An Nhiên chạy xe xuống bãi đỗ dưới tầng hầm, sau đó dẫn ông hoàng Uy Hóa đi vào thang máy, tòa nhà này có mười tầng, là trung tâm mua sắm khá nổi tiếng của thành phố Nam Hải.
Ông hoàng bắt chước hành động của An Nhiên, cố gắng không nhìn quanh quất nhưng mà ánh mắt đen tuyền luôn chuyển động đã bán đứng chàng. Thừa dịp thang máy không có ai, cô bảo chàng: “Lúc ở bên ngoài anh đừng nói gì kì lạ, cũng đừng xưng ta. À… cứ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc bình thường của anh là được, không cần mất công giả vờ giả vịt làm gì.”
Ông hoàng không vui nheo mắt lườm cô.
An Nhiên bấm nút đi lên tầng ba, là nơi buôn bán thời trang và phụ kiện dành cho nam giới, thang máy đột nhiên di chuyển lên cao làm chàng hơi kinh ngạc vội nắm tay của An Nhiên, nhưng cũng không đến nỗi mất bình tĩnh.
Thật thần kì, một cái hộp nhỏ cũng có thể tự bay lên.
Lúc này cửa thang máy mở ra, An Nhiên rút tay ra, ra dấu bảo chàng đi ra ngoài. Bên ngoài người đến người đi vô cùng nhộn nhịp, nhiều cặp trai gái tay trong tay đi qua đi lại trước mặt hai người, có người phụ nữ ôm lấy cánh tay người đàn ông, có cặp còn đứng ôm hôn giữa bàng dân thiên hạ. Ông hoàng hơi nhăn mày, cảm thấy cuộc sống trong tương lai con người không biết giữ thuần phong mỹ tục gì cả, ở nơi công cộng mà dám làm ra những chuyện vượt ra khỏi lễ giáo như vậy.
Ông hoàng trẻ tiến lên định răn dạy một đôi tình nhân trẻ đang hôn nhau say đắm, An Nhiên thấy chàng đột nhiên bỏ đi bèn chạy theo sau, trước khi chàng lên tiếng đã kịp vừa kéo tay chàng vừa đẩy chàng sang nơi khác, tức giận hỏi: “Anh định làm gì đó?”
Ông hoàng nhíu mày: “Dĩ nhiên cho bọn họ một bài học, ở nơi đông người sao có thể đồi bại như vậy được.”
An Nhiên vỗ trán, “Ông hoàng ơi anh làm ơn đi, chỗ này không phải Nam Quốc, người ta có tự do cá nhân miễn không làm chuyện trái pháp luật thì không ai được đụng đến họ.”
Chàng hạ khóe môi: “Sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, ở chỗ ta chính là phạm luật rồi.”
“Tôi mặc kệ, anh bớt nhìn bớt lo chuyện của người khác giùm. Nếu không tôi bỏ về đấy.”
Ông hoàng không vui nhưng cũng không muốn tiếp tục tranh cãi. Chàng hít thở thật sâu sau đó niệm vài lần ‘Mắt không thấy tâm không phiền’, sau đó quan sát khung cảnh xung quanh. Có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp nơi, sàn lót đá cẩm thạch bóng loáng đến mức có thể soi được bóng người, vô số quần áo kiểu dáng kì lạ treo khắp nơi trên giá trên sàn trên vách tường. Còn có vô số giày, ủng da và hằng hà sa số đồ vật mà chàng chưa bao giờ thấy qua.
An Nhiên nhìn thấy vẻ sững sờ trên mặt ông hoàng trẻ, cô bèn mềm lòng nhón gót chân thì thầm vào tai chàng: “Đây gọi là trung tâm mua sắm, giống như cửa hàng bán trang phục ở Nam Quốc đấy. Anh chọn vài bộ quần áo anh thích đi, chọn thêm cả giày nữa nhé.”
