Trò Chơi Vô Hạn Người Đẹp Quái Vật

Chương 3




Chương 3: Ngôi nhà ấm áp 2

  Hai bên con đường bắt đầu xuất hiện phòng ốc cũ nát, lớp sơn mái nhà hình tam giác bằng gỗ bị tróc ra, để lộ vết tích mục nát do côn trùng đục.

  Bầu trời âm u không có nửa phần ánh nắng, tầng mây xám xịt lăn tăn trên biên giới được khảm một lớp màu vàng khiến người ta chán ghét, gợi nhớ đến những vết bẩn không thể giải thích được đã nhuộm màu ga trải giường từ lâu.

  Con đường đầy bùn từ từ biến thành mặt đường khô ráo, trên đường xuất hiện mấy người đi đường thưa thớt, ánh mắt bọn họ đờ đẫn, thân thể cứng ngắc so với con rối còn chậm chạp hơn, so sánh với chó lang thang bên đường, đối với những vị khách không mời mà đến bọn họ càng thờ ơ hơn.

  Chu Diễn đi lại không vững, thân thể vốn đã mất đi quá nhiều máu dần dần rét run, đầu óc tư duy đông cứng như bùn, anh có chút nghi ngờ mình có thể sống sót đến khi tới nhà dì Kaissy không.

  "Ha ha, tiểu tử, tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cần tôi giúp không?"

  Một bàn tay dày đặc từ phía sau đập vào vai Chu Diễn.

  Cảnh sát trưởng của thị trấn nhỏ An Bách hiếm mấy khi nhiệt tình giúp đỡ, hôm nay lúc gã ra ngoài tuần tra, bên trên con đường một người trẻ tuổi thất hồn lạc phách đi đến là người được xưng "Người xứ khác".

   A, lại là một người trẻ tuổi từ thành phố lớn trở về, nhìn lối ăn mặc này của cậu ta, vẫn là lẫn vào không sai!

Cảnh sát trưởng nghĩ như vậy, tiếng nói cởi mở của gã lại vang lên: "Tôi là cảnh sát trưởng của trấn trên này, John, cậu có thể gọi tôi là John."

  Chu Diễn ngước mí mắt lên, khó khăn liếc nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ này, giọng nói của hệ thống từ khi anh bước vào phó bản này đã không còn vang lên nữa, cảnh sát trưởng chủ động nói chuyện này chắc hẳn là NPC trong phó bản?

  【Đừng bại lộ bản thân. 】

  Chính xác thì cụm từ này có nghĩa gì?

  Cảnh sát trưởng John dường như từ trên mặt không biểu tình của Chu Diễn nhìn ra chút manh mối, gã vỗ đầu một cái, từ trong cổ họng nhiều tầng thịt mỡ xếp chồng lên nhau phát ra một tiếng mơ hồ lẩm bẩm: "Người trong thành phố lớn đến, có chút bệnh vặt."

  Gã duỗi thẳng bụng, lấy ra một tấm thẻ cảnh sát bong tróc cũ nát từ trong túi quần phủ đầy thịt mỡ, sau đó dùng cái tay hướng về phía sau hất lên, lộ ra bên trong.

  Phía trên là ảnh chụp của một người đàn ông to béo, có thể thấy được bộ dáng của John.

Phía dưới viết một nhóm chữ viết dông dài nhạt nhẽo --

【 Danh tính: John Mountbatten 】

【 Chức vụ: cảnh sát trưởng thị trấn An Bách 】

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện tử của hệ thống, trong ý thức anh xuất hiện một tấm ảnh chụp cảnh sát trưởng John.

【 Chúc mừng người chơi thu hoạch được cuốn sách nhân vật! 】

【 Danh tính: John Mountbatten 】

【 Chức vụ: cảnh sát trưởng thị trấn An Bách 】

【 Giới thiệu tóm tắt nhân vật:? 】

【 Chờ mở khóa 】

  Chu Diên sững sờ, hệ thống này có chút giống hệ thống phó bản trò chơi, khi gặp NPC sẽ hiển thị cuốn sách và thông tin tương ứng.

  Thấy người trẻ tuổi kia chần chờ gật gật đầu, cảnh sát trưởng John hài lòng cất thẻ cảnh sát, lại dùng tay vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: "Người trẻ tuổi, cậu là ai -- "

  Gã nhìn sắc mặt trắng bệch của người trẻ tuổi và vết rạch trên cổ tay giấu ở ống tay áo, phía trên còn quấn băng vải rỉ vết máu.

