Trò Chơi Tình Ái

Chương 89: Ảnh hưởng tâm lý mức độ nhẹ




Khi Diệp Sở Noãn tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy khuân mặt đẹp trai ngời ngợi đập vào mắt.

“Tỉnh rồi sao?”

Cô chớp chớp mắt: “Tỉnh rồi”

Nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở bệnh viện: “Em sao thế? Rõ là vẫn còn tốt mà”

Lãnh Nguy Thần đỡ cô ngồi dậy giúp cô xỏ dép vào, tìm đại một lý do: “Suy nhược cơ thể”

Cô nhíu mày, cô ăn uống ngủ nghỉ rất hợp lý mà, có anh bên cạnh làm sao mà suy nhược được: “Sao có thể chứ.”

Lãnh Nguỵ Thần lúc này muốn nuốt lại câu nói kia nhưng đã muộn rồi, anh đứng dậy nhìn cô ngồi trên giường bệnh, đôi tay dài kéo nhẹ cô vào ngực mình, bàn tay vuốt ve từ đầu xuống lưng: “Noãn Noãn, em bị ảnh hưởng tâm lý mức độ nhẹ, anh biết em vẫn canh cánh chuyện đứa bé. Nhưng mà Noãn Noãn, chúng ta còn có thể, bé con có duyên đến với chúng ta nhưng không có duyên ở lại, em đừng giữ mãi trong lòng như vậy nữa, anh sẽ đau lòng”

Diệp Sở Noãn tựa đầu vào bụng anh, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền qua, bên má có cảm giác ướt át, một giọt, hai giọt, ba giọt, rồi nước mắt cứ thế tuân ra như mưa, ướt một mảng lớn áo sơ mi trước bụng anh, giọng nói nỉ non ấm ức: “Nhưng mà đó là con em...đứa trẻ đầu tiên của chúng ta...

Anh ghì chặt gáy cô: “Anh biết, đó cũng là đứa trẻ đầu tiên của anh, anh còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của bé con thì đã mất rồi, thế nên anh rất đáng thương, thương anh một chút nhé? Đừng giữ mãi ấm ức trong lòng như vậy"

Cô ôm chặt lấy thắt lưng anh mà khóc, hệt như một đứa trẻ bị cướp đi thứ đồ chơi yêu thích nhất.

Qua một lúc tiếng khóc đã hết chỉ còn tiếng sụt sịt từng hồi, Lãnh Nguy Thần ngồi xồm xuống, thuận tay nắm lấy hai bàn tay cô: “Thế nên là Noãn Noãn thương anh một chút, đừng tự làm tổn thương chính mình, hửm?”



Nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn của cô, khẽ gật đầu.

Anh hài lòng mỉm cười, hôn nhẹ lên bàn tay cô rồi đứng lên: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”

Cô ngẩng đầu: “Bắt đầu cái gì?”

Anh nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tạo người!”

Diệp Sở Noãn nghe xong ngơ mất ba giây sau đó véo nhẹ vào hông anh: “Hư hỏng!”

Dừng như anh chẳng cảm thấy đau một chút nào tiến sát lại gần cô hơn, chống tay lên nệm giường, tà mị thổi một hơi vào vành tai cô: “Không muốn sao?”

Diệp Sở Noãn rùng mình, mặt đỏ như trái cà chua chín, chống tay lên ngực anh muốn đẩy ra mà bất thành:”Anh đừng có làm càn! Đây là bệnh viện!”

“Vậy về nhà là có thể sao? Được! Đi thôi!”

Diệp Sở Noãn á khẩu lườm anh một cái. Học đâu không biết!

Nhìn dáng vẻ cọp nhỏ này của cô anh yên tâm hơn phần nào, đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, không trêu em nữa, anh đưa em đi lấp đầy dạ dày”

Hai người họ vừa ra khỏi cửa lớn bệnh viện, một người đàn ông trung niên đứng bên kia đường nhìn chằm chằm họ.

“Lãi gia! Bây giờ...



Người đàn ông xua tay: “Tránh xa con bé ra, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được tiếp cận hay điều tra”

“Vâng!”

Lãnh Dung đeo kính râm đứng trước cổng Trương gia không chịu đi: “Mau mở cổng cho tôi!”

Bảo vệ cúi đầu: “Bà Lãnh! Hôm nay e là không được rồi! Thiếu gia và tiểu thư mới về, lão gia dặn tôi không được để bà Lãnh vào nhà!”

Lãnh Dung cắn răng nhìn vào bên trong xuyên qua lớp kính dâm, lâu như vậy rồi mà bà ta vẫn không kéo lên được một chút địa vị nào trong lòng lão già kia, tất cả là tại hai đứa con rác rưởi của lão.

Suy nghĩ một chút bà quay người rời khỏi, bước vào một quán nước gần đó, phải giải quyết hai chướng ngại vật này trước. Nghe nói con gái ông ta mắc bệnh hen suyễn, con bé đó mới là chướng ngại lớn nhất. Vậy thì bắt đầu từ nó đi.

Lãnh Dung lấy từ trong ngăn kéo sâu nhất bên trong túi xách ra một chiếc điện thoại mới, sau khi lắp sim thì bấm gọi: “Điều tra số của Trương Mẫn-bảo bối của Trương gia cho tôi, tiền không là vấn đề”

“Cái này...bà cũng biết đấy Trương Mẫn là bảo bối báu vật của Trương gia...

Lãnh Dung mất kiên nhẫn: “Gấp ba! Tôi chỉ cần số điện thoại, còn lại việc không liên quan đến cậu!”

"Ok!"

Sau đó bà ta nhìn vào căn biệt thự phía xa, đợi đó cho tôi!