Ông hoàng Uy Hóa hiểu ra, nhẹ gật đầu sau đó trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đi đến nhìn con mannequin đang mặc một bộ âu phục màu đen gần đó. Mấy cô nhân viên vừa thấy vị khách cao lớn đẹp trai liền sáp đến chào hỏi nhiệt tình, tuy chàng mặc quần áo cổ lỗ như ông bác nhà bên nhưng dường như các cô đều không mấy bận tâm. Mỗi cô đều mồm năm miệng mười hỏi chàng thích quần áo kiểu dáng nào, màu sắc gì, kích cỡ thế nào.
“Chào anh, anh cần em giúp gì không ạ?”
“Dạo này cửa hàng ra nhiều mẫu áo mùa đông mới, anh muốn xem thử không ạ?”
“Anh ơi, anh mặc size nào ạ?”
“Cho em xin số điện thoại của anh được không ạ?”
“Anh ơi, kiểu tóc của anh đẹp quá, cho em xin chụp ảnh cùng anh nhé.”
Ông hoàng nhíu mày, cảm thấy một đám oanh yến vây quanh thật quá phiền, bèn lớn tiếng gọi An Nhiên đến. Cô đang bận rộn xem mấy chiếc áo sơ mi ở bên này, do năm nay cô vẫn chưa mua quà tặng Noel cho nhân viên tiệm bánh như thường lệ.
Mấy cô bán hàng thấy An Nhiên ăn mặc đơn giản, vừa thấy là biết gia cảnh trung bình, sao có thể may mắn quen một người đàn ông đẹp trai phong độ như phim thần tượng được chứ.
Không nhân viên nào thèm đoái hoài đến An Nhiên, cô cũng không quá để tâm, tiến đến xem ông hoàng Uy Hóa đã chọn quần áo gì. Cô vừa đến thì bị chàng kéo đến gần bên người, cúi xuống nói nhỏ: “Cô chọn quần áo cho ta đi, ta không biết chọn, cũng không có tiền ở đây.”
Mấy cô nhân viên đều ghen tị ra mặt trước biểu hiện thân mật giữa hai người, khi nghe đến từ khóa ‘không có tiền’ giống như âm thanh khuếch đại, liền bĩu môi tiếc rẻ rồi ngúng nguẩy bỏ đi gần hết. Chỉ còn một cô gái còn rất trẻ miễn cưỡng hỏi: “Cô muốn chọn gì ạ? Ở phía này đều là bộ sưu tập mới ra mùa này của TA, nếu cô không ngại cuối dãy bên kia có hàng qua modern đang giảm giá 50% đấy.”
Ông hoàng nhíu mày, tuy không hiểu cái gì là bộ sưu tập, cái gì là qua modern, nhưng thái độ ‘hầu gái’ ở đây thật sự không tốt. Nếu là ở Nam Quốc chắc đám người này đã bị chàng cho lôi ra ngoài cho ăn gậy hết rồi.
An Nhiên vỗ vai ông hoàng Uy Hóa, cho anh một ánh mắt yên tâm, hào phóng nói với cô nhân viên trẻ đang định quay đi, “Cô dựa vào size của anh ấy lấy đến một bộ âu phục giống như con mannequin đang mặc này, lấy thêm vài mẫu quần âu và áo sơ mi, áo thun loại co dãn thoải mái một chút. Chỉ chọn mấy màu như xám nhạt, xám đậm, xanh dương, màu đen. Thêm vài ba bộ quần áo mặc ở nhà, hai bộ pijama, hai cái áo len, một áo khoát mỏng và một áo khoát mùa đông. Tất cả mấy thứ tôi nói nãy giờ chỉ lấy áo tay dài, được chứ? À quên, tiện thể đem đến một đôi giày da màu đen, một đôi giày thể thao màu trắng và một đôi dép lê đi trong nhà nữa.”
Cô nhân viên nghe xong thì muốn rớt cả cằm xuống đất, vội vàng khom người liên tục nói vâng rồi chạy đi. Sau đó có nhân viên khác đến mời hai người họ ngồi đợi ở sô pha, còn săn sóc rót champagne, mời ăn hoa quả.
