Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 69: ANH CÓ BUÔNG TAY KHÔNG?




Một thứ bột trắng đã được nhóm người đó hất vào mắt Tinh Nhật, tình huống bất ngờ nên anh không thể tránh khỏi. Chỉ có thể cầm cự được lúc đầu, kết quả anh bị nhóm người đó đánh đến thương tích trên người nhưng chỉ đánh ở mức độ vừa phải rồi sau đó rời đi. Tinh Nhật khó khăn đứng dậy rồi trở lại xe, cố gắng lái xe đến bệnh viện để kiểm tra lại mắt.

"Lần này xem như cảnh cáo, tốt nhất là mày nên về lại cái làng quê nghèo của mày. Lần sau thì tao không chắc sẽ nhẹ tay với mày."

Tinh Nhật thừa biết bản thân sẽ không được bỏ qua dễ dàng, nhưng điều quan trọng ai là người làm ra chuyện này? Sau khi được kiểm tra vết thương ở một bệnh viện gần đó, Tinh Nhật nhanh chóng lái xe trở về. Minh An đã ngồi trước cổng để đợi anh vì đã quá giờ nhưng vẫn chưa thấy anh về nhà, cô lập tức hốt hoảng khi thấy vết thương trên mặt anh.

"Mặt anh bị làm sao vậy? Người nào lại dám đánh anh?"

Chỉ là một vết bầm trên má nhưng đã khiến cho Minh An lo lắng đến như vậy, nếu để cho cô nhìn thấy những vết thương khác trên người anh thì sẽ thành ra thế nào? Anh đặt nhẹ tay cô ra khỏi vết thương rồi từ từ trấn an cô, việc này vốn chỉ có anh và những người đó nên không nói với cô thì sẽ tốt hơn.

"Cô bình tĩnh lại nghe tôi nói, chỉ là không cẩn thận nên bị thương, không có gì nghiêm trọng hết."

Nhưng làm sao Minh An có thể xem nhẹ chuyện này, đây cũng là điều mà cô dè chừng nhưng nó lại xảy ra nhanh như vậy. Minh An tạm thời nghe theo lời anh, gật đầu cho qua rồi sẽ điều tra sau việc này. Anh tránh về phòng trước để Minh An không phát hiện thêm những vết thương khác.

[Anh nghĩ tôi là trẻ con hay sao lại đi lừa tôi? Anh không nói thì tôi tự tìm câu trả lời.]

Một người đại diện trong nhóm người đã đánh Tinh Nhật đến gặp Nhiên Viễn, anh ta là kẻ đã sai bảo bọn họ làm việc này. Nhiên Viễn chọn cách này để mở màng cho việc dọn đường những chướng ngại đang cản trở kế hoạch của anh ta, nếu còn không chịu rút lui thì anh ta sẽ làm ra những chuyện tàn độc hơn thế.

"Làm tốt lắm, cầm tiền rồi rời khỏi đây nhanh."

Bọn họ nhận công việc này mục đích chỉ là tiền, với tính cách cao ngạo như Nhiên Viễn thì bọn họ không đặt vào hàng kính nể. Không ai biết được liệu sau khi xong việc này họ có bị khử đến không còn sót một cọng tóc, cẩn trọng và biết điểm dừng thì sẽ tốt hơn.

"Lần sau, cậu nên tìm người khác làm việc này. Chúng tôi chỉ nhận nhiệm vụ đến đây, không nhận thêm vụ nào khác."

Nhiên Viễn từ đầu không nhìn vào người đó để nói chuyện, gương mặt điềm tĩnh đến đáng sợ, giọng nói vẫn giữ âm trầm nguy hiểm. Bản tính xem thường người khác đã ăn sâu vào máu nên anh ta chưa có ý định sẽ coi trọng một người nào đang cùng hợp tác. Người đó cũng cảm thấy khá khó chịu với thái độ của Nhiên Viễn nhưng cũng không thể làm gì khác.

"Được thôi. Nếu sợ thì cứ rút, tôi cũng đâu chỉ có mỗi các người để làm việc."

Bản thân Nhiên Viễn cũng là người được kỳ vọng rất nhiều từ gia đình lại thêm tính cách tự cao và đắc thắng nên hình thành nên một con người độc đoán, mưu mô và quyết giành được mọi thứ mà anh ta nhắm đến. Bẩm sinh tài giỏi lại tiếp thu nhanh nên chưa có việc gì làm khó được anh ta, chẳng trách Minh An cũng không là ngoại lệ.

"Chỉ là bọn báo con mà lại muốn xưng vương, vô dụng như vậy cũng không hợp để làm việc với mình, tìm người khác thì hơn."

Buổi tối

Minh An muốn ra ngoài dạo chơi một chút để giảm cảm giác chán nản, Tinh Nhật cũng phải ra ngoài cùng cô với gương mặt tạo điểm nhấn này. Họ đến một khu ẩm thực đường phố với rất đông người ở đây, nó là một địa điểm du lịch được ưa chuộng. Cô chỉ mới khỏe hơn một chút đã muốn ăn rất nhiều món ở đây, dù cho Tinh Nhật có cố ngăn cô lại.

