An Nhiên giận quá hóa cười.
Nếu có Quỳnh Anh ở đây, nhìn thấy vẻ mặt này của An Nhiên chắc cô nàng sẽ lạy trời lạy phật, cuối cùng Dâu tây nhỏ biết vui biết giận của trước đây đã trở về rồi. Từ khi cú sốc ba mẹ An xảy ra, tính tình An Nhiên đột nhiên lãnh đạm hơn trước nhiều, giống như cuộc sống này không có gì có thể làm cô vui vẻ, tức giận hay sợ hãi nữa.
An Nhiên gật đầu liên tục nói “Anh giỏi lắm.” Sau đó đặt mạnh khay bánh xuống bàn trà, dậm chân đi vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa sổ, người tới người lui trên đường, ai cũng đều bận rộn trở về nhà. Cô nghĩ mãi vẫn không biết mình mang đại vai ác đến thế giới này là đúng hay sai. Nếu chàng biết trước lịch sử, với tính cách xấu xa đó thì có hay không đảo loạn trắng đen, thúc đẩy dòng chảy của lịch sử nhanh hơn, sẽ xuống tay giết Đông Cung sớm hơn để không ai cản trở con đường chàng đi đến ngôi báu, còn có vợ con sau này của Đông Cung đều có kết cục bi thảm theo như lịch sử.
Và ba mẹ An có phải thật sự bị kẹt trong thế giới đó hay không, cô muốn nuôi lớn ý nghĩ này nhưng lại hoàn toàn không dám khẳng định. Cô đã thấy qua sự màu nhiệm của viên ngọc hình dâu tây, có lẽ lúc xảy tai nạn máu của mẹ An hòa vào viên ngọc nên nó đã đưa họ đến Nam Quốc. Nhưng tại sao viên ngọc vẫn kẹt trong xe của ba mẹ An mà không bị mất đi?
Muôn vàn câu hỏi không có lời đáp khiến cho cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.
An Nhiên thẫn thờ ngồi xuống giường, vừa chạm đến ga giường thì thấy một vùng thấy ẩm ướt, chợt nhớ đến hôm qua người nọ một thân nước mưa lạnh lẽo phát sốt đến mê sảng luôn miệng gọi mẹ, bèn tỉnh táo trở lại.
Ông hoàng Uy Hóa cũng dù có ác độc đến mấy cũng sẽ có điểm yếu, có lẽ cô đã biết được đó là gì.
Cô hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm tình, mở cửa đi ra ngoài phòng khách.
Ông hoàng Uy Hóa vẫn liên tục nhìn về cánh cửa phòng ngủ của An Nhiên, cho đến khi cô thực sự mở cửa bước ra thì quay mặt đi nhìn chằm chằm ti vi, giống như đang nhập tâm xem phim vậy.
Tiếc là ti vi đang chạy chương trình quảng cáo sản phẩm cho mùa dâu chín của chị em phụ nữ.
An Nhiên dùng remote tắt nguồn ti vi rồi ngồi xuống ghế sô pha, vô cùng nghiêm túc đối mặt với chàng, giống như quân cơ đại thần đang muốn thương lượng chuyện quốc gia đại sự cùng chàng vậy.
Khóe môi của ông hoàng trẻ nhúc nhích.
An Nhiên hắng giọng: “Được rồi, chúng ta ngả bài đi. Tôi muốn tìm ba mẹ tôi, có thể họ đang bị lạc ở Nam Quốc. Tôi nghi ngờ tướng quân An Thành mà các anh đang truy nã chính là ba của tôi. Mẹ của tôi có lẽ đang bị giữ ở hoàng cung.”
Ông hoàng Uy Hóa cũng không bày ra vẻ bề trên, nhíu mày đáp: “Ta biết, ta đã nhìn thấy bức họa gia đình của cô.” Chàng chỉ tay vào khung ảnh gia đình để cạnh đèn bàn, tiếp tục nói “Cha của cô thực sự rất giống An tướng quân. Nếu thật sự ba mẹ cô đang ở Nam Quốc, ta có thể giúp gia đình cô đoàn tụ, nhưng mà cô phải đáp ứng với ta một điều kiện.”
An Nhiên nhíu mày, sợ rằng điều kiện này không dễ làm.
Vai ác từ tốn nói: “Sau này, cô giúp ta qua lại giữa hai thế giới. Tất nhiên sẽ không để cô chịu thiệt.” Bây giờ thì chàng đã hiểu tại sao cô lại nói hai người không cùng một thế giới rồi.
