Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 161: Phải khiến nó hối hận




Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi về hướng đó.



Lâm Tôn và mọi người cũng đi theo.



Long Thành Uyên cảm thấy khí tức nơi này rất khó chịu, hơn nữa còn có một loại áp chế không diễn tả nổi.



Vì vậy, Long Thành Uyên không nhịn được cào cào móng vuốt vào ngực Huyết Sát.



Huyết Sát cúi đầu, chăm chú nhìn Long Thành Uyên “Thành Uyên? Làm sao vậy?”



Long Thành Uyên nhẹ nhàng nói “Chẳng lẽ anh không cảm thấy nơi này rất khó chịu hay sao?”



Huyết Sát ngạc nhiên “Khó chịu?”



“Ừm.” Long Thành Uyên gật đầu “Anh không cảm thấy thế à?”



Long Thành Uyên cảm thấy có vấn đề gì đó, chẳng lẽ chỉ có chính mình cảm thấy khó chịu hay sao?



Thẩm Tu Lâm nhìn lại “Thành Uyên, cậu cảm thấy không thoải mái à?”



Long Thành Uyên gật đầu “Phải, đúng là như vậy. Giống như bị… áp chế.”



Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có nhận thấy gì không?”



Đông Phương Hiển lắc đầu.



Lâm Tôn cũng lắc đầu “Không có.”



Huyết Sát im lặng một chút, nói “Hay là do cấp bậc của Thành Uyên?”



Thuỷ Bạch Sắc lúc này mở miệng “Rất có thể. Nếu như cấp bậc không đủ cao, Ngũ Sắc chúng ta khẳng định không nhìn nổi.”



Thẩm Tu Lâm thản nhiên liếc nhìn Thuỷ Bạch Sắc “Thế cơ à? Lúc trước tinh thần lực của ta cũng không cao.”



Thuỷ Bạch Sắc lập tức nịnh nọt “Đó là bởi vì chủ nhân có tiềm lực. Ánh mắt của ta rất tốt mà. Không phải sao, cấp bậc hiện giờ của chủ nhân cao tới như vậy.”



Thẩm Tu Lâm cười chế giễu, không nói gì thêm.



Huyết Sát nói “Thành Uyên không thoải mái, tôi mang cậu ấy ra bên ngoài.”



Long Thành Uyên lập tức nói “Không cần, tôi tự mình đi là được rồi.”



Huyết Sát không trả lời, chỉ nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, chờ đối phương quyết định.



Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Bên ngoài không có nguy hiểm gì, ngược lại, dưới lòng đất này lại không xác định được. Thành Uyên, cậu tránh xa một chút, chờ bên ngoài phối hợp tác chiến. Huyết Sát, anh cùng chúng tôi đi xuống.”



Huyết Sát gật đầu “Được.”



Long Thành Uyên thở phào một cái, rời khỏi.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát lòng đất bên dưới, sau đó cùng nhau dẫn đầu đi xuống.



Thẩm Dật Hiên cũng kéo tay Thẩm Hình “Baba, chúng ta xuống thôi.”



Tay Thẩm Hình lập tức cứng đờ.



Từ sau khi chuyện kia xảy ra, Thẩm Hình vẫn luôn như vậy, có vẻ như muốn tránh khỏi, thế nhưng Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không cho anh ta cơ hội tránh thoát.



Vì vậy, quan hệ của hai người biến thành như hiện giờ.



Mỗi lần Thẩm Dật Hiên quấn lấy, cả người Thẩm Hình đều trở nên cứng ngắc.



Dù là ai mà gặp phải chuyện đó, bị con trai của chính mình… cũng sẽ không tránh khỏi cư xử như vậy.



Thẩm Dật Hiên lại tỏ ra không nhận thấy được cái gì, kéo tay Thẩm Hình nhảy xuống.



Huyết Sát cùng Lâm Tôn đi ở phía sau cùng.



Một nhóm sáu người đi xuống phía dưới.



Quanh thân Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển có không ít đất cát.



Đất nơi này tuy rằng bị sụp xuống, thế nhưng cũng không tạo ra một không gian khác, mà là hình thành… hố.



