Không gian bỗng trở nên im lặng, Tinh Nhật thở một hơi rồi từ từ cất lời, anh hát bài hát mà trong đêm say hôm đó anh đã ngâng nga cho cô nghe. Minh An co hai chân ôm gối rồi nhẹ nghiêng đầu, ngồi im lặng lắng nghe. Chưa kết thúc bài hát, một tiếng động lớn đã khiến anh và cô cùng giật mình và hoang mang không biết điều gì đang xảy ra.
"Cô có làm sao không Minh An? Tôi nghe âm thanh bên đó rất lớn, cô vẫn ổn đúng không?"
Minh An đứng cao lên nhìn xuyên qua lớp kính ở cửa, hóa ra cô gái mà Minh An giải cứu hôm nay đang cố gắng phá ổ khóa để cô được ra bên ngoài. Trông cô gái này có vẻ trầm lặng nhưng ánh mắt trong lúc phá vỡ ổ khóa rất kiên định và không sợ hãi như lúc ở nhà vệ sinh.
"Còn đập như vậy thì không phá được ổ khóa mà tay của cô sẽ bị khóa đấy."
Cô gái đó vốn không muốn nghe lời nói của Minh An, Tinh Nhật cũng hiểu được tình hình lúc này. Tuy Minh An đã để điện thoại xuống như phía bên kia đầu dây vẫn có thể nghe được. Anh chỉ im lặng xem xét tình hình, một lúc sau đã phá được ổ khóa nhưng chỉ là cửa của phòng kho, còn Minh An lại đang bị nhốt trong căn phòng lưu trữ dụng cụ.
"Giờ này thì cổng trường cũng khóa luôn rồi, sao cô còn ở đây?"
Dù Minh An có hỏi gì thì cô gái đó cũng không trả lời lại, tiếp tục phá vỡ ổ khóa thứ hai. Minh An lúc này mới nhớ lại vẫn đang nói chuyện cùng Tinh Nhật, cô bảo phải tắt máy vì đến lúc cô phải trở về nhà. Anh cũng chỉ biết cười trừ rồi tắt máy, lái xe trở về nhà. Trên đường về, Tinh Nhật đã suy nghĩ rất nhiều thứ và anh đã đưa ra một quyết định.
"Chị ra bên ngoài được rồi."
Cô gái này cuối cùng cũng đã cất lời, bàn tay cũng đã bị trầy xước. Minh An nhìn xung quanh căn phòng kho rồi quăng hết những đồ dùng và dụng cụ đặt bên trên xuống nền nhà, cửa phòng cũng không muốn đóng lại. Khu vực này camera sẽ khó tiếp cận nên Minh An muốn dành cho Kim Hương một bất ngờ cho ngày mai.
"Cổng trường cũng khóa rồi, đợi tôi một lát."
Minh An gọi cho tài xế đến đón kèm mang đến một thợ sửa khóa, cô muốn ngôi trường cũng bị hốt hoảng một phen lên. Tài xế nhanh chóng lái xe đến sau khi nghe cuộc gọi của Minh An vì cả gia đình đang cuốn lên vì đến giờ cô vẫn chưa về nhà. Ổ khóa cũng được mở ra ngay sau khi thợ sửa đến.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."
Cô gái đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đậu lại trước mắt, đây chỉ là một ngôi trường bình thường nhưng sở hữu chiếc xe này không phải là một người có xuất thân bình thường. Minh An phải kéo cô gái đó vào xe thì cô ấy mới khép nép bước lên xe, không chỉ bên ngoài mà nội thất bên trong xe cũng vô cùng sang trọng.
"Không cần phải ngạc nhiên như vậy, đều là hàng fake đấy."
Minh An giúp băng bó tay lại cho cô gái và đưa về đến nhà an toàn, Minh An ghi nhớ địa chỉ và xin luôn phương thức liên lạc của cô gái đó nhưng cảm giác bất an và không muốn bị xem là dựa dẫm vào người giàu có nên cô gái đó đã từ chối. Minh An cũng nhận ra nên làm theo ý của cô gái nhưng việc này thì có gì là khó khăn đối với Minh An.
Ngày hôm sau
Vừa đến trường thì Minh An đã nghe thấy âm thanh xôn xao hơn thường ngày, cô nhanh chóng được gọi lên văn phòng Hiệu trưởng vì camera đã ghi lại hình ảnh của cô trong lúc rời khỏi cổng trường. Cả Kim Hương và cô gái hôm qua cũng được gọi lên để làm việc.
"Vì em không có chìa khóa nên phải tìm người đến phá ổ khóa. Em chỉ đi lấy lại túi xách thì đã bị nhốt lại ở trường."
Kim Hương cảm thấy khó hiểu trước những lời này của Minh An, rõ ràng hôm qua cô đã bị nhốt lại ở kho dụng cụ nhưng những lời giải thích này là thế nào? Tuy camera không bắt được hình ảnh nhưng theo phân công thì Kim Hương phải chịu trách nhiệm cho mớ lộn xộn ở nhà kho và phải đến đó dọn dẹp lại ngay ngắn theo quy định.
"Được rồi. Kim Hương đến kho dụng cụ sắp xếp lại mớ hỗn độn bên trong, còn Minh An và em cứ quay trở về lớp học."