An Nhiên nháy mắt với ông hoàng Uy Hóa, chàng nhịn không được lại vỗ nhẹ đầu cô, ánh mắt đen tuyền thoáng phảng phất một tia hãnh diện. An Nhiên bỏ một trái dâu vào ly champagne lắc nhẹ lên, thoải mái uống một ngụm rồi ăn dâu tây trong đĩa hoa quả, còn rất săn sóc ghim một trái dâu đưa cho đại vai ác.
Không để họ chờ quá lâu, mấy cô nhân viên ban nãy vội vã mang quần áo đến, An Nhiên bảo ông hoàng Uy Hóa vào phòng thử quần áo. Lúc này chàng bỗng giở tính trẻ con không chịu đi cùng cô nhân viên trẻ kia, nhất quyết kéo An Nhiên theo cùng.
An Nhiên cảm thấy co kéo ở đây không tốt cho lắm, bèn đứng dậy đi theo chàng đến phòng thử đồ. Cô đứng bên ngoài đợi, khi thấy chàng mở cửa cô nghĩ chàng đã mặc xong quần áo mới, ai ngờ lại bị chàng túm lấy kéo vào phòng thử đồ. Mấy cô nhân viên đứng bên ngoài đỏ mặt, che miệng cười trộm.
Cũng may ông hoàng Uy Hóa đã mặc quần dài, chỉ có phần thân trên để trần, An Nhiên xấu hổ trừng chàng, “Anh kéo tôi vào đây làm chi?”
Ông hoàng thảy cho cô một chiếc áo sơ mi, giơ hai tay ra, ra lệnh: “Ta không biết mặc thế nào, em giúp đi.”
An Nhiên đứng hình, hoảng hốt nói: “Không được gọi em.”
Vai ác dửng dưng: “Lúc nãy bọn họ đều gọi vậy, ở đây phụ nữ xưng em không phải sao.”
An Nhiên vỗ trán: “Bắt chước cái không đâu thì nhanh lắm.”
“Mau mặc giúp ta, không lẽ em muốn ta cởi trần đi ra ngoài.”
“Không được.”
Không còn cách nào khác An Nhiên lấy tốc độ ánh sáng giúp đại vai ác mặc áo vào. Áo sơ mi màu đen cao cấp, kể cả khuy áo cũng đẹp đẽ tỉ mỉ, mấy cúc áo hình tròn mỗi cái đều có logo TA nho nhỏ. An Nhiên giúp chàng gài cúc áo đầu tiên, không hiểu sao càng gấp lại càng không cài được, cô quýnh quáng đến mức không để ý đến khuôn mặt mình càng ngày càng rúc vào lồng ngực của ông hoàng trẻ.
Phía trên bỗng vang lên tiếng cười khẽ.
Hơi thở của cả hai như luân phiên trao đổi, cô cảm thấy cả người nóng hừng hực, giống như máy lạnh trong phòng thử đồ không hoạt động vậy.
“Đây là nút áo kiểu Tây phương em nói lúc trước à, lúc gấp gáp giựt một cái là đứt?”
“Anh… anh tự gài mấy nút còn lại đi.”
An Nhiên ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Mấy cô nhân viên vẫn còn đứng bên ngoài, thấy An Nhiên mặt đỏ tai hồng chạy ra đều cảm thấy ghen tị. Vị khách nữ này ra tay hào phóng, mua quần áo giày dép cho tình nhân nhiều như thế, chắc là tiểu phú bà giàu ngầm nào đó rồi.
