Trở Lại Cố Đô

Chương 44




An Nhiên còn chưa kịp trả lời đã thấy cô bé con lướt nhanh qua người cô rồi vụt chạy đi.

Cô quay đầu nhìn lại, thì thấy cách đó hơn mười bước chân, quán nhỏ của hai mẹ con cô bé đang bị mấy tên đàn ông bặm trợn đến đập phá. Bàn ghế chén bát rơi vãi tứ tung trên mặt đất, nồi sữa đậu nành bị đổ tràn ra đường, lan xuống bờ kênh. Cô bé sợ hãi khóc ré lên, mẹ cô bé đánh trả đám người nọ, nhưng bị một tên đàn ông hung hăng tát hai bạt tay lên mặt.

An Nhiên sợ cô bé con bị sữa nóng văng trúng nên xách va ly chạy đến xem. Cũng may sữa chỉ bị đổ ra đường, không văng trúng người cô bé. An Nhiên thấy bọn họ đánh đàn bà con nít giữa ban ngày ban mặt, nhịn không được cơn giận. Cô bị tư tưởng hiện đại chi phối, chưa kịp suy nghĩ đã đưa con bé ra sau lưng bảo vệ, tư thế như gà mẹ bảo vệ gà con.

Đám du côn đến quấy rối là bọn cho vay nặng lãi, sau khi nghe họ chửi rủa, rồi người dân ở đó bàn ra tán vào thì An Nhiên cũng hiểu được vấn đề. Vốn chồng của chị chủ quán bị bệnh nặng nhiều năm, trong nhà bán hết tài sản cũng không đủ tiền để chữa trị cho chồng, nên đành bấm bụng mượn tiền vay bạc hỏi của đám người này. Chồng chị vắng số đã mất năm ngoái, gánh đậu hũ và sữa đậu nành này cũng chỉ đủ cho hai mẹ con họ sống qua ngày, làm gì còn tiền thừa để trả hết khoản nợ liên tục lãi mẹ đẻ lãi con kia.

Chị chủ quán bị đánh hai bạt tay, hai má đều sưng đỏ lên, cô bé con thì sợ đến khóc thét, nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc, ai cũng thấy mủi lòng. Nhưng mà đám người cho vay này mặt mày bặm trợn, làm gì có ai dám đến giúp, cũng chẳng ai điên muốn nhảy ra gánh nợ thay họ. Cho nên tội nghiệp thì cũng chỉ chắt lưỡi, lắc đầu, chỉ trỏ vậy thôi.

An Nhiên đứng dậy, quát lớn: “Các người đánh chết hai mẹ con họ, để xem còn ai trả tiền cho các người.”

Gã cầm đầu có râu quai nón bị bất ngờ, gã mặc áo vải kiểu áo cọc tay, cổ áo mở rộng vạch ra lồng ngực đầy lông, cười hô hố: “Chu cha, người đẹp ngoại quốc à, nói tiếng Nam sỏi không ở đó mà xen vào chuyện người khác. Hay là cô thay bọn họ gán thân trả nợ đi, lão đây cũng sẽ không chấp.”

Ha Ha Ha Ha!

Đám đàn em của gã cười đến dâm đãng, tiến lên làm tư thế như muốn vồ lấy An Nhiên. Cô nhếch miệng, từ trong ngăn ngầm của ba lô rút ra một khẩu súng nhỏ, chế tác nạm vàng vô cùng tinh xảo. Cô giả vờ ngắm nhìn cây súng, rồi lại nhanh chóng chỉa nòng súng vào tên cầm đầu, miệng còn hô “Bang!” một tiếng vừa đủ to. Làm cho đám đàn em của gã sợ chết khiếp.

Mấy người dân đang ồn ào đứng hóng chuyện đồng loạt ngồi sụp xuống, giơ hai tay bảo vệ đầu. Đám du côn ban đầu còn hùng hổ, bây giờ người này kéo tay người nọ, co lại thành một cục.

“Đại… đại ca, nó có súng tây dương.”

“Đại ca, nó có người chống lưng, đừng gây chuyện với nó.”



Gã cầm đầu sa sầm mặt, gã cũng không tin cô gái ngoại quốc này có thể nhắm chuẩn tới đâu. Chỉ là khẩu súng cầm tay này vừa thấy đã biết lai lịch không nhỏ, họa tiết vàng trang trí cho các món đồ ở Nam Quốc đều tuân thủ nghiêm ngặt theo quy định của triều đình. Mỗi cấp bậc trong hoàng tộc, quan lại đều khác nhau. Mà số lượng vàng trang trí ở trên thân súng kia chỉ có người trong hoàng tộc mới đủ điều kiện sở hữu.

Muốn rút lui nhưng lại không cam lòng, gã cứng miệng nói lớn: “Hừ, ở đời có vay có trả, mượn tiền rồi lại muốn ăn quỵt, dù có kiện lên hoàng đế ông đây cũng phải kiện cho bằng được.”

An Nhiên cầm súng nhịp nhịp trong lòng bàn tay, hỏi hai mẹ con chủ quán, “Chị mượn của họ bao nhiêu tiền?”

Chị chủ quán bị đánh đến sưng cả gò má, khóe môi cũng bật máu, lúc nói chuyện phát âm không được rõ ràng: “Tôi mượn bọn họ hai mươi quan tiền, mấy năm nay đều chỉ có thể trả lãi mỗi tháng một ít, hiện tại bọn họ nói tôi thiếu họ hơn năm mươi quan tiền, còn không phải muốn ăn cướp sao.”

An Nhiên dùng nòng súng chỉ gã cầm đầu, “Tiền của ngươi là heo nái hay là gà mái, mỗi năm đẻ được nhiều lứa như vậy à?”

