Trò Chơi Vô Hạn Người Đẹp Quái Vật

Chương 4




Chương 4: Ngôi nhà ấm áp 3

  Chu Diễn đến nhà dì Kaissy vốn chưa từng quen biết, dọc theo đường đi, anh không ngừng tập luyện ở trong lòng chào hỏi dì như thế nào.

Giờ phút này, anh đã đứng trước cửa nhà dì Kaissy, vẫn có chút thấp thỏm.

  Ở ngưỡng cửa treo một vòng cỏ dệt từ cành ô liu, điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng không rõ, ở giữa là một tờ giấy màu vàng nhạt với dòng chữ: Nếu bạn tìm thấy Wendy, xin vui lòng nhanh chóng liên hệ với tôi.

  Xem ra tờ giấy này đã dán nhiều ngày, không biết Wendy đã mất tích bao lâu.

Chu Diễn đang chuẩn bị gõ cửa, cửa lại đột nhiên mở ra.

Một người phụ nữ tóc tai rối bù đột nhiên xuất hiện qua khe cửa, hình như bà đã lâu không rửa mặt, khuôn mặt phủ đầy vết dầu sáng bóng, đôi mắt đỏ ngầu sáng lên dọa người.

  "Có tin tức về Wendy--"

  Sau khi nhìn thấy Chu Diễn tiếng dì Kaissy bỗng dưng im bặt, bà lo lắng lùi lại một bước, dò xét Chu Diễn từ trên xuống dưới, cắn móng tay bị gặm đến mòn, lẩm bẩm không rõ: "Ai vậy?"

  Chu Diễn lùi lại một bước nhỏ không dễ phát hiện: "Con là cháu của dì, Jessy."

  "Xin mời vào, cháu trai của dì."

  Giọng nói của bà khàn khàn lại bén nhọn, bên trong miệng còn phát ra từng đợt thanh âm cổ quái, giống như có hai hàng răng không ngừng nghiến chặt.

Bà mở cửa phòng, một mùi hôi thối chua xót đập vào mặt.

  Là đồ ăn tỏa ra hương vị mục nát.

Chu Diễn không khỏi nín thở, sự biến mất của Wendy khiến người phụ nữ vốn dĩ tràn đầy hy vọng sống này trở nên lôi thôi lếch thếch.

  Dì Kaissy vô thức chặn tầm mắt của Chu Diễn, ấp úng nói: "Bình thường dì, bình thường dì không phải như vậy, ai, cháu chờ một chút, chờ một chút."

Bà vội vội vàng vàng chạy đến trước bàn ăn, bưng một bát canh chứa nấm mốc vẫn còn nổi lên đổ vào trong bồn, bật vòi nước, tiếng nước ào ào khiến giọng của bà có chút mơ hồ: "Cháu, cháu đi lên lầu trước đi, phòng của cháu dì đã dọn dẹp sạch sẽ, rất sạch sẽ."

Chu Diễn có chút nghi ngờ cái từ sạch sẽ này, anh liếc nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai, bên trên bức tường kia treo đầy ảnh, lờ mờ có thể thấy được một cô bé.

"A, phòng của cháu, đi lên rẽ sang bên trái."

Một bên dì Kaissy rửa bát, một bên quay đầu nhìn Chu Diễn, khóe miệng bà đột nhiên cong lên, nói: "Wendy, rất đáng yêu nhỉ."

Chu Diễn: "Rất, rất đáng yêu."

Anh căn bản còn không biết dáng dấp Wendy ra sao.

Lời này cực kỳ lấy lòng dì Kaissy, bà thậm chí còn nhẹ nhàng ngân nga một bản nhạc mà giai điệu không thể biết được: "Khi con nhắm mắt lại, con dường như thấy dì, dì ở trong bóng đêm, lặng lẽ nhìn theo con..."

  Thấy bà phối hợp bắt đầu rửa bát, Chu Diễn mang theo thùng dụng cụ bước lên cầu thang, hắn nhìn kỹ dáng dấp Wendy trên tường.

Cho dù là ảnh đen trắng, cũng có thể nhìn ra em là một bé gái rất đáng yêu,

mái tóc dài có hơi xoăn được rũ ở hai bên khuôn mặt tròn, nét mặt em tươi cười rạng rỡ bên cạnh khóe miệng còn có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.

Ảnh chụp trên vách tường gần như đều là Wendy, còn có một tấm ảnh Wendy ra ngoài ăn cơm dã ngoại với dì.

Dì Kaissy bế Wendy ngồi trên bụi cỏ, bà cúi đầu hôn Wendy, mái tóc thật dài từ trên đỉnh đầu trút xuống, một bên còn một con chó đốm nằm sấp.

  Chu Diễn tìm thấy một tấm ảnh đặc biệt ở một góc kín đáo.