Có cho tiền thì Hiệu trưởng cũng không dám truy cứu đến Minh An, tuy không phô trương nhưng Ba của Minh An có rất nhiều đóng góp cho trường. Kim Hương vì phải làm tròn vai yếu đuối, cam chịu nên đành ôm lấy nổi tức giận đang sôi sục mà đến nhà kho để dọn dẹp. Minh An thản nhiên quay trở lại lớp học, cô ta phải dọn dẹp lại nhà kho suốt hai tiết học.
"Kim Hương cô vẫn chưa dọn dẹp xong sao? Sắp đến giờ trưa rồi đấy, để tôi gọi người mang bữa trưa đến cho cô."
Minh An trong lúc xuống căn tin trường để ăn trưa thì có sang nhà kho để xem xét tình hình của Kim Hương. Cô ta hiện tại như một con chuột với mớ hỗn độn, mồ hôi ướt cả áo chỉ gật đầu với Minh An mà không thể thốt lên lời. Kim Hương thầm hài lòng với hành động của Minh An nhưng cô ta đâu biết được việc gì sắp xảy ra.
"Cho tôi một phần cơm trưa đến nhà kho của khu giáo dục thể chất, nhớ nêm nếm cho đậm vị một chút."
Tinh Nhật lại gọi đến cho cô, hôm nay giọng điệu có chút thay đổi, không trầm buồn như mọi ngày. Minh An rất muốn nhìn thấy gương mặt của anh ngay lúc này nhưng cô không thể cứ tiếp tục chủ động, vậy mà đúng lúc này yêu cầu video call của Tinh Nhật đã hiện lên. Minh An cố không tỏ ra mong cầu, đợi một khoảng mới nhận lời anh.
"Cô xem này Minh An, hoa đã nở khắp cánh đồng rồi."
Cả một cánh đồng hoa rộng lớn đang hiện ra trước mắt của Minh An, lúc cô còn ở đây thì nó chỉ mới là những nụ hoa nhưng hiện tại lại nở rộ khắp cả một cánh đồng. Còn có khả Chí Thần bên cạnh, anh lập tức giành lấy điện thoại trên tay Tinh Nhật rồi nói chuyện cùng Minh An.
"Sao trông em ốm đi nhiều vậy Minh An? Ở đó em không được ăn uống đầy đủ sao?"
Tinh Nhật gõ nhẹ lên tóc mái của Chí Thần rồi lấy lại điện thoại, Minh An đã sắp bật cười nhưng cô phải cố nén nhịn. Trở về gia đình của mình mà cô lại không được chăm sóc chu đáo hay sao? Ở đây Minh An còn được ăn gấp nhiều lần so với lúc ở cùng gia đình Tinh Nhật vì Mẹ của cô lo lắng cô sẽ quen với hương vị ở Vương gia mà quên đi hương vị món ăn của thành phố.
"Cô ấy trở về đó được ăn nhiều hơn ba bữa của cậu đấy Chí Thần. Lo chăm bò sữa của cậu đừng để chúng đi sang cánh đồng hoa của tôi."
Minh An đang quan sát sự náo loạn giữa hai con người này, hoa thật sự rất đẹp và yên bình nhưng Minh An quên mất còn phải đến lấy bữa trưa nên sẵn cho Tinh Nhật và Chí Thần nhìn thấy trường của cô một chút. Minh An từ từ cho cả hai xem khu vực ăn uống ở căn tin, Chí Thần đang xem qua màn hình với biểu cảm ngưỡng mộ.
"Là bạn trai của cháu sao? Trông đẹp trai lắm đấy."
Cô nấu bếp vui tính đã hỏi Minh An khi nhìn thấy gương mặt của Chí Thần trong điện thoại khiến anh bật ra cười lớn hài lòng trước gương mặt đang sượng trân của Tinh Nhật. Minh An cũng không giải thích thêm mà chỉ cười đáp với cô nấu bếp.
"Thật sao? Cháu cảm ơn cô."
Tinh Nhật không còn lý do gì để cho Chí Thần tiếp tục cầm máy, anh lập tức giữ điện thoại và quan sát bên phía của Minh An. Lúc này một cô nấu bếp ở phía khác lại nhìn thấy Tinh Nhật, vừa nhìn thấy đã vô cùng thích vì anh mang nét đẹp cổ điển rất hợp với tiêu chuẩn đẹp của thời của các cô.
"Cháu có người yêu đẹp trai thế, lại còn nhìn nhau tình cảm như vậy."
Nghe thấy từ người yêu lại khiến cho Minh An đỏ cả mặt, Tinh Nhật lại thầm cười khi nhìn thấy gương mặt của cô. Chí Thần vẫn đang cố đưa mặt vào màn hình để xem nhưng đều bị Tinh Nhật đẩy sang một bên, đành bất lực ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện.
"Sao lại ăn ít như vậy? Vẫn chưa lấy lại khẩu vị của thức ăn ở thành phố sao?"
Minh An nhanh tay gấp thêm phần thức ăn cho vào khây cơm trưa rồi mang đến bàn ăn. Thức ăn của Kim Hương cũng được mang đến cho cô ta, không có nước uống lại phải nuốt chổ thức ăn đậm vị này. Kim Hương như muốn hất đổ hết nhưng như vậy thì cái bụng đói của cô ta sao tiếp tục làm việc?