Chung quanh hố đều chất chứa không ít đất cát, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị chôn sống ngay.



Thẩm Tu Lâm nhíu mày, vào lúc này, hắn cảm thấy mùi vị của thổ nguyên tố.



Loại mùi vị này, cũng không phải bởi vì xung quanh toàn là đất.



Mà là… Do một vật nào đó phát ra.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm hỏi Thuỷ Bạch Sắc “Thiên Thanh Sắc có mùi sao?”



“Hả? Mùi? Mùi gì?” Thuỷ Bạch Sắc nghe không hiểu lời của Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm giải thích “Ta ngửi được… mùi vị của thổ nguyên tố, cho nên mới hỏi người. Đây có phải là mùi của Thiên Thanh Sắc không?”



“Sao lại thế được?” Thuỷ Bạch Sắc kinh ngạc nói “Ngũ Sắc chúng ta đều không có mùi.”



Thẩm Tu Lâm im lặng, nghĩ cũng đúng, chúng là năng lượng thể, làm sao lại có mùi được.



Thuỷ Bạch Sắc nói “Ta không ngửi được mùi gì hết cả, chủ nhân ngửi thấy sao?”




Thẩm Tu Lâm lại im lặng, sau đó quay lại hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có ngửi thấy mùi gì không?”



Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh nói cái gì?”



“Mùi vị ấy. Mùi của thổ nguyên tố.”



Đông Phương Hiển nhíu mày “Anh có thể ngửi thấy mùi này từ đâu truyền tới hay không?”



Đông Phương Hiển vừa nói xong, Thẩm Tu Lâm còn chưa kịp trả lời, thì đã có một cảm giác long trời lở đất truyền tới.



Sau đó, mọi người lại tiếp tục chìm xuống phía dưới.



Lúc này, tất cả bọn họ đều có cảm giác giống như rơi vào trong vực sâu.



Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, dùng tinh thần lực bao bọc quanh hai người, sau đó thuận theo đi xuống.



Qua một lúc lâu, cuối cùng, cảm giác rơi xuống biến mất. Thế nhưng, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm lại cảm giác thấy xung quanh rất chật chội.



Không gian bọn họ ở lúc này đã biến nhỏ.



Hai người còn đang muốn xem xét xung quanh, lúc này, Huyết Sát và Lâm Tôn cũng rơi xuống.



Bọn họ đụng thẳng vào tầng đất.



Độ xung kích của bọn họ quá lớn, khiến cho Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe được âm thanh tầng đất sụp xuống.



Thẩm Tu Lâm cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Sau khi tầng đất đổ sụp xuống, hắn mới phát hiện ra là thiếu cái gì.



Lập tức, sắc mặt Thẩm Tu Lâm thay đổi “Thẩm Dật Hiên cùng Thẩm Hình đâu?”



Huyết Sát và Lâm Tôn vốn là ở phía sau Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình. Hiện giờ Lâm Tôn và Huyết Sát đều xuống tới đây, như vậy, Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên đâu?



Đông Phương Hiển cũng giật mình “Hiên Hiên.”



Thẩm Tu Lâm mím môi “Tìm.”



Muốn đi tìm, ở phía dưới này là không có cách nào, bởi vì bọn họ còn chưa xuống tới đây.



Vì vậy, mọi người quyết định đi lên, nhưng đúng lúc này, tầng đất bên cạnh lại sụp xuống.



Sau đó, bốn người đồng thời nghe được tiếng đánh nhau.



Kèm theo còn có tiếng của Thẩm Dật Hiên.



“Baba, mau tránh ra.”




Đây là Thẩm Dật Hiên đang hét lên.



Mấy người Thẩm Tu Lâm nhanh chóng chạy về phía bên đó, giữa dường còn đánh nát hai lớp tầng đất.



Rốt cuộc, không gian lớn hơn xuất hiện trước mắt mọi người.



Chỉ thấy Thẩm Dật Hiên cùng Thẩm Hình lúc này đang đối đầu với một con quái vật khủng lồ.



“Thuỷ Bạch Sắc, đây là bản thổ sinh vật?”