An Nhiên không dám tin hỏi lại: “Chỉ như vậy?”
Vai ác gật đầu: “Chỉ như vậy. Nếu sau này cánh cửa đóng lại vì bất cứ lý do gì, thì coi như đây là một giấc mộng đi. Cô sống cuộc sống của cô, ta có được giang sơn của ta.”
Dứt khoát như vậy, An Nhiên thích.
“Anh đừng có nghĩ chuyện lừa gạt tôi, thứ trong tay anh chỉ là chìa khóa, trong tay tôi mới có vật thật sự liên kết hai thế giới, nếu anh thất hứa tôi sẽ hủy nó. Như vậy đối với cả hai đều không có lợi ích gì. Vả lại tôi cũng có điều kiện, không được mang những thành tựu khoa học kỹ thuật tối tân ở hiện đại đem về Nam Quốc, nếu xáo trộn dòng chảy của lịch sử sẽ mang lại tai họa khôn lường.”
Vai ác nheo mắt nhìn cô, sau đó phất tay nói: “Được.”
An Nhiên lén lút thở ra, chỉ mong đại vai ác nói được làm được.
Ông hoàng trẻ bàn xong đại sự thì hất hàm ra hiệu với cô, ban đầu cô không hiểu, sau đó thấy ánh mắt chàng nhìn vào khay bánh thì có chút bất đắc dĩ. Cô cầm lấy một cái bánh donut lên cắn một miếng, thấy cô nuốt miếng bánh xuống thì vai ác mới nhàn nhã lấy một chiếc bánh khác từ tốn ăn.
Sau bữa trưa, An Nhiên thay ga trải giường trong phòng ngủ, rồi cho đồ dơ vào máy giặt. Vai ác rất thích thú xem cô khởi động máy, chàng còn đứng đó nhìn lồng máy giặt xoay tròn một hồi mới dời ánh mắt đi nơi khác.
“Cô nói tất cả những thứ này đều hoạt động nhờ điện?”
An Nhiên ngồi ở sô pha xem tin tức trong máy tính bảng, nghe chàng hỏi thì ừm một tiếng. Sau đó chàng lại hỏi: “Có thể mua điện ở đâu? Ta muốn mua thật nhiều điện đem về hoàng cung.”
An Nhiên ngẩn ra, chàng tưởng điện năng như là than đá hay sao, muốn mang về thì mang về.
“Không được, điện năng này cần rất nhiều thiết bị máy móc để làm ra chúng, không thể đem về Nam Quốc được.”
Gương mặt vai ác liền âm trầm, khóe miệng cũng trễ xuống.
An Nhiên nhăn mày, “Anh trừng tôi cũng thế, tôi đã nói rồi không được làm xáo trộn lịch sử.”
“Được rồi không mang về. Bây giờ cô dẫn ta ra ngoài xem thế giới này còn có gì khác nữa.”
“Bây giờ?”
Vai ác không vui nhìn cô chằm chằm, cô bèn đưa hai tay lên đầu hàng, “Được rồi, đi thì đi. Nhưng trước tiên anh phải đổi quần áo đi đã.”
Cô lục lọi trong tủ quần áo của ba An được một cái áo thun và quần tây, đưa cho vai ác, “Anh thay bộ đồ này rồi chúng ta ra ngoài.”
Hiện tại An Nhiên để chàng tạm sử dụng phòng ngủ của ba mẹ An để thay đổi quần áo. Khi chàng mặc xong quần tây thì cầm áo thun lật tới lật lui, chỉ có mấy cái lỗ thì mặc thế nào được. Quần thì hơi ngắn, cử động không được thuận tiện. Chàng cầm áo thun ra ngoài.
An Nhiên đang tìm giày thể thao của ba An thì thấy ông hoàng Uy Hóa đi đến, chàng chỉ mặc quần tây phía trên lại để trần, cơ bắp săn chắc đều phơi bày trước mắt An Nhiên, cô che mắt la lên: “Sao anh lại không mặc áo nữa vậy.”
“Cô đến giúp ta thay áo đi, áo này không khuy không cúc áo làm sao mà mặc.”
An Nhiên để giày thể thao của ba An xuống sàn nhà, đến sô pha vỗ vỗ tay xuống mặt nệm, “Được rồi, anh ngồi xuống đây tôi giúp cho.”
Chàng gật đầu rồi ngồi xuống, cô tìm chỗ cổ áo rồi cúi người xuống tròng cổ áo qua đầu chàng, chàng bị bất ngờ ngước mắt lên thì thấy gương mặt đối phương gần trong gang tấc, còn có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ ấm áp phả lên mắt chàng.
