Buổi tối
Sau một ngày phải mệt mỏi ở nhà kho, Minh An quyết không cho cô ta có thời gian để nghỉ ngơi. Cô gọi cho Kim Hương đi cùng cô và Nhiên Viễn, còn nhớ chuyến đi chơi này thì Minh An đã trải qua cảm giác đau đớn và nhục nhã khi bị Nhiên Viễn và Kim Hương âm mưu đưa cô vào bẫy. Minh An nhớ lại từng khoảnh khắc, sơ hở đã không nén được cơn tức giận.
"Sao hôm nay cô lại muốn đến đây vậy Minh An? Không phải đã chọn địa điểm rồi sao, cô lại thay đổi?"
Nhiên Viễn tay đang nắm lấy bàn tay của Minh An nhưng ánh mắt thì đang dè chừng Kim Hương vì cô ta phía sau cứ liên tục động chạm vào anh ta. Nếu là trước đây thì Minh An không hề hay biết nhưng hiện tại thì rõ đến từng chi tiết, cô đã thay đổi địa điểm vào phút cuối trong khi cả ba người đã thống nhất địa điểm khiến Nhiên Viễn và Kim Hương thất bại trong kế hoạch ban đầu, cả hai đang chờ đợi tùy cơ ứng biến.
"Vì tôi chán nơi đó rồi nên muốn đến nơi khác, cô có ý kiến gì sao?"
Minh An bất ngờ kéo tay Nhiên Viễn sang vị trí mà những chú khỉ thông minh đang biểu diễn, anh ta liếc mắt để xem xét Kim Hương rồi cô ta cũng đi theo phía sau. Đang biểu diễn thì bất chợt người biểu diễn muốn mời khán giả lên cùng tham gia, Minh An lập tức đề cử Kim Hương để cho cô ta trải nghiệm cảm giác này.
"Tôi thấy chú khỉ cứ tiến đến chổ của cô, chắc là nó rất thích cô đấy."
Bộ dạng của Kim Hương không thể nào khó coi hơn, cô ta vốn ghét bỏ những thứ dơ bẩn bám vào người. Kim Hương cô gắng không tỏ ra chán ghét loại động vật này, cô ta liên tục nở nụ cười thân thiện và yêu mến những chú khỉ đang chơi đùa xung quanh người của cô ta. Nhiên Viễn cảm thấy rất khó nhìn nên anh ta luôn quay mặt sang hướng khác để không phải chứng kiến cảnh đang diễn ra trước mắt.
"Anh quay đi đâu vậy? Anh phải tập trung vào xem buổi biểu diễn, nó rất thú vị đấy."
Lời này của Minh An khiến Nhiên Viễn có chút hoài nghi, anh ta bắt đầu quan sát vào thái độ của Minh An. Kim Hương không khác gì trò hề phải làm đủ tư thế rồi đến ôm lấy khỉ trên tay mà âu yếm. Sau khi biểu diễn xong, Kim Hương nhanh chóng rời khỏi nơi đó nhưng cơ thể của cô ta đã ám hết mùi của những trò vừa rồi.
"Minh An đến chổ linh vật chơi đi, ở đó sẽ có nhiều món ngon cho cô thưởng thức."
Không ngờ Minh An đã chọn địa điểm khác nhưng bọn họ vẫn chọn cách này, nếu đã như vậy thì cô phải tùy theo hoàn cảnh mà lật lại thế cờ. Cả ba người họ đến vị trí mà Kim Hương vừa nói, Nhiên Viễn lấy cớ phải nghe điện thoại nên đi nơi khác. Một linh vật hình mèo mang đầy nét ma mị và bí ẩn đang nhìn chằm chằm vào người Minh An dù nó đang cười rất tươi.
"Thú vị thật đấy, để tôi xem nó sẽ cho tôi xem trò hay gì đây? Nhưng Kim Hương, tôi có hơi khát."
Hiện tại chỉ còn Minh An và một vài đứa trẻ đang đứng quanh linh vật người mèo to lớn, cô tập trung quan sát một lúc rồi nói với bọn trẻ. Minh An chắc chắn đây vẫn là kế hoạch như lần cô chưa trùng sinh mà Nhiên Viễn và Kim Hương đã chuẩn bị để dành tặng cho cô. Người ở bên trong linh vật vẫn đang chú ý đến mọi hành động của Minh An.
"Chị tên là Ngọc Tinh, còn các em tên là gì?"
Những đứa trẻ xoay sang từng thành viên rồi nhìn vào linh vật. Sở dĩ Minh An hỏi trước và nói dối tên của cô là vì nếu để những đứa trẻ này biết tên cô là Minh An thì tối hôm nay cô sẽ trở thành một trò hề đầy thê thảm. Minh An quyết định thay đổi cục diện trước khi Kim Hương quay lại, nói chuyện xong thì Minh An tạm tránh đi một gốc để quan sát.
"Tên của chị là Ngọc Tinh thật sao?"
Sau khi mua xong nước, Kim Hương quay lại nhưng không nhìn thấy Minh An chỉ còn lại đám trẻ và tên linh vật. Với những thông tin Minh An đã cho bọn trẻ thì Kim Hương đã trở thành Minh An, cô ta liền bị bọn trẻ đẩy vào bên trong linh vật thay thế cho linh vật hiện tại. Cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng không thể kháng cự vì ánh mắt của tên linh vật đang kiểm soát cô ta.
