cả đều thuộc về liên minh .
Cũng không còn p·hân b·iệt c·hủng t·ộc thậm chí bốn chữ ‘p·hân b·iệt c·hủng t·ộc’ còn là vì Minh đọc được trong sách cổ thời điểm hắn rảnh rỗi .
Ở tương lai bất kể màu da sắc tộc văn hoá gì đều không quan trọng quan trọng . .. là con người .
Cùng là con người với nhau là được những thứ còn lại ai mà quan tâm chứ ? .
“Nhân loại ở thời điểm hiện tại vẫn không bi đát lắm ít nhất còn có thể phân chia thành các quốc gia”
“Cũng rất có khả năng các đảo quốc đều đang tồn tại chưa bị diệt tuyệt bất quá . . . có khả năng cứu sao ? “.
Minh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ cổ trong nội tâm hắn có chút kích động .
Trong tương lai con người là không thể ra biển .
Đừng nói công nghệ khoa học phát triển cho dù là Thần Chủ đi ra biển cũng chỉ có một con đường c·hết bởi vì biển khơi chính là tử địa tử địa lớn nhất trên thế giới này .
Thần Chủ nếu không muốn c·hết vậy tốt nhất chỉ nên ra ngoài tối đa 20 hải lý so với đất liền vượt qua khỏi phạm vi này sẽ có đại khủng bố xuất hiện trừ khi Thần Chủ kết hợp với nhau thành tổ đội .
Dạng tổ đội này không phải không có nhưng đều đồng nghĩa với các nhiệm vụ cực kỳ quan trọng ngay cả như thế những nhiệm vụ cần tổ đội để ra khơi chỉ sợ mấy năm hoặc mấy chục năm mới có một lần .
Thân là Thần Chủ rất xấu hổ mà nói Minh còn chưa từng ra biển khơi hắn với biển khơi tránh như tránh tà .
Tương lai con người muốn di chuyển từ đại lục này qua đại lục khác chỉ có thể sử dụng hai phương án .
Đầu tiên là sử dụng Không Gian Thạch đây cũng là cách thông thường nhất mở ra với toàn bộ người dân .
Cách thứ hai là sử dụng khoa học công nghệ dùng máy bay phản lực bay ở độ cao 20000m trên bầu khí quyển trái đất đồng thời phải có ít nhất 3 vị Truyền Kỳ cấp làm nhiệm vụ phòng ngự cho máy bay .
Phương thức thứ hai chỉ được sử dụng trong các ban ngành trực thuộc liên minh hơn nữa còn là đại hành động .
Mà bất kể lựa chọn phương thức nào thật ra cũng là vì vòng qua biển khơi .
“Biển khơi là thật sự nguy hiểm nhưng nếu các quốc đảo vẫn còn tồn tại đồng nghĩa với biển khơi còn chưa thực sự thành tử địa ? phải chăng ta có thể đi một chuyến ? “.
Minh nghĩ đến đây hắn nhịn không được nhếch miệng cười một nụ cười từ tận chân tâm .
Minh là nhân loại ở thời đại của hắn thì hắn chưa từng ra khơi cũng chưa từng đặt chân đến quốc đảo nào .
Thời đại của hắn làm gì có quốc đảo ? đến cả hai chữ ‘quốc đảo’ cũng chỉ là khái niệm ghi lại trong sách cổ hoặc trong các dạng văn vật cổ mà nhân loại còn có thể lưu giữ mà thôi thay vào đó ‘quốc đảo’ trở thành ‘hòn đảo di thất’ hoặc ‘t·ử v·ong đảo’ .
Bỏ qua tất cả các nguyên nhân khác Minh là nhân loại hắn là thật sự muốn đi nhìn những quốc đảo này một lần không cần nhìn hết toàn bộ nhưng ít nhất cũng đi qua vài nơi chứ ? .
Đương nhiên ‘t·ử v·ong đảo’ còn có một thứ khiến liên minh nhân loại nhớ mãi không quên đấy chính là . . . tài nguyên .
Có rất nhiều tài nguyên hiếm ở trên t·ử v·ong đảo không phải ngẫu nhiên cứ mười năm một lần đều có rất nhiều tổ đội bao gồm toàn các nhân vật cấp bậc Thần Chủ đi hướng t·ử v·ong đảo .
Thần Chủ không nhàn đến mức có thời gian đi thăm quan di tích cổ không vì tài nguyên ai lại đi liều mạng ? .
Minh không chắc những loại tài nguyên kia hiện tại có thể tìm được ở các quốc đảo hay không dù sao tài nguyên trong tương lai được sinh ra dựa vào rất nhiều yếu tố tuy nhiên Minh lại thật sự biết có một số thứ chỉ các quốc đảo mới có từ sau ‘đại diệt tuyệt’ liền tồn tại .
Cho nên nếu biển cả không nguy hiểm như ở tương lai của Minh chỉ cần có thực lực hắn nhất định sẽ đi một lần .