“Đúng vậy.” Thuỷ Bạch Sắc kinh ngạc nhìn hai phe đang chiến đấu bên kia “Mặc dù đúng là bản thổ sinh vật, thế nhưng ta cảm thấy hình như nó biến dị rồi.”



“Biến dị? Là sao?”



“Nó không nên lợi hại như vậy.” Thuỷ Bạch Sắc lẩm bẩm nói “Hơn nữa, hình như nó không có thần trí.”



Thẩm Tu Lâm nhìn qua, quả nhiên, lực công kích của quái vật khổng lồ rất mạnh, thế nhưng đúng là nó không tỉnh táo.



Chỉ là, bản thổ sinh vật của Ngũ Sắc không phải đều có trí tuệ hay sao?



Thuỷ Bạch Sắc nói nó biến dị, là biến dị về phương diện này?



Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên hoàn toàn không thể đối phó được quái vậy này.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhanh chóng gia nhập.



Có thêm mấy người Thẩm Tu Lâm, đối phó quái vật cũng dễ dàng hơn một chút.



Nhưng vào lúc này, từng tầng ánh sáng màu xanh bỗng nhiên xuất hiện trong không gian.



Khi bị tầng ánh sáng này chiếu tới, mấy người Thẩm Tu Lâm đều có cảm giác không muốn chiến đấu nữa, chỉ muốn được nghỉ ngơi.



Thế nhưng, chỉ có bọn họ bị ảnh hưởng, quái vật kia lại không mảy may thay đổi gì.



Cho nên, nếu như mấy người Thẩm Tu Lâm dừng tay, đây không phải là cá nằm trên thớt hay sao?



Bọn họ tự cắn vào lưỡi chính mình, chống lại loại ánh sáng đang thôi miên này.



Sắc mặt Thuỷ Bạch Sắc hơi đổi một chút, kêu lớn “Thiên Thanh Sắc, đây là chủ nhân của ta, ngươi muốn làm gì!”



Không nghĩ tới, lời này của Thuỷ Bạch Sắc không những không khiến cho vầng sáng có chút quái dị kia ngừng lại, mà còn thúc đẩy nó tăng mạnh tấn công hơn.



Ngay sau đó, đầu của mấy người Thẩm Tu Lâm cũng không chịu nổi, bắt đầu có chút mơ hồ.



Thuỷ Bạch Sắc “A” hét lớn một tiếng, đột nhiên cũng chạy vào.




Nó hướng về phía vầng sáng gào lên.



Thẩm Tu Lâm thực sự còn không biết Thuỷ Bạch Sắc có bản lĩnh như vậy.



Sau khi Thuỷ Bạch Sắc gào lên, ánh sáng màu xanh kia bắt đầu tiêu tan.



Một giọng nói vô cùng tức giận vang lên.



“Thuỷ Bạch Sắc, chính ngươi nguyện ý làm nô lệ, làm chó săn của nhân loại, đó là chuyện của ngươi. Ngươi lại còn mang những nhân loại đó tới địa bàn anh em của ngươi, ngươi quá đáng rồi đó!”



Thuỷ Bạch Sắc nghe vậy cũng tức giận.



“Thiên Thanh Sắc, ngươi nói bậy. Chủ nhân của ta rất tốt, cũng rất lợi hại. Hơn nữa, cái gì gọi là chó săn của nhân loại? Thiên Thanh Sắc, ngươi quá cực đoan rồi.”



“Ta cực đoan? Đồ heo dốt nát nhà ngươi, là ngươi quá ngu, ngươi bị nhân loại thu phục, còn muốn kéo theo đồng bào xuống hố. Ngươi quả thực là sỉ nhục của Ngũ Sắc chúng ta.”



“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc giận run lên “Ngươi mới là sỉ nhục ấy. Ngươi không muốn làm chó săn của nhân loại đúng không? Được, ta xem ngươi có bao nhiêu năng lực, ngươi đánh thắng được mấy người chủ nhân sao?”



“Nếu không phải do ngươi nhúng tay vào, ta làm sao không đánh lại được.”



