Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 162: Ngươi là heo à




Thiên Thanh Sắc nói xong câu này, lại nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói “Các ngươi cũng đi từ trên kia xuống, có biết mặt trên có vật gì không?”



“Phía trên có một vật vô cùng ghê tởm.” Thuỷ Bạch Sắc đáp lại “Thứ ghê tởm kia lấy mạng người để tu luyện thăng cấp, hại không ít người, đã bị đánh thành tro tàn.”



“Đánh thành tro…” Thiên Thanh Sắc hơi giật mình.



“Ừm, cho nên ta đã nói, chủ nhân bọn họ đều rất lợi hại.”



Thiên Thanh Sắc im lặng.



Lúc này, quái vật khổng lồ lại gào lên một tiếng, muốn tự bạo.



Thẩm Tu Lâm lập tức nói “Mau tránh ra!”



Mấy người đều vội vàng chia nhau ra.



“Tiểu Quái, đừng!” Thiên Thanh Sắc hét lớn, thế nhưng thủ hộ sinh vật hiện giờ hoàn toàn không còn thông minh như lúc trước nữa, thậm chí, còn không hề “nghe lời”.



Cho nên, tiếng hét của Thiên Thanh Sắc cũng không có một chút tác dụng nào.



Quái vật khổng lồ kia cuối cùng vẫn tự bạo.



Mấy người Thẩm Tu Lâm chạy tương đối nhanh, nhưng dù là vậy, ảnh hưởng từ việc tự bạo vẫn lan đến mọi người.



Thẩm Hình phun ra một ngụm máu.



“Baba.” Thẩm Dật Hiên cuống lên, vội vàng kéo lấy tay Thẩm Hình kiểm tra tình huống.



Cả người Thẩm Hình lại cứng ngắc, nhưng nhìn đến con trai của mình lo lắng như vậy, cuối cũng cũng không nhẫn tâm hất tay của đối phương ra.



“Tôi không sao.” Thẩm Hình nói.



Thẩm Dật Hiên vẫn kiên quyết kéo tay Thẩm Hình, sau đó nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, baba phun ra máu.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy đi tới “Để chú kiểm tra.”



Kiểm tra một lúc, Thẩm Tu Lâm cười “Hiên Hiên yên tâm, baba con không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi một chút là được.”



“Thật sao?” Thẩm Dật Hiên nói “Nhưng, máu…”



“Thật sự không có vấn đề gì. Làm sao? Con không tin chú?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.



“Không, không phải.” Thẩm Dật Hiên vội vàng lắc đầu “Con đương nhiên là tin chú.”



“Tin chú là được rồi.” Thẩm Tu Lâm cười “Baba con không sao đâu.”



“Vâng.” Thẩm Dật Hiên gật đầu, bỗng nhiên thò một tay ôm lấy eo Thẩm Hình.



Thẩm Dật Hiên hiện giờ đã thành thiếu niên, người cao, tay dài, thật sự là có thể ôm Thẩm Hình vào lòng.



Chỉ là, Thẩm Hình lập tức lại cứng đờ người.



Lúc này, Thiên Thanh Sắc xuất hiện, buồn rầu nói “Tiểu Quái vẫn không thể ở lại bên ta tới cuối cùng.”



Thuỷ Bạch Sắc lúc này vẫn duy trì hình dạng con thú nhỏ khi trước, nó chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói “Ngươi đừng buồn, thủ hộ sinh vật của ta cũng không thể đi theo ta, hiện tại chỉ còn lại vật cộng sinh của nó, chính là con sóc nhỏ khi trước.”



“Tiểu Tùng?” Thiên Thanh Sắc hơi run lên.



“Ừm, nó ở bên ngoài, không theo vào đây.”



“À.” Thiên Thanh Sắc gật đầu. Thiên Thanh Sắc cũng dùng hình dáng động vật, thế nhưng bề ngoài lại lớn hơn Thuỷ Bạch Sắc một chút, hơn nữa… nhìn có vẻ khá giống mèo.



Nhưng mà, giống mèo thật hay sao? Nhìn từ ánh mát đầu tiên thì lại thấy, đây tuyệt đối không phải là mèo.



Thẩm Tu Lâm khó mà hình dung ra đối phương giống cái gì.



Hắn nhớ tới Ngũ Sắc có thể tuỳ ý biến hoá bề ngoài, cho nên, Thiên Thanh Sắc như vậy, có lẽ cũng là do nó thích hình dáng động vật này?