"Các người là được Nhiên Viễn gọi đến đúng không? Tôi không phải người đã được chỉ điểm."
Đúng là Nhiên Viễn đã cho người của mình đến đây nhưng đã bị người của Minh An chặn trước và ném khỏi khu vực này. Kim Hương phải trở thành linh vật và đang vùng vẫy, những đứa trẻ đang nối tiếp nhau lay đẩy người của cô ta, bắt cô ta phải chạy khắp nơi, mỗi động tác đều không phải nhẹ nhàng mà dứt khoát mạnh bạo. Nhiên Viễn cũng đã quay lại, anh ta quan sát sơ lượt thì đoán người bên trong là Minh An.
"Cuối cùng thì linh vật người mèo này cũng chịu di chuyển, sao lại chậm chạp như vậy?"
Nhiên Viễn nhìn Minh An với gương mặt kinh ngạc, cô đang ở đây vậy người bên trong là ai? Nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy Kim Hương nên anh ta đã cất lời hỏi. Minh An đương nhiên không để cho anh biết được Kim Hương đang bên trong linh vật người mèo này để thay thế cho cô.
"Sao anh không nhìn thấy Kim Hương, cô ấy về trước rồi sao?"
Cô đang chơi rất vui vẻ nên làm sao có thể để cô ta dễ dàng thoát khỏi tình cảnh này và ra tín hiệu cho Nhiên Viễn. Minh An đi theo bọn trẻ chơi đùa với linh vật khiến cho cô ta ngã ra nền đất nhiều lần vì không quen với trang phục linh vật, bọn trẻ không nên được trả tiền để làm những việc như thế này nhưng với sự giáo dục sai cách từ nhỏ đã khiến bọn trẻ có suy nghĩ lệch và chấp nhận những công việc thế này.
"Em cảm thấy khát nên cô ấy đã đi mua nước cho em. Vừa quay lại anh đã hỏi về Kim Hương, không sợ em sẽ ghen sao?"
Sau khi chơi đến chán chê thì Minh An bảo Nhiên Viễn đưa cô trở về nhà mặc cho Kim Hương vẫn còn ở lại, cô ta đã bị chói tay và che miệng nên mới không thể phát ra âm thanh để cầu cứu. Chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng lưng của hai người rời khỏi, nhận được tiền thì bọn trẻ cũng chạy đi mất, cô ta bất lực kêu trong vô vọng vì vốn dĩ không ai nghe thấy.
"Có trách thì trách người đàn ông cô đã đi cùng hôm nay, tôi chỉ nhận tiền mà làm việc."
Minh An ra lệnh cho người đến giải cứu Kim Hương lúc cả khu vui chơi không còn một bóng người, cơn gió nhẹ qua cũng khiến cho cô ta ớn lạnh và sợ hãi. Còn nghĩ sẽ phải đứng ở đây cho đến sáng mai, nhưng một bàn tay đã giúp cô ta thoát ra bên ngoài và chỉ để lại một câu nói, sau đó bước đi mà không quay đầu lại.
"Chắc chắn là đã xảy ra sơ suất, rõ ràng là Nhiên Viễn sắp xếp việc này nhắm vào Minh An. Đúng vậy, sẽ không có việc anh ấy làm hại mình."
Hôm sau
Minh An vừa bước xuống nhà liền nhìn thấy hình bóng của người đàn ông mà cô hàng ngày mong nhớ. Không cần suy nghĩ đến mọi người xung quanh, Minh An chạy thẳng đến bám chặt vào người của người đàn ông trước mắt. Anh dang sẵn cánh tay chờ cô đến cùng một nụ cười dịu dàng, thân người vững chắc ôm gọn cô gái nhỏ trong vòng tay đang ôm chặt lấy người của anh.
"Cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện, cuối cùng cũng chịu đến gặp tôi. Anh là tên đại ngốc đó Tinh Nhật."
Ba Mẹ của Minh An và người làm trong nhà đang đơ người nhìn hai con người đang nhắm chặt mắt mà tận hưởng cái ôm của sự mong nhớ. Minh An bỗng nhận ra, bản thân vẫn còn chưa bỏ qua cho anh việc không đến tiễn cô nên lập tức nhảy xuống khỏi người của Tinh Nhật trong khi anh vẫn đang tận hưởng mùi hương quen thuộc.
"Anh đến đây làm gì? Sao không ở luôn nơi đó đi, đúng là chướng mắt."
Minh An đẩy mạnh anh sang một bên rồi vào phòng bếp để ăn sáng, Tinh Nhật lại chỉ biết cười trừ trước hành động trẻ con nhưng có phần đáng yêu này của Minh An. Tinh Nhật có mặt ở đây là do Ba của Minh An đã sắp xếp để anh ở lại chính thức trở thành vệ sĩ của Minh An và bản thân Tinh Nhật cũng đã không để bỏ lỡ cơ hội lần này để giữ cô bên cạnh.
"Chúng ta vào trong ăn sáng thôi, lát nữa con đưa Minh An đến trường."