Trò Chơi Tình Ái: Trót Nhặt Vợ Yêu

Chương 43: Xách em về nhà




Bà nội đã thức dậy tập thể dục ,dì Dương ân cần dìu bà đi vòng quanh nhà vừa hít thở không khí trong lành vừa ngắm nhìn cảnh sắc buổi sáng .

"phu nhan muon vao chua ?"

"Ừm chúng ta vào trong .Chắc giờ lũ trẻ cũng dậy rồi ,cô cho người chuẩn bị đồ ăn sáng đi thôi "

" vâng"

Bên trong Tử Khanh đã thức dậy, trong suốt hai mấy năm qua đây có lẽ là đêm mà anh được ngủ ngon nhất.

Không bị đánh thức bởi bất kì tiếng động nào và cũng không mơ thấy ác mộng.

Mở mắt ra đã chăm chú nhìn vào chiếc nơ trên tay đầu tiên, bất giác bật cười ngây ngốc ( đâu ai bình thường khi yêu )

" Nhóc con phiền phức thật đấy, làm anh sao nhãng rồi "

Câu mắng yêu của anh nghe mà buồn cười, nhưng cũng thể hiện được tình cảm anh dành cho cô lớn đến nhường nào. Một người đàn ông đằng đằng mười mấy năm nuôi dưỡng hận thù, nỗ lực tạo cho mình vỏ bọc sắt đá. Vất vả đồ máu để leo lên đỉnh vinh quang như ngày hồm nay lại vì yêu nhóc con mà chọn thay đổi nước cờ sắp đặt sẵn.

Dẫu vậy, Tử Khanh thấy mình vẫn đang rất hạnh phúc, anh đã yêu thì nhất định sẽ bên cạnh và bảo vệ cô bằng cả cuộc đời mình.( chắc lần này về Lưu Dương được thưởng lớn lắm đây)

" bà dậy sớm vậy ạ ?"

"ừm...già rồi khó ngủ, ta dậy hít thở không khí buổi sáng

Tử Khanh tươi tỉnh hơn mọi ngày, anh mắc bộ vest lịch lãm bước xuống phòng khách. Thoáng thấy lại còn tưởng anh quay ngược thời gian trở về những năm lang bạt không ấy. Trông cháu trai mình khác thường nhưng lại không rõ ở đầu, Quách lão phu nhân nầng gọng kính dò xét

" cháu bà đẹp lắm sao?"

" đẹp... nhưng chảnh nên bà chê "

Anh nay còn biết pha trò với bà nội cơ đấy, bà trưng ra bộ mặt ghét bỏ gương mặt nhăn nheo méo mó

" cháu chảnh chỗ nào ?"



" chỗ nào cũng chảnh, khó chiều nên mới ế đến giờ. Ây ...tay cháu bị sao vậy ?"

" tối qua cháu vô tình cứa trúng tay thôi, vết thương nhỏ bà không cần lo !"

" vết thương nhỏ mà coi bộ cái nơ cũng to quá đấy nhỉ?"

Đã bảo là cái nơ đó rất dễ gây sự chú ý rồi mà, đến cả bà nội anh cũng ngó tới nó rồi. Bà nhận ra mức độ nghiêm trọng của vết thương nhưng lại không nói năng gì. Sống lâu trên đời cũng đã quá quen với mấy cảnh máu me của đám đàn ông trong nhà này rồi.

" chắc cháu phải đi thôi...công ty có việc gấp cần xử lí "

" ở lại ăn sáng đã rồi hẳng về, anh đau dạ dày mà cứ bỏ bữa mãi thôi "

Tử Khanh đứng dậy anh xin phép bà rồi định ra ngoài lấy xe nhưng bị cản lại. Nghiêm khắc mắng, ấy thế mà anh còn không biết sợ muốn trốn đi. Chưa được mấy bước đã nghe tiếng Tú Vy gọi từ bên trên xuống.

" chú định đi luôn sao ?"

"à không... ăn sáng rồi mới đi "

Thấy đôi mắt đe doạ đó thì tổng tài nhà ta cũng biết sợ nuốt nước bọt giả vờ chạy lại dìu lấy tay bà.

ây za... đường đường là sếp Quách cao ngạo nay lại có cả trò lật mặt nhanh hơn bánh tráng khiến cô phải nhịn cười.Bọn họ miệng thì xưng hô chú cháu nhưng lại không kìm nén nổi mà ngắm nghía nhau.

Bữa sáng được dọn lên, những món ăn nóng hổi nghi ngút khói. Khi này Vũ Hạo cũng đi xuống, cậu không ngồi cạnh cô nữa. Chọn cho mình chiếc ghế gần lão phu nhân rồi ngồi vào.

Tử Khanh nhìn đồng hồ rồi ăn vội vài thìa cháo, biết anh ghét thứ này nhưng bà vẫn quyết nấu cho bằng được.

Đứng dậy còn không quên chào bà rồi mới rời đi

"cháu gửi Vy Vy lại đây cho bà nhé..."

" mau mau về nhà của cháu đi !"

Anh nhướn mày rồi nháy mắt với cô một cái tiêu soái đút tay túi quần thong dong bước.



Nhìn theo bóng anh, cô quay vào lại nhìn bà đang cẩn thận dùng bữa. Ấp úng mãi cũng dám nói

" bà ơi, nay cháu cũng về luