Hai ngày sau Trương Mẫn vừa đặt chân vào trung tâm thương mại thì đã có người gọi điện thoại cho cô, là số lạ, cô tắt máy luôn. Nhưng được vài phút sau số đó lại tiếp tục gọi cô bé đành nghe máy: “Alo?”
Không biết bên kia nói gì sắc mặt Trương Mẫn lạnh đi: “Ở đâu?”
Sau khi cup máy, Trương Mẫn định bảo tài xế đưa tới điểm hẹn nhưng người kia bảo chỉ muốn cô đi một mình, nên cô đành bắt taxi và nói rằng mình đi gặp bạn nên không cần đi theo.
Khi đến nơi đây cũng là một trung tâm thương mại khá lớn ở cuối thành phố.
Người đó hẹn cô vào nhà vệ sinh, quá kì lạ.
Trương Mẫn nghi hoặc đi vào, lại không để ý cái biển đang sửa chữa.
Đanh định bấm số gọi người đó thì tiếng giày cao gót vang lên, ngoảnh đầu lại là một người phụ nữ rất trẻ, tóc búi cao sau gáy: “Cô là Trương Mẫn?”
Trương Mẫn lùi về phía sau, cảnh giác gật đầu: “Là tôi! Thứ mà cô nói tới...?”
Cô gái lôi túi xách ra một tập tài liệu: “Cô không cần đề phòng như vậy, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi”
Trương Mẫn mím chặt môi, từ từ mở ra, người kia nói đây là thứ liên quan tới mẹ cô.
Cầm tài liệu lên đọc, càng đọc sắc mặt Trương Mẫn càng tái nhợt, mẹ cô không phải chết vì sinh cô ra sao? Sao trong này...
“Đây là giả! Chắc chắn là giả!”
Người phụ nữ như đoán trước điều này lôi điện thoại ra bật một đoạn ghi hình lên đẩy tới trước mặt Trương Mẫn.
Cô bé run rẩy nhìn vào màn hình, bóng dáng người trên giường bệnh kia là mẹ cô lúc chuẩn bị sinh cô ra: “Mẹ..”
Một người phụ nữ khác đi gần tới chỗ mẹ cô, nói gì đó vào tai mẹ cô, sắc mặt mẹ cô thay đổi sau đó lên cơn đau bụng quằn quại, mà nguoqif phụ nữ kia chỉ biết đứng nhìn sau đó ba cô tới, cô đã nghĩ ba sẽ đánh người phụ nữ kia nhưng ba lại ôm cô ta trước mặt mẹ rồi để người phụ nữ kia đi, mẹ cô vì vậy mà bị sốc nặng. Hai người cãi nhau một hồi sau đó mẹ ôm ngực ngã mạnh xuống đất, máu dưới chân chảy thành dòng. Ba cô vội gọi bác sĩ.
Tờ giấy chuẩn đoán kia là mẹ cô do mất máu quá nhiều, cộng thêm tình trạng băng huyết, sốt cao co giật sau sinh nên đã qua đời.
Trong phong bì còn lại chính là ảnh của ba cô và người phụ nữ mà ông đã ngoại tình.
Trương Mẫn run rẩy làm rơi tập ảnh xuống sàn, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải...không.
Người phụ nữ kia lại nói: “Ba cô chính là nguyên nhận lớn nhất dẫn tới cái chết của mẹ cô! Ông ta ngoại tình trước mặt mẹ cô!”
Mặt Trương Mẫn trắng bệch, lùi từng bước lại phía sau, không thể tin vào những gì mình vừa biết. Đột nhiên cô cảm thấy đầu óc ong ong, không khí trong phổi như chỉ có ra chứ không có vào. Cô ôm ngực thở mạnh từng hồi.
“Hức...th..thuốc” Trương Mẫn run rẩy chỉ vào cái túi nhỏ trên bệ rửa tay.
Người phụ nữ lục lọi lôi ra được lọ thuốc nhỏ màu tím, sau đó trước mặt Trương Mẫn đồ sạch sẽ vào bồn rồi xả nước sau đó ném cái lọ tới trước mặt Trương Mẫn.
Trương Mẫn trợn mắt nhìn hành động của cô ta, khó thở quá, cô ôm ngực dựa vào tường khuy xuống đất: “Hức...cứu......
Người phụ nữ làm như không thấy cứ đứng nhìn Trương Mẫn phát bệnh.
Cuối cùng cô không chịu được nữa đổ rạp xuống nền nhà ẩm ướt, tay vẫn ôm chặt ngực, bệnh hen của cô nếu như không có thuốc kịp thời sẽ tử vong rất nhanh.
“Hức...hức...”
Mắt Trương Mẫn bắt đầu trợn trắng lên, người hơi run nhẹ rồi nằm im.
Người phụ nữ thu dọn hết tài liệu rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó nhắn lại với Lãnh Dung đã hoàn thành.
Lúc Trương Khải biết chuyện vội vã tới bệnh viện đã là hai tiếng sau. Khi nghe người dọn vệ sinh kể lại khi đó bà theo lịch vào dọn vệ sinh, cái bảng đang sửa chữa đã bị bỏ đi từ bao giờ. Thấy Trương Mẫn bất tỉnh liền gọi xe cấp cứu. Khi xe cấp cứu tới nơi Trương Mẫn đã tắt thở, cũng may là có sự cứu chữa kịp thời nên đã có lại nhịp đập, sau đó liền đưa cô tới bệnh viện và báo cho người nhà.