Lúc ông hoàng Uy Hóa từ trong phòng thay đồ bước ra ngoài, mấy cô nhân viên đều sững sờ, kể cả An Nhiên luôn ở bên chàng nhiều ngày như vậy cũng không nhịn được nuốt nước bọt. Diễn viên phim thần tượng cũng không thể so sánh với ông hoàng trẻ, khí chất cùng phong độ này chỉ xuất hiện ở người đã tôi luyện qua ở môi trường quý tộc, bộ âu phục cắt may tinh tế càng làm nổi bật vẻ đẹp lịch lãm có chút cuồng dã của chàng.
Đúng là có khí chất của đại vai ác nha.
Mấy cô nhân viên đều dùng lời có cánh ca ngợi chàng, còn hỏi chàng có phải là người mẫu hay diễn viên mới hay không, khi nào thì xuất đạo.
Ông hoàng Uy Hóa không hiểu nên ngó lơ tất cả, đi đến bên cạnh An Nhiên, ánh mắt đen như mực dừng trên khuôn mặt si mê của cô, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Em giúp ta cài cúc áo ở cổ tay đi. Ta không tự làm được.”
An Nhiên giống như bị ánh mắt đen láy kia thôi miên, cúi đầu cặm cụi cài cúc áo ở cổ tay giúp chàng. Lúc chợt nhận ra cô đang làm gì thì mọi việc đã xong.
An Nhiên ảo não không thôi, nhân viên bán hàng không cho cô thời gian lấy lại tinh thần, vô cùng nhanh chóng đưa hóa đơn đến. Cô nhìn con số tổng kết ở cuối hóa đơn thì càng sầu hơn.
Trời ơi đất hỡi, làm bộ làm tịch mua sắm cho hả giận làm chi, để bây giờ phải ói ra con số tương đương với hai thỏi vàng mà cô đã đổi thành tiền kia.
An Nhiên khổ không kể xiết lấy thẻ ngân hàng thanh toán với nhân viên, rồi kiểm tra lại một lượt tất cả quần áo cùng giày dép đã mua. Nếu bỏ sót một món nào trong đây, cô sẽ tiếc chết mất thôi. Quần áo cô mặc còn chưa vượt quá con số 100 đồng bao giờ, từ lúc tự lập đến nay vẫn luôn săn hàng sale mà mặc. Vậy mà bây giờ phải trả hóa đơn lên đến mấy chục nghìn đồng.
Cả hai chia nhau đám túi lớn túi nhỏ khệ nệ xách ra khỏi cửa hàng, ông hoàng bảo An Nhiên dẫn đường đến chỗ mua quần áo cho cô. An Nhiên nhảy dựng lên liên tục nói không cần, cô thật sự hết tiền rồi.
Thấy từ lúc cô thanh toán xong thì rầu rĩ không vui, chàng cũng chau mày: “Không cần ủ rũ vậy, khi về Nam Quốc ta trả lại cho em là được. Vàng bạc châu báu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Mắt An Nhiên sáng lên: “Thật à?”
“Quân tử một lời đã nói, bốn ngựa khó theo.”
An Nhiên ngập ngừng: “Nhưng anh đã nói anh không phải quân tử mà.”
“Em thích ta sao, lời nào của ta cũng nhớ rõ.”
“Anh cũng vậy mà, còn lập lại từng chữ không sai sót nữa kìa.”
Đại vai ác cười khẽ: “Đúng vậy.”
A…
An Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, vai ác bước đi một lúc cũng không thấy cô trả lời, quay lại thì thấy cô vẫn ngây ngốc đứng phía sau, bèn trở lại kéo tay cô đi tiếp.
An Nhiên sợ hãi nhìn mười ngón tay đan vào nhau của cô và đại vai ác, vội vàng muốn rút ra thì bị chàng lườm sang cảnh cáo cô, còn nói năng như thật, “Chỗ này đông người phức tạp quá, ta sợ bị lạc, nên cứ như vậy đi.”
“Anh nói như vậy vi phạm pháp luật ở Nam Quốc mà.”
“Nơi này cũng đâu phải Nam Quốc.”
Trên đầu An Nhiên như có bầy quạ bay ngang qua, đúng là không nên tin lời của đại vai ác mà.