Minh An cảm thấy đã quá mệt mỏi khi phải mang một tảng đá của quá khứ trên vai, cô muốn buông bỏ và không đặt nặng nó trong tâm trí. Cô muốn biết rõ cảm nghĩ của anh trước khi bắt đầu tiến đến bên cạnh anh một lần nữa, Minh An muốn chắc chắn anh cũng đã sẵn sàng mà không bị vướng bận.
"Tôi sẽ xem nó là một phần trong cuộc đời này. Phải cần những chi tiết nhỏ để tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh. Chỉ là, không đặt nặng nó ở trong tâm trí."
Còn nghĩ câu trả lời của anh đã khiến bản thân Minh An không có cơ hội nhưng cả hai cần thêm một chút thời gian để mang từng mảnh ghép của quá khứ cất vào một góc trong tim và để nó ngủ yên nơi đó. Phải trải qua đau thương thì mới tiến về phía hạnh phúc, chỉ cần anh và cô chấp nhận và cởi mở hơn với đối phương thì không còn gì có thể ngăn cản được một tình yêu mới đang chớm nở.
"Anh thích tôi rồi đúng không?"
Minh An có phải vì quá phấn khích nên mới hỏi một cách thẳng thừng như vậy? Tinh Nhật nhìn cô với ánh mắt lúng túng, đây là điều mà anh đang tìm kiếm câu trả lời và cũng đã có câu trả lời. Điều anh không nghĩ đến là Minh An lại hỏi anh trước khi anh nói ra điều này với cô.
"Cô đoán xem, tôi có thể thích một người bướng bỉnh khó chiều như cô không?"
Minh An liền ngồi dậy, khoanh tròn chân trong chăn, hai tay chóng xuống giường, kề sát gương mặt vào gương mặt của Tinh Nhật và bắt đầu hỏi anh một cách dồn dập đến khi anh ngượng đến lãng tránh sang việc khác thì mới chịu dừng lại. Đã đến lúc cô nên tấn công bước tiếp theo để khóa chặt tên đại ngốc này ở bên cạnh, vì chỉ có anh mới cho cô được cảm giác an toàn và thật sự tin tưởng.
"Nếu không thì anh ghen với hoa làm gì? Liền đanh thép khi nhìn thấy Nhiên Viễn, chưa từng từ chối tôi, sẵn sàng bỏ cả cơ ngơi đến làm vệ sĩ cho tôi và còn nhiều thứ khác nữa, anh nói xem đó là gì?"
Đúng là không có đường chối cãi, Tinh Nhật đưa tay ngắt nhẹ lên chóp mũi của Minh An rồi đi ra khỏi phòng để cô ở lại cười một cách tinh nghịch. Điều này phần nào đã khiến cô thoải mái hơn, như vậy thì cô có thể yên tâm cho những công việc tiếp theo và tập trung xây dựng cho mối quan hệ này.
"Tôi không nói lại cô, để tôi mang cháo và thuốc lên đây."
Cả hai cứ như vậy mà nói chuyện với nhau cho đến tối muộn, Mẹ của cô trở về cũng muốn vào với cô nhưng đã bị Ba cô ngăn lại vì muốn để cô được nghỉ ngơi. Nhưng thật ra bản thân ông lại ưng ý với chàng rễ Tinh Nhật này hơn là Nhiên Viễn, ông muốn cả hai có thời gian riêng ở bên nhau, anh có thể thay ông chăm sóc tốt cho đứa con gái này.
"Để cho con được nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên về phòng đi nghỉ sớm."
Những câu chuyện chưa từng được kể đều được cả hai nói cho nhau nghe, trong quá trình trưởng thành của anh và cô đều không có một điểm chung chỉ có một mục tiêu duy nhất là tiếp tục phát triển cơ nghiệp của gia đình. Mọi thứ đều khác biệt nhưng quan trọng là đối phương có muốn chấp nhận và tôn trọng nhau hay không? Hay mang nó ra làm thước đo cho sự tương đồng giữa cả hai thì mới tiến đến một mối quan hệ lâu dài.
"Tôi còn nghĩ, chắc anh là một khúc gỗ vô tri nhưng không ngờ cũng nồng nhiệt như vậy."
Sở thích trêu chọc nhau đã không có cách nào để thay đổi nhưng nó lại khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người lại thêm kéo dài. Cả hai lắng nghe từng chút một về đối phương, họ đang muốn hiểu về nhau hơn nhưng lại dùng những lời trêu chọc để che đi sự tò mò và chăm chú một cách ngượng ngùng của cả hai.
"Tôi cũng không nghĩ cô cũng có mặt dịu dàng đối xử với người khác."
Tinh Nhật vẫn tò mò một chút về mối quan hệ giữa Nhiên Viễn và Minh An nhưng anh lại không dám hỏi cô, nó có thể khiến cô buồn trở lại nhưng bản thân anh sẽ không được thỏa mãn vì chưa được giải đáp. Minh An cảm nhận được sắc mặt thay đổi của Tinh Nhật nhưng không rõ anh đang lăng tăng về việc gì.
"Làm sao vậy? Muốn hỏi tôi điều gì sao?"