Không khí vẫn luôn căng thẳng, nhưng khi người xung quanh nghe cô nói thì cười ầm lên, làm cho gã cầm đầu mất mặt, hét lên cấm mọi người cười hắn.

“Sao hả, nữ hiệp, muốn làm nữ anh hùng thì ói tiền ra đây trả, ông đây chỉ cần tiền không nhận người, có tiền sẽ đi.”

“Không phải không trả, nhưng chỉ trả cho ngươi tiền gốc, còn muốn các người phải đền tiền thuốc men và mấy thứ các người đập phá ngày hôm nay. Hai mươi quan chẵn, không muốn lấy thì cút.”

“Đại ca, mau lấy tiền rồi rút, đừng dây vào triều đình.” Một tên đàn em vẻ mặt tinh ranh là quân sư trong nhóm, nói nhỏ vào tai gã cầm đầu.

Gã cầm đầu nghiến răng nói: “Vậy trả ngay bây giờ, không cho khất.”

An Nhiên đưa súng cho chị chủ quán cầm hộ, chị sợ hãi nuốt nước bọt, hai tay run rẩy nhưng vẫn giữ chặt lấy khẩu súng. Cô mở ba lô lấy hai mươi quan tiền trong túi gấm, rồi đòi xem giấy nợ trước khi đưa tiền cho bọn họ. Chị chủ không biết chữ nên An Nhiên đọc qua một lần cho chị nghe, chủ quán xác định đúng là giấy nợ của nhà mình thì cả hai bên tiền trao cháo múc. Trước khi bọn họ bỏ đi, cô còn quát: “Ê, định chuồn êm vậy à, đền tiền thuốc men và tiền đập phá đồ đạc rồi hẵng đi.”

Tên quân sư thấy lão đại đen mặt, vội móc trong người ba đồng tiền lớn thảy cho chị chủ quán rồi kéo nhau đi, trước khi lão đại giận quá mất khôn.



Những người đứng xung quanh vỗ tay hoan hô, An Nhiên có chút mơ màng, giống như được diễn vai nữ hiệp trong phim truyền hình vậy.

“Ân nhân, thật lòng cảm ơn cô đã bảo vệ mẹ con tôi. Cô cho tôi biết tên và chỗ ở, số nợ đó dù làm trâu làm ngựa hai mẹ con tôi nhất định sẽ trả cho cô.”

An Nhiên sờ đầu cô bé, nhìn chị chủ quán cười nói: “Không sao đâu, là do tôi nhịn không được đám lưu manh ăn hiếp mẹ con hai người. Tôi cũng không ở đây lâu, không cần trả tiền, chị chỉ cần nuôi con gái thật tốt là được.”

Chị chủ quán kinh ngạc, “Vậy sao được. Cô phải đi ngay sao?”

An Nhiên lắc đầu, đáp: “Tôi đang tìm chỗ nghỉ chân ở kinh thành, sau khi làm xong vài việc sẽ về nhà. Chị có biết chỗ nào hoàn cảnh yên tĩnh, sạch sẽ một chút không?”

Cô bé con nãy giờ im lặng nép trong lòng mẹ, chợt nói: “Chị gái hay chị đến nhà em ở đi.”

Chị chủ quán không kịp bịt miệng con mình, xấu hổ nói: “Nếu ân nhân không chê, thì đến nhà tôi ở vài ngày. Nơi đó khá yên tĩnh, chỉ là hoàn cảnh mấy tốt, sợ cô không quen thôi.”

An Nhiên cầu còn không được, nói thật cô không quen dùng chung nhà vệ sinh với người lạ, mà ở khách điếm thì một ngày đón biết bao là khách. Ở nhà chỉ có hai mẹ con chị chủ quán, chắc sẽ không quá tệ. Cô bèn nói cảm ơn họ, rồi giúp hai mẹ con dọn dẹp quán nhỏ cho gọn gàng. Sau đó chị chủ quán vác đòn gánh gánh hai nồi đất rỗng đi về nhà cùng con gái và An Nhiên.

Đi khoảng ba mươi phút thì đến một bến đò, dối diện là một ngõ nhỏ, nhà của họ nằm ở cuối ngõ nhỏ, đơn độc một nhà không có hàng xóm sát bên. Đúng là hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh. Sân nhà phía trước cũng vừa đủ, không rộng không chật, bên hông nhà có trồng một hàng dừa, bên cạnh gốc dừa có đặt vài lu nước lớn.

Nhà xây bằng gạch nung, lợp mái ngói đỏ. Trên mái ngói bị hư vài chỗ, ánh mặt trời xuyên qua lỗ hổng loang lổ chiếu lên nền đất bên trong nhà. Trước hiên nhà có kê một cái phản cạnh cửa sổ, trong phòng khách bày biện vô cùng đơn giản, vừa bước vào bục cửa thì có một chiếc bàn gỗ chữ nhật có sáu cái ghế đẩu ở giữa nhà, sát tường kê một bộ ván ngựa, chất liệu gỗ không được tốt lắm.

Có vách cây ngăn giữa nhà chính và nhà phụ, phòng ngủ không có cửa, chỉ dùng tấm màn che lại xem như là cửa phòng. Cuối nhà là nhà bếp có cửa sau mở ra sàn nước, nhà vệ sinh được xây hoàn toàn tách biệt với ngôi nhà, gần ở chỗ mấy luống rau.

An Nhiên được chia cho phòng ngủ phía sau, đây vốn là phòng ngủ của cô bé Lê Tây Thi, nhưng từ ngày cha mất, Tây Thi đều đi ngủ cùng mẹ Cát Tường.