  Để tránh làm hỏng tấm ảnh, bề mặt của tấm ảnh này cũng được phủ hai lớp màng mỏng, các cạnh của nó đã ố vàng, có thể nhận ra niên đại tương đối xa xưa, là một cặp vợ chồng bế một đứa bé.

Bên phải có thể thấy được một người phụ nữ dáng người thon thả, giống như chim non nép vào người dựa vào cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Mà người đàn ông kia, cánh tay rắn chắc ôm chặt đứa bé, ông ta chắc hẳn là cha của Wendy, kỳ lạ là khuôn mặt của hai người này, đều bị đốt thành hai lỗ tròn đen nhánh, như thể hai xác chết không đầu đang ôm một đứa bé non nớt mềm mại.

  "Wendy đáng yêu không?"

  Giọng nói của dì Kaissy đột nhiên vang lên sau lưng Chu Diễn, Chu Diễn quay đầu lại.

  Trên tay bà cầm một con dao làm bếp sáng loáng.

  Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo hướng về phía Chu Diễn, lưỡi dao chỉ cách chóp mũi anh 1 mm.

  Mắt dì Kaissy sáng lên một cách kinh người, bà liếm liếm môi, lặp đi lặp lại một câu không rõ: "Wendy đáng yêu không?"

  Người dì điên điên khùng khùng này thế mà lại là một kẻ cuồng trẻ con, anh chân thành trả lời: "Đáng yêu, so với những đứa bé khác đáng yêu hơn."

  Như thể có thể nghe thấy sự chân thành trong lời nói của Chu Diễn, dì Kaissy chậm rãi đặt con dao làm bếp xuống, lau bàn tay vẫn còn dính đầy giọt nước, lẩm bẩm: "Tôi ghét, người đến từ nơi khác, tôi ghét."

  Bà run run rẩy rẩy đi xuống cầu thang.

Chu Diễn nhẹ nhàng thở ra, lén trộm đi tấm ảnh ở góc kín, phát hiện tấm ảnh kia có dấu vân tay màu xám ở góc.

  Dì Kaissy nói thật, căn phòng bà chuẩn bị cho Chu Diễn thật sự rất gọn gàng, tông màu của căn phòng này mang màu xanh nhạt, giường được phủ một tấm chăn bông mềm mại, ngoài cửa sổ trồng một gốc đại thụ rậm rạp, đối diện với đại lộ của thị trấn An Bách.

Trong phòng có bàn đọc sách, bên trên giá sách bày biện mấy quyển sách vụn vặt lẻ tẻ, có một ít sách mỹ thuật, và mấy quyển thư tịch liên quan đến côn trùng.

  Chu Diễn lấy ra một vài quyển thư tịch trên giá, anh tùy ý lật ra kiểm tra một lúc, phía trên trang giấy có những chữ viết anh không đọc hiểu, mà bên trong phần lớn sách mỹ thuật đều là phác hoạ côn trùng, miêu tả cực kì chân thực, sinh động như thật, nhảy lên giấy.

  Chu Diễn cũng là một người yêu nghệ thuật, không thể không khen ngợi chủ nhân của những quyển thư tịch này, nếu như không phải thật lòng yêu quý, không ai có thể đem côn trùng vẽ giống như thật như thế.

Anh nhón chân lên, những cuốn sách có màu tối hơn đặt ở vị trí cao hơn, nói rõ những quyển thư tịch ở đây đã lâu không được chạm vào.

  Căn phòng này giống như vì mình đến mà cố ý tiến hành chỉnh lý quét dọn, so với hoàn cảnh bên ngoài dơ dáy bẩn thỉu chênh lệch rõ ràng không hợp nhau.

Mà chủ nhân căn phòng này hình như rất thích nghiên cứu côn trùng, mà cái phó bản này, lại cố ý xóa đi nội dung tri thức về côn trùng bên trong thư tịch.

Chu Diễn đóng cửa phòng, lấy tấm ảnh một nhà ba người kia ra.

Anh nhanh chóng mở thùng dụng cụ, lấy một bản phác hoạ, bản nháp và màu chì ra.

  Bản thảo phác thảo này chứa đầy các bản phác thảo quái vật khác nhau mà Chu Diễn đã tạo ra trước đó, thời gian gấp gáp, anh không có thời gian để chiêm ngưỡng những sáng tác trước đây của mình, xé ra một tờ giấy trắng.

  Cầm bút chì lên, nhanh chóng miêu tả hoa văn của tấm ảnh này.

  Là một chuyên gia tạo hình hiệu ứng đặc biệt, cần có bản lĩnh vẽ tranh cực kỳ mạnh, khả năng phác thảo của anh cũng rất mạnh.

  Tay anh vững vàng, không chút run rẩy, động tác vẽ hoa văn trên tấm ảnh cực kỳ nhanh.