"Đều là những món không tốt cho việc hồi phục, ăn vào chỉ có thêm bệnh."

Tinh Nhật đi theo sát Minh An nhất có thể vì ở đây rất đông người, họ có thể đụng trúng nếu cô không chú ý. Minh An cảm thấy lời anh nói cũng hợp lý nên hạn chế không chọn những món chiên rán và cay nóng, cô chọn những món ăn thanh mát hơn. Trong đám đông nhộn nhịp lại xuất hiện một chàng trai đang lấy hết can đảm để tỏ tình với bạn gái của mình như đang muốn cả thế giới biết được cô ấy chính là người mà anh ấy yêu.

"Nhìn họ thật lãng mạn và hạnh phúc, ngưỡng mộ thật."

Mọi người xung quanh cũng tác hợp cho đôi trẻ, mọi người đứng lại xung quanh họ để vỗ tay chúc mừng. Cô gái là nhân vật chính đã hạnh phúc đến bật khóc, nghe qua những lời nói của chàng trai có thể họ đã đến với nhau không được dễ dàng. Nhưng cuối cùng, họ vẫn chọn bên nhau dù cho ngoài kia có bao nhiêu khắc nghiệt.

"Anh không dám hứa hẹn điều gì, nhưng chỉ xin em chấp nhận anh trở thành người đàn ông che chở và nắm tay em đi hết đoạn đường còn lại."

Minh An cũng hòa vào chúc phúc cho họ, đây là thứ mà cô đã không có được. Tinh Nhật nhẹ choàng tay đặt lên vai Minh An rồi xoa nhẹ, cô quay sang ngước nhìn anh với ánh mắt đã long lanh nhưng Minh An chỉ khẽ cười rồi cùng nhau nhìn về phía hai người đó, niềm hạnh phúc của họ như đang được lan tỏa khắp nơi này.

"Họ đã hạnh phúc bên nhau, chúng ta cũng nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình."

Minh An đặt hai ngón tay trên môi cô rồi áp lên vết thương trên má của Tinh Nhật khiến anh ngạc nhiên. Cô thật sự rất xót bởi vết thương này, nó chắc chắn đã khiến anh đau đớn. Minh An liền quay đi với nụ cười ngượng ngùng nhưng có chút trêu ghẹo, Tinh Nhật đưa bàn tay sờ nhẹ lên vị trí đó rồi lặng lẽ đi theo phía sau cô.

"Đứng gần tôi một chút, bị lạc thì không ai tìm được đâu."

Minh An di chuyển từng bước nhỏ lại đứng sát Tinh Nhật, còn không quên đưa tay ôm chặt vào eo anh mà bám vào, nụ cười thích thú đang rạng rỡ trên môi của Minh An. Những người xung quanh đang di chuyện chen qua nhau nên không có cách nào để tránh né, Tinh Nhật phải giữ chặt cô tiểu thư này trong tay để lách qua đám đông này.

"Anh nghĩ xem, nếu chúng ta bị kẹt ở đây luôn thì sao? Anh có buông tay không?"

Tinh Nhật đang ngắm chiếc má tròn tròn của Minh An dưới góc nhìn này thì bất ngờ Minh An ngước lên nhìn anh với ánh mắt mong chờ và hỏi anh câu hỏi đó. Một vết bẩn dính trên má của Minh An bị anh phát hiện, Tinh Nhật nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết bẩn đó, đồng thời đáp lại lời cô.

"Tôi sẽ không buông tay."

Trong đám đông, họ chỉ đang tập trung với người trước mắt. Cơn gió nhẹ lướt sang làm mái tóc cả hai chuyển động, khóe mắt cũng đã cay cay vì nhìn nhau nhưng không chớp mắt. Cuối cùng, đám đông đã dần giải tán nhưng anh và cô vẫn chưa muốn buông nhau ra. Minh An từ từ thả lỏng cánh tay rồi di chuyển khỏi người anh, cho tay vào túi áo của Tinh Nhật để giữ ấm rồi tiếp tục bước đi.

"Thời tiết đã trở lạnh hơn nên tôi rất cần được giữ ấm."

Âm thanh của tiếng nói xung quanh khiến cả hai phần nào giảm bớt sự ngượng ngùng, họ đi bên nhau như một cặp đôi đang hẹn hò. Áo khoác của anh cũng để cho Minh An mặc sau đó nhưng cô lại chuyển sang muốn nắm lấy tay anh với lý do vừa rồi anh đã nói với cô.

"Không phải anh bảo tôi đi sát vào anh sao? Nắm tay như vậy cho chắc chắn."

Tinh Nhật không có ý định bảo cô tùy tiện nhưng cô vẫn muốn giải thích, anh chưa từng từ chối nhưng cô vẫn hành xử một cách tôn trọng. Minh An đã đi rất lâu cô mới trở về nhà, không phải lúc nào cũng có thời gian riêng bên nhau nên cô không muốn sau này nghĩ lại sẽ phải hối tiếc.

"Vậy thì nắm chặt một chút, đừng để bị vuột mất."