A, người trẻ tuổi đáng thương, nhất định là vì một người phụ nữ mà tự sát!

"A, người trẻ tuổi, tôi cho cậu biết, không có phụ nữ không phải chuyện gì to tát, cậu nhìn tôi, tự tại tới bây giờ, người trẻ tuổi nên quý trọng mạng sống."

  Cảnh sát trưởng John cười ha ha, cơ thể thừa cân đè ép lên phổi gã, phát ra từng tiếng thở hổn hển.

  Chu Diễn biết gã đã hiểu lầm cái gì, lúc này cũng không giải thích nhiều, anh giả vờ bị sự nhiệt tình của cảnh sát trưởng đâm trúng tâm sự cúi đầu xuống, nói ra: "Cảnh sát trưởng John, Kaissy là dì tôi, xin hỏi nhà bà ấy ở chỗ nào?"

"A, cháu trai Kaissy, " Trên mặt John lộ ra biểu cảm cổ quái, toàn bộ miệng hướng xuống mếu máo, tiếp theo lại thút thít, "Người phụ nữ đáng thương, đứa nhỏ Wendy nhà cô ấy, ai, đứa nhỏ Wendy không tìm thấy, cậu biết, thị trấn An Bách chúng tôi vẫn luôn rất yên ổn, đúng vậy, ở chỗ tôi quản lý vẫn luôn an toàn, cô bé thường xuyên ở nhà chưa từng ra khỏi cửa, có lẽ đột nhiên chạy đến nơi khác chơi, mấy bạn nhỏ thường hay như vậy."

  Gã chớp chớp đôi mắt nhỏ bị che khuất, nhìn thùng dụng cụ màu đen mà Chu Diễn đang kéo, nói: "Có muốn tôi giúp cậu cầm cái này không?"

  Chu Diễn hơi lùi lại một bước, lịch sự mỉm cười từ chối, ai cũng không thể chạm vào hộp đồ nghề của mình.

  Cảnh sát trưởng John di chuyển cái mông to lớn của mình chỉ vào tòa nhà đối diện Chu Diễn nói: "Ầy, tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương Tây kia là nhà của Kaissy."

  Kia là một ngôi nhà gỗ hai tầng gọn gàng hơn bất kỳ ngôi nhà nào khác, mái nhà màu vàng cam rực rỡ, cửa sổ hình tròn được lau chùi sạch sẽ, những bức tường trắng được làm từ gỗ, cây hoa Tử La Lan đằng treo trên bậu cửa sổ, tất cả đều cho thấy bà chủ của ngôi nhà này là một người phụ nữ chăm chỉ yêu cuộc sống.

  Chu Diễn nói cảm ơn, nhấc chân đã muốn đi, đột nhiên bị cảnh sát trưởng John giữ chặt.

"Ai, cẩn thận!"

Anh cúi đầu nhìn lại, dưới chân có một con rết đầu đỏ chậm rãi bò qua.

Đầu này con rết so với đầu con rết bình lớn hơn, cỡ chừng ngón tay người trưởng thành, bên trên thân thể đen nhánh mọc ra những cái chân đỏ tươi, bởi vì hình thể quá dài phía trên lộ ra những cái chân lít nha lít nhít, như thể hàng trăm con giun đỏ được gắn vào một con rắn đen béo múp toàn chất lỏng màu đen.

  Hai xúc tu cong cứng trên đầu nó vung vẩy diễu võ giương oai về phía Chu Diễn, một giọt chất lỏng vàng nhạt nhỏ giọt xuống hàm răng vòm miệng nó, đáp xuống phiến đá trên mặt đất, một làn khói xanh nhạt tỏa ra.

  "Người trẻ tuổi, thị trấn An Bách của chúng tôi cũng không giống thành phố lớn của cậu, nơi này có rất nhiều côn trùng chưa hiểu rõ, vừa rồi nếu không phải tôi ngăn cậu, cậu chắc chắn sẽ bị cắn một cái rất mạnh, cảm giác ấy cũng không tốt."

  Chu Diễn chậm rãi thu chân lại, con rết di chuyển hàng trăm cái chân tiến vào bụi cỏ với tốc độ cực nhanh.