Bỗng dưng lòng chàng có chút nhộn nhạo.
“Đây, anh xỏ tay qua cái lỗ nhỏ bên này là xong.” Cô hết lòng hướng dẫn giúp chàng mặc áo thun, vẻ mặt thản nhiên không có tư tâm nào khác.
Ông hoàng Uy Hóa thẫn thờ ừ một tiếng.
Cô cầm lượt chải tóc cho ông hoàng trẻ, tóc chàng khá dài đến gần thắt lưng, còn hơi xoăn nhẹ. Cô nhẹ nhàng chải vài lượt từ đỉnh đầu xuống đến đuôi tóc, ông hoàng thở dài, có vẻ rất hưởng thụ. Cô chải một kiểu tóc gọn gàng rồi búi ở phía sau, sau khi làm xong thì cảm thấy tay nghề của mình thật tốt, kiểu tóc này giúp cá tính mạnh mẽ của chàng càng nổi bật, rất hợp với đại vai ác.
Vai ác soi gương thấy không tệ, ánh mắt nhấp nháy: “Thưởng.”
An Nhiên lấy sổ tay ghi lại, còn bắt vai ác kí tên.
Trong sổ ghi: Giúp mặc áo, búi tóc, được thưởng. Người kí tên: Hoàng Hạo Nam.
Ông hoàng vứt bút lại cho An Nhiên, cô bỏ cuốn sổ tay nhỏ vào túi xách, thay quần áo rồi dẫn đại vai ác tham quan thành phố Nam Hải.
Trước tiên An Nhiên lái xe chở đại vai ác đến trung tâm mua sắm. Ông hoàng trẻ phi thường thích thú khi lần đầu ngồi trên xe ô tô, An Nhiên giúp chàng mở cửa xe, lại giúp cài dây an toàn, vô cùng săn sóc. Vai ác cũng vô cùng hài lòng hưởng thụ đãi ngộ này, khi thấy tốc độ xe chạy thật nhanh trên đường cao tốc thì càng hào hứng, dù cho ngựa khỏe nhất của Nam Quốc cũng không thể nào so bì với tốc độ này được. Cảnh vật bên ngoài ào ào trôi vụt về sau, các tòa nhà hai bên đường cao vút khảm đầy pha lê xanh biếc óng ánh dưới ánh mặt trời, giống như một thế giới thần tiên dù chàng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trong xe vô cùng huyên náo, ông hoàng nhìn quanh quất phía trước mặt và bên cửa sổ, trong mắt tràn đầy hưng phấn, luôn miệng hỏi này hỏi nọ. Sau khi chạy hơn bốn mươi phút, ông hoàng bắt đầu anh tĩnh trở lại. An Nhiên cảm thấy trong xe quá yên lặng, bèn mở radio, âm nhạc vang lên liền xóa đi chút tịch mịch trước đó.
“Và hồn tôi từ đó là khúc ca vang trong ngần
Làm đôi môi rạng rỡ tình ban đầu
Hòa vào cây vương vào nắng và giấc mơ tôi có nàng.
Trong bài ca ta bước thênh thang…”
Đại vai ác tò mò nhìn cô bấm nút trên bảng điều khiển, rồi thích thú nghe tiếng nhạc vang lên trong xe, sau đó quay ra chú tâm nghe nhạc, khi nghe xong không hiểu sao lại khẽ liếc cô, khóe miệng cong lên.
“Cẩn thận!”
An Nhiên đạp mạnh thắng xe, chỉ nghe kít một tiếng thật dài, xe ô tô gấp gáp dừng lại, hai người trong xe đều bị nhào người về phía trước. Cô cảm thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài, sống lưng đều lạnh toát, thiếu chút nữa cô đã đụng phải xe ô tô đang ngừng đèn đỏ ở trước mặt rồi.
Vai ác này tại sao tự nhiên nhìn cô cười, đúng là yêu nghiệt mà.
Chàng lập tức thay đổi thái độ, “Muốn ám sát ta à? Nên nhớ chúng ta hiện tại…”
An Nhiên thở dài đáp: “Biết rồi, cùng hội cùng thuyền, là đồng minh.”
Vai ác hài lòng, cánh tay lại vươn đến xoa đầu cô, “Ngoan.”
Cô thẹn quá mắng chàng: “Đã nói đừng bắt chước trong phim nữa.”