  Không lâu sau, một nhà ba người xuất hiện trên tờ giấy trắng giống hệt như tấm ảnh, ngay cả lỗ đen trên đầu hai người cũng bị Chu Diễn bắt chước bằng tăm đỏ nóng.

  Lấy ra hai tấm co nhiệt mỏng từ thùng dụng cụ, vật liệu chuyên dùng để tạo ra mô hình cần độ cứng.

  Anh dùng kéo cắt ra một lớp màng mỏng có cùng kích thước với tấm ảnh, gắn vào tấm ảnh giả của mình, sau đó lấy bật lửa và dây kẽm ra, đúc các cạnh của tấm co lại.

  Công việc phỏng chế tiến hành cực kỳ thành công, hiện tại có hai tấm ảnh giống nhau như đúc xuất hiện trên tay anh.

Chu Diễn nheo mắt lại quan sát ảnh chụp lúc đầu, vân tay trên ảnh chụp ở góc kín ấn hơi lớn, đã không giống bé gái, cũng không giống dì Kaissy, vậy cuối cùng là ai?

Là cha Wendy sao?

  Nhưng bây giờ, chỉ có thể tùy tiện ấn qua loa ngụy tạo dấu vân tay trên tấm ảnh.

Căn phòng này được dì Kaissy quét dọn cực kì sạch sẽ, vị trí có khả năng tích bụi nhiều nhất chắc hẳn ở dưới giường.

Nghĩ đến đây, anh cúi người xuống.

Vừa đến gần gầm giường, một cỗ mùi hương mốc meo bay thẳng vào mũi anh, ánh nắng bên ngoài cửa sổ không thể chiếu vào cái góc bị bỏ rơi này.

  Hai mắt Chu Diễn mở to, chỗ sâu nhất bên trong gầm giường có một vật màu đỏ tươi ở trên phủ kín côn trùng màu trắng đang nhúc nhích, còn chưa đợi anh thấy rõ, cửa đột nhiên bị gõ.

Ầm! Ầm! Ầm!

  Cánh cửa giống như không thể chịu được tác động lớn như vậy, bột tường trắng thuận theo khung cửa rì rào rơi xuống.

  "Wendy đi rồi! Wendy đi rồi!" Dì Kaissy ở ngoài cửa bén nhọn kêu lên, thậm chí còn phát ra âm thanh lập cập khiến người ta run sợ, "Ha ha ha, là ai cướp Wendy!"

  Quỷ dị làm lòng người rét lạnh.

Đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng lưỡi dao đập nện trên ván gỗ, trên cửa xuất hiện một vết nứt, vô số mảnh gỗ vụn rơi xuống đất, lờ mờ có thể trông thấy một chút ánh sáng lạnh lẽo trong vết nứt gỗ sắp vỡ tan.

  Trong khe cửa xuất hiện một con ngươi màu đen đầy tia máu đỏ ngầu, một tiếng kêu bén nhọn vẫn vang lên ngoài cửa: "Mở cửa!" Mở cửa! Wendy đi rồi! Wendy đi rồi!"

  Chu Diễn vội vàng đá thùng dụng cụ xuống gầm giường, anh hô to: "Đến, Kaissy, dì Kaissy."

Ngoài cửa đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.

Toàn thân Chu Diễn phòng bị mở ra cửa.

Dì Kaissy giơ dao, đôi mắt không ngừng mở to, nhãn cầu sắp lồi ra, đôi mắt vẩn đục đầy tia máu đỏ ngầu, gào thét: "Wendy, Wendy rất đáng yêu, nó đi rồi! Hình của nó! Không thấy!"

  "Chắc, chắc bị rơi xuống đất rồi?"

  Chu Diễn chỉ vào cầu thang phía sau dì Kaissy.

  Vừa rồi ngay lúc dì Kaissy chém cửa, cậu nhanh chóng đem tấm hình giả kia thuận theo khe cửa đẩy đi.

"Mày, mày không nên gạt tao, "Dì Kaissy điên khùng quay đầu lại, nhìn thấy tấm ảnh một nhà ba người đang nằm trên cầu thang, dì chậm rãi đặt con dao làm bếp xuống, quay cổ lại từng cái một, nhìn chằm chằm Chu Diễn, "Cháu trai ngoan của tôi, dì mang chút đồ cho cháu."

  Bà lấy ra một ngọn nến từ tạp dề dính dầu của mình, nói: "Thị trấn An Bách của chúng ta có côn trùng, rất nhiều côn trùng, rất nhiều côn trùng, buổi tối cháu nhớ thắp sáng cái này giúp ngủ ngon, ngủ ngon."

  Tầm mắt Chu Diễn ngắm đến dao làm bếp bà giấu sau lưng, chỉ có thể cầm lấy ngọn nến.

  Ngay khi bà quay người, một con côn trùng nhỏ màu đen bò qua má dì Kaissy, chui vào lỗ tai của bà bằng tốc độ cực nhanh.