“Ngươi nằm mơ hả? Đó là do chủ nhân còn chưa tới tuyệt cảnh thôi. Đầu của ngươi bị đất đè hỏng rồi đúng không? Ngươi cho rằng ngươi ở nơi này còn có thể chi bo bo một mình ngươi hay sao? Ngươi không biết hiện giờ thế giới đều biến đổi rồi hay sao?”



Lần này, Thiên Thanh Sắc im lặng.



Thuỷ Bạch Sắc cũng không muốn tức giận. Thiên Thanh Sắc trước giờ đều có chút cố chấp, thế nhưng cũng không phải thực sự dốt nát.



Trong đám anh em Ngũ Sắc, kỳ thực người dốt nhất chính là nó.



Thế nhưng, nó cũng nghĩ thông rồi, không lý nào Thiên Thanh Sắc lại không nghĩ ra.



Vì vậy, Thuỷ Bạch Sắc nhẹ nhàng nói “Thiên Thanh Sắc, ta biết ngươi cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng, thế giới này thay đổi rồi, ý chí thế giới cũng thay đổi rồi. Chúng ta đã không còn là những trí tuệ thể duy nhất nữa. Mặc dù vẫn là năng lượng thể thuần tuý, nhưng mà… Ngươi biết hiện tại có bao nhiêu người, bao nhiêu sinh vật, bao nhiêu tang thi muốn có được chúng ta không? Ý chí đã ban pháp chỉ xuống, chỉ cần có pháp chỉ này, chúng ta còn có thể chỉ lo cho bản thân mình nữa hay sao?”



“Vậy hiện giờ ngươi đi theo nhân loại kia, có ích lợi gì, ngươi có được an toàn sao?”



Giọng Thiên Thanh Sắc đã nhẹ hơn một chút.



“Đương nhiên.”



Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc nói ra một loại ngôn ngữ vô cùng tối nghĩa khó hiểu.



Loại ngôn ngữ này, ngoại trừ chủ nhân của Thuỷ Bạch Sắc có thể mơ hồ hiểu được, những người khác hoàn toàn nghe không hiểu.



“Thiên Thanh Sắc, chủ nhân là người có đại cơ duyên, ngươi có hiểu không? Hơn nữa, chủ nhân và bạn lữ của ngài ấy cũng đã đồng ý, hắn sẽ tìm đủ anh em chúng ta, sau đó, chỉ cần anh em chúng ta và Thập Quang mở ra vách ngăn thời không là được. Chúng ta có thể giữ lại bản tâm của mình, năng lượng cũng không cần tiêu hao hết.”



Sắc mặt Thiên Thanh Sắc thay đổi “Cái gì? Mở vách ngăn thời không? Thứ đó dễ mở như vậy sao?”



“Thiên Thanh Sắc” Giọng Thuỷ Bạch Sắc lạnh hơn “Anh em chúng ta không phải dễ dàng quy tụ đủ như vậy, muốn mở ra vách ngăn thời không cũng cần rất nhiều điều kiện. Trong lúc đó, chúng ta có thể trưởng thành. Điều kiện này nhìn thì có vẻ khó khăn, thế nhưng sẽ không thực sự tổn hại đến căn cơ của chúng ta. Chẳng lẽ nói, chúng ta không đồng ý thì sẽ tốt hơn một chút so với hiện giờ? Bị người khác túm được, chúng ta chắc chắn sẽ phải chết thật. Ngươi muốn như vậy hay sao?”



Thiên Thanh Sắc im lặng.



Thuỷ Bạch Sắc lại nói “Thiên Thanh Sắc, ta biết, ta rất dốt. Thế nhưng, ta đã chọn ra phương án có lợi nhất cho chúng ta. Ngươi thông minh hơn ra, như vậy, ngươi nói thử xem, sự lựa chọn của ta sai rồi hay sao? Hiện giờ chủ nhân không phải là người mạnh nhất. Nhưng mà, ta có thể nói cho ngươi, hôm nay dù không có ta ở đây, mấy người chủ nhân tuyệt đối có thể đánh bại bản thổ sinh vật bảo hộ ngươi, sau đó mang ngươi đi.”