  "Cảm ơn."

  Chu Diễn gật đầu cảm ơn, kéo thùng dụng cụ của mình rồi chậm rãi đi về phía ngôi nhà gỗ hai tầng, lần này dường như anh đã nghe theo lời khuyên của cảnh sát John, bước đi rất chậm, không còn giẫm lên một con côn trùng nào nữa.

  "Haizzz, người trẻ tuổi."

Cảnh sát John lắc đầu, cái thời tiết oi bức ẩm ướt này không biết khi nào mới kết thúc, gã tháo mũ cảnh sát, lắc lắc mái tóc ngắn đã bị mồ hôi thấm ướt.

Lúc này, một con chó hoang màu vàng què một chân gầy trơ cả xương, khập khiễng đi đến bên người cảnh sát John, nó quá gầy, hai gò má lõm sâu, gần như có thể trông thấy hình dạng xương sọ của nó.

  Đôi mắt đen của nó chật vật tỏa ra một tia sáng, mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, nó cúi xuống, hai chân trước chụm lại với nhau, cái đuôi nhẹ nhàng lung đưa.

  "Mày là, đúng, mày là Jack, haizz, Jack."

  Cảnh sát John nhận ra đây là một con chó hoang thường đi lang thang trong thị trấn, gã đặt tên cho nó là "Jack", một con cho hoang mà gã nuôi nấng.

  Gã lấy ra một chiếc lạp xưởng từ trong túi áo sơ mi lắc lắc, giống như người lớn trêu chọc trẻ con, dỗ dành: "Muốn ăn không? Jack, đây là thứ tao vì mày chuẩn bị. "

  Con chó vàng Jack há miệng, lộ ra đầu lưỡi màu đỏ nhạt, hô hô thở hổn hển, trong miệng nó phát ra âm thanh nghẹn ngào yếu ớt, một giọt chất dịch sền sệt theo khóe miệng nó chảy ra, dính vào da lông nó.

Thân thể mập mạp của John ngồi xuống có chút khó khăn, gã vươn tay xoa đầu chó vàng, trên đầu của nó mọc đầy trọc ban, lộ ra làn da màu hồng nhạt, còn bị dính chất lỏng màu nâu không rõ từ đâu.

Cảnh sát John hoàn toàn không thèm để ý cái đầu bẩn thỉu của nó, sau khi vuốt ve một lúc, giọng nói của gã mang theo vui vẻ của một đứa trẻ đang mở gói quà: "Để tao nhìn thử lũ bé con dáng dấp thế nào."

Gã nhấc lỗ tai dài đang rũ xuống của chó vàng bên cạnh lên.

  Bên trong bên trên cái tai lít nha lít nhít vô số ve chó không đếm hết, hàm răng con ve sắc bén gắt gao khảm vào mặt ngoài yếu ớt của làn da, hút lấy máu thịu vật chủ.

Có lẽ do bị hút quanh năm suốt tháng, ban đầu ve chó vốn màu xám bây giờ hiện ra màu đỏ quỷ dị, gần như thân thể nho nhỏ hình tròn của chúng muốn nứt vỡ, nhìn kỹ lại, những thân thể ve chó đang không ngừng co lại, giống như vật sống đang hô hấp.

  "Dáng dấp thật là xinh đẹp!" Cảnh sát John đưa tay vuốt ve những ký sinh trùng buồn nôn này, cảm nhận được xúc cảm sung mãn lại trơn nhẵn nơi đầu ngón tay, trên mặt mang theo biểu cảm say mê, "Tao cũng không nuôi không mày, đến, Jack, ăn nhiều thêm một chút, để lũ trẻ của tao có dáng dấp càng thêm đáng yêu."

Gã tiện tay đem thịt ruột vứt trên mặt đất.

Con chó vàng ăn như hổ đói nhai lấy đồ ăn khó có được, khóe miệng gạt ra bọt thịt màu hồng nhạt rơi xuống bên trên tích tro mặt đường, nó còn chưa đã ngứa mà cúi thấp đầu dùng đầu lưỡi liếm láp sạch sẽ.

Thân thể mập mạp của cảnh sát John đứng một bên, một con chó đốm hoa mai thừa dịp gã không chú ý, nhanh chóng chạy qua, lòng vẫn còn sợ hãi chui vào bên trong bụi cỏ ven đường.