Tinh Nhật ngước lên nhìn Minh An rồi khẽ lắc đầu, cả bữa tối anh vẫn chưa ăn để ngồi lại đây nghe cô tâm sự nhưng cũng đã trễ và cô cần được nghỉ ngơi. Minh An đã ăn xong cháo và uống thuốc nên anh có thể yên tâm mà rời khỏi, anh không được phép ở lại cùng phòng với cô theo lời của Mẹ Minh An.
"Không có. Cũng trễ rồi, tôi ra ngoài để cô được nghỉ ngơi."
Ngày hôm sau
Tinh Nhật chuẩn bị xong món cháo tẩm bổ cho Minh An thì đã đến trường, anh di chuyển lên phòng để mang theo cả tài liệu của cô. Minh An đang ngủ một cách yên bình, anh nhìn cô được một lúc thì luyến tiếc rời khỏi. Trên đường đi, Tinh Nhật bị một vài chiếc xe khác cố tình chạy ép sát và gây chuyện nhưng giống như chỉ đang hù dọa hoặc cảnh cáo anh điều gì đó.
"Sao hôm nay không thấy Minh An, cô ấy có chuyện gì sao?"
Kim Hương không nhìn thấy Minh An nên cũng phải đến thăm hỏi một tiếng, cô ta ngồi bên cạnh Tinh Nhật rồi tiện thể hỏi luôn về Minh An. Anh cảm thấy thái độ của Kim Hương đúng là khác lạ, chỉ khi nói chuyện với Minh An thì cô ta mới nhẹ nhàng và khiêm tốn.
"Minh An hiện không được khỏe nên sẽ nghỉ ngơi ở nhà vài ngày."
Kim Hương vốn không thích tính cách lạnh lùng và không dịu dàng của Tinh Nhật nên cô ta chỉ hỏi vài câu chứ không định kết thân để trò chuyện. Với Kim Hương hình mẫu chỉ có mỗi Nhiên Viễn, cô ta có thể mù quáng đến tự dối bản thân rằng Nhiên Viễn luôn yêu cô ta thật lòng. Cô ta vào học chuyên ngành này cũng là do được sắp xếp chứ bản thân không đam mê gì với những kiến thức vượt tầm này.
"Vậy cô ấy đã ổn hơn chưa? Có ăn uống đầy đủ không?"
Tinh Nhật một phần đang tập trung vào bài giảng nhưng cũng không muốn xem Kim Hương là người vô hình, dù thế nào thì Minh An và cô ta là bạn thân của nhau tuy có hơi kỳ lạ. Những cô gái ngồi phía sau thì liên tục thì thầm to nhỏ, một số bảo rằng Kim Hương đang tiếp cận Tinh Nhật, phần khác lại bảo họ đang yêu đương vì Minh An đã có bạn trai.
[Đúng là những đứa nhiều chuyện, chắc là thành phần rác của xã hội sau này.]
Kim Hương nghe được những lời đó nên đã có suy nghĩ, bản thân cô ta xuất thân không được cao quý nhưng lại không đồng cảm với xuất thân giống như cô ta mà luôn tự cao và tự đắc. Có thể do được sống trong sung sướng, đi cùng những người trong giới thượng lưu nên cô ta nhất thời đã quên mất vị trí xuất phát của bản thân.
"Sức khỏe đã ổn định, cô ấy chỉ cần được nghỉ ngơi nhiều hơn."
Kết thúc buổi học
Tinh Nhật lái xe đi một vòng để khám phá một chút ở thành phố, chủ yếu là những quán ăn vì anh đang có ý định sẽ mở thêm một vài chi nhánh ở đây dù bản thân vẫn muốn quán mì của Vương gia là độc nhất nhưng nhiều người dùng khác sẽ khó tiếp cận đến. Còn có cả công việc xuất đi những nông sản của gia đình anh, không thể bó hẹp nó ở một nơi.
"Tình hình kinh doanh hiện tại ở Vương gia là tương đối ổn định nhưng mình muốn phát triển nó rộng mở hơn."
Đến một đoạn đường, Tinh Nhật bị một vài chiếc moto chạy áp sát, chặn trước đầu xe và muốn nói chuyện với anh. Tinh Nhật cũng không thể từ chối, anh bước xuống xe để nói chuyện cùng nhóm người này. Họ di chuyển vào trong con hẻm để tránh ánh nhìn của những người qua lại, nhóm người này không có mang theo vũ khí.
"Cậu có phải là Vương Tinh Nhật đang là vệ sĩ riêng của tiểu thư Minh An ở Ngọc gia không?"
Lại là việc anh trở thành vệ sĩ riêng của Minh An, ngay cả người ở Ngọc gia cũng không hài lòng giờ lại đến người ngoài cũng không vừa ý. Tinh Nhật vẫn giữ được bình tĩnh trước nhóm người to khỏe đang đứng xung quanh anh và đáp lời. Nhưng vừa trả lời thì bọn họ đã nhặt lấy những vật dụng có sẵn như đang muốn cho anh một trận.
"Đúng. Tôi là vệ sĩ riêng của cô ấy, các cậu có vấn đề gì sao?"