Thiên Thanh Sắc tiếp tục im lặng.



“Chủ nhân còn chưa phải người mạnh nhất, đã có thể như vậy. Ngươi cảm thấy, ngươi thực có thể chỉ lo cho bản thân mình sao? Có thể không? Ngươi có thể vô địch thiên hạ sao?”



Lúc này, Thiên Thanh Sắc im lặng một lúc lâu.



Sau một hồi, Thiên Thanh Sắc ngúng ngẩy nói “Vậy ta thì sao? Ngươi cảm thấy ta phải làm thế nào bây giờ? Chủ nhân của ngươi… Có thể trở thành chủ nhân chung của anh em chúng ta hay không?”



“Có thể! Nhất định có thể!” Thuỷ Bạch Sắc vô cùng chắc chắn “Thiên Thanh Sắc, ta nói cho ngươi biết, nhất định có thể!”



Thuỷ Bạch Sắc khẳng định, sau đó kể lại sơ qua sự tích của Thẩm Tu Lâm.



“Ta đi theo chủ nhân được bao lâu cơ chứ, chủ nhân cũng đã đạt tới cấp bậc như hiện giờ. Thiên Thanh Sắc, ngươi còn do dự cái gì nữa? Mấy ngày nay, kỳ thực chúng ta vẫn luôn tìm các ngươi. Thiên Thanh Sắc, hiện giờ gặp được ngươi, ta vô cùng vui vẻ.”



Bạn đang �



Thiên Thanh Sắc hừ một tiếng “Ngươi không đến thì ta vui hơn đấy.”



“Hì hì.” Nhìn thái độ của Thiên Thanh Sắc đã nhẹ nhàng hơn trước, Thuỷ Bạch Sắc cười nói “Ta không đến, không phải ngươi sẽ rất cô đơn sao? Đúng rồi, Thiên Thanh Sắc, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”



Câu nói này, Thuỷ Bạch Sắc đã dùng ngôn ngữ bình thường nói chuyện, không dùng loại ngôn ngữ khó hiểu khi trước nữa.



Mà trong thời gian này, từ khi Thuỷ Bạch Sắc khuyên nhủ Thiên Thanh Sắc, cũng mới trôi qua hơn mười phút mà thôi.



Con quái vật kia vẫn còn đang liên tục tấn công.



Chỉ là, thiếu đi sự hỗ trợ của ánh sáng màu xanh, quái vật hiện giờ là bị đè xuống đánh hội đồng.



Mấy người Thẩm Tu Lâm nghe được Thuỷ Bạch Sắc dùng giọng nói như vậy nói chuyện, hơn nữa còn hỏi vấn đề như vậy, đều hiểu hẳn là nó đã thuyết phục được Thiên Thanh Sắc.



Quả nhiên, Thiên Thanh Sắc nói “Kỳ thực, tình huống chi tiết ta cũng không biết. Khi ta tỉnh táo lại, muốn đi ra ngoài, thế nhưng mặt trên lại có vật gì đè lên. Vật kia luôn luôn hấp thu năng lượng ở đây, hại ta muốn đi ra ngoài đều không được. Hơn nữa, thứ đè lên kia lại rất quỳ quái, trên người nó qua một đoạn thời gian lại phát ra một thứ gì đó tương tự như oán khí. Thứ kia đối với ta thì không có tác dụng gì, thế nhưng lại làm cho bản thổ sinh vật bảo hộ ta biến dị. Vốn dĩ bản thổ sinh vật kia rất lợi hại, cũng rất thông minh, chỉ tiếc lại bị thứ như oán khí kia ăn mòn, hiện giờ thần trí cũng không còn sót lại bao nhiêu…”



Thiên Thanh Sắc tiếp tục nói, bộ dạng vô cùng tức giận “Nếu mà để cho ta biết rốt cuộc là thứ gì đè lên phía trên ta, ta nhất định phải khiến cho nó hối hận.”



Thiên Thanh Sắc vô cùng tức giận, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, đều hiểu được.



Vật đó… chính là cái đầu to lúc trước.



Cái đầu đó, thực sự đã hại quá nhiều người…