“Thiên Thanh Sắc.” Thuỷ Bạch Sắc lại nói “Chủ nhân ở đây, ngươi nhận chủ đi?”



Thiên Thanh Sắc do dự nhìn Thẩm Tu Lâm.



Mặc dù sau khi nghe Thuỷ Bạch Sắc nói qua nhiều chuyện như vậy, nó cũng có chút động tâm, thế nhưng nhận chủ dù sao cũng là việc lớn, nó cần phải cẩn thận một chút.



Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Ta?”



“Phải, chủ nhân.” Thuỷ Bạch Sắc gật đầu “Ngũ Sắc chúng ta thuộc tính giống nhau, hơn nữa, cũng có thể hợp lại thành một thể thống nhất, cho nên có thể nhận cùng một người là chủ nhân.”



“Không thể nhận những người khác sao?” Lâm Tôn mỉm cười, mở miệng “Năng lực của ta cũng không kém, hơn nữa, các ngươi cũng có thể ra điều kiện.”



Lâm Tôn quang minh chính đại cướp đồ như vậy, hơn nữa trong mắt lại cũng không có tính kế gì, hoàn toàn không làm cho người ta chán ghét.



Cho nên, Thẩm Tu Lâm chỉ liếc nhìn đối phương một cái.



Thiên Thanh Sắc ghét bỏ nhìn Lâm Tôn “Ngươi chỉ có mặt là dễ nhìn một chút, những điểm khác so làm sao được với chủ nhân của Thuỷ Bạch Sắc.”



Lâm Tôn chỉ-có-cái-mặt-là-dễ-nhìn-một-chút “…”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm thực sự không nhịn nổi cười.



Thiên Thanh Sắc này, nói chuyện quá trực tiếp, cũng quá hài hước rồi.



Đến ngay cả Đông Phương Hiển cũng bởi vì câu nói này mà trong lòng vui vẻ, khoé miệng hơi nhếch lên.



Thiên Thanh Sắc lại không để ý tới Lâm Tôn nữa.



Nó nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Anh em của ta nói, ngươi sẽ không chia tách chúng ta ra, không cần mạng của chúng ta, lại sẽ bảo vệ chúng ta, có thật không?”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nghiêm túc nói “Đúng vậy, thế nhưng có một điều kiện tiên quyết là, các ngươi không phản bội. Hơn nữa, ta thu thập các ngươi là vì người yêu của ta.”




Đông Phương Hiển chấn động, thời khắc này, tâm bắt đầu đau đớn.



Y thậm chí rất muốn nói cho Thẩm Tu Lâm, chúng ta không cần Ngũ Sắc Thập Quang mấy thứ này.



Thu thập đủ Ngũ Sắc Thập Quang, tôi không thể không rời khỏi anh.



Thế nhưng, Đông Phương Hiển rốt cuộc không thể nói ra được.



Nghe Thẩm Tu Lâm nói như vậy, khiến cho Thiên Thanh Sắc cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu “Được rồi, nhưng mà chúng ta phải nâng cao năng lực, nếu không thì đến lúc đó sức mạnh có thể không đủ.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu.



Thiên Thanh Sắc hoá thành một luồng sáng màu xanh đi vào trong đầu Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm khế ước nó, sau đó, trong ý thức hải lại có thêm một sinh vật.



Cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm mơ hồ cảm giác được cái gì, hắn đưa tay ra… giống như có thể chạm tới một loại bình phong vô hình nào đó.



Thời khắc này, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm bắt đầu tăng lên.



Chỉ là, cũng không phải tăng lên đột ngột, mà là tương đối chậm một chút, nhưng lại rất ổn định.



Hơn nữa, hắn mở mắt ra, đôi mắt kia, chỉ có mê man mơ hồ, lại khiến cho người khác… không thể nhìn thẳng.



Quanh thân Thẩm Tu Lâm lan tràn một loại khí tức người khác nhìn không thấu, thậm chí, khi loại khí tức này xuất hiện, những người còn lại bên cạnh hắn đều không có cách nào tới gần.



Đông Phương Hiển theo bản năng tiến về phía Thẩm Tu Lâm hai bước, nhưng y lại bị ngăn cách ở bên ngoài.



Sắc mặt Đông Phương Hiển lạnh xuống, y không tin, lại bước tới gần.



Rốt cuộc, khi y đến gần, tựa hồ là do tinh thần lực dung hợp cùng với Thẩm Tu Lâm, khiến cho khí tức kia cảm thấy Đông Phương Hiển đặc biệt hơn những người khác.



Vì vậy, khí tức kia cũng kéo Đông Phương Hiển vào bên trong.




Đông Phương Hiển dừng một chút, trong lòng bỗng nhiên cũng cảm thấy một loại cảm ngộ mơ hồ.



Đồng thời, một giọng nói giống như đến từ quá khứ xa xăm vang lên “Chân thành, thiện tâm, đạt được mong muốn.”



Đông Phương Hiển đột nhiên ngẩn ra, y muốn cẩn thận lắng nghe, thế nhưng giọng nói kia đã biến mất…



Đông Phương Hiển muốn nghe thế nào cũng không được nữa.



Thẩm Hình nhìn về phía Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, nơi đó từng tầng ánh sáng màu xanh bao phủ, ánh mắt loé lên, khôi phục một chút tỉnh táo.



Nhưng ngay sau đó, đầu lại liên tục đau.







Thẩm Dật Hiên ở ngay bên cạnh Thẩm Hình, tự nhiên là chú ý tới vẻ mặt khó chịu của đối phương, vội vàng nói “Sao vậy? Baba?”



Thẩm Hình lắc đầu, ánh mắt trở lại mờ mịt như bình thường “Không sao.”



Thẩm Dật Hiên kéo Thẩm Hình lại gần, để cho đối phương đứng dựa vào trên người của mình “Baba, ba dựa vào con đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”



Thẩm Hình lập tức quên mất sự nghi ngờ trong một chớp mắt tỉnh táo kia, lần thứ hai cứng ngắc cả người.



Mà Thẩm Dật Hiên lại hồn nhiên không biết, càng nhích lại gần hơn, hận không thể dán cả người mình lên.



Cho nên nói, kỳ thực có những lúc, mấy thứ như gen di truyền là vô cùng đáng sợ.



Thẩm Dật Hiên hiện tại có vẻ như di truyền hoàn toàn tinh thần không biết xấu hổ của người cha Thẩm Tu Lâm kia.



Thật sự là mặt dày không biết xấu hổ, nếu không thì, Thẩm Tu Lâm làm sao có thể theo đuổi được người vô tình lạnh lùng như Đông Phương Hiển, còn đem đối phương ôm được về nhà?



Thẩm Dật Hiên hiện giờ mặc dù đã biết mình không phải là con trai của Thẩm Hình.



Thế nhưng cậu cũng không biết hai người cha của mình là ai.



Vì vậy, phong cách làm việc của Thẩm Dật Hiên hiện giờ, hoàn toàn là dựa theo bản năng mà thôi.



Lâm Tôn âm thầm thở dài, không nhịn được có chút ước ao ghen tị.



Kỳ ngộ của hai người kia, một cái liên tiếp một cái, khiến người khác không tức giận cũng khó.



Hơn nữa, coi như là mình ở bên cạnh… cũng không vớt được chỗ tốt gì.



Điều này có thể khiến người khác không đố kị hay sao?



“Thuỷ Bạch Sắc.” Bên trong tầng ánh sáng, Thiên Thanh Sắc truyền âm “Người kia là bạn lữ của chủ nhân?”



“Ừm, đúng vậy.” Thuỷ Bạch Sắc đáp.



“Nhưng hai người bọn họ thật sự có chút kỳ quái… Đặc biệt là bạn lữ của chủ nhân. Ngươi chắc chắn, hai người bọn họ là… giống như nhân loại nói, thật tâm yêu nhau sao?”



Thuỷ Bạch Sắc ngạc nhiên “Ngươi có ý gì?”



“Khí tức trên người bọn họ có chút kỳ quái. Dù tinh thần lực dung hợp, thế nhưng vẫn tồn tại ngăn cách.”



“Ngăn cách?” Thuỷ Bạch Sắc nhíu mày “Ta nhìn không ra.”



“Ngươi là heo à?” Thiên Thanh Sắc không nhịn được mắng “Việc rõ ràng như vậy mà ngươi không thấy được.”



Thuỷ Bạch Sắc cảm thấy bản thân có chút oan ức “Lúc trước ta không chú ý tới.”



“Thôi, nói ngươi cũng không hiểu đâu, ngươi vốn chính là heo.”



Thuỷ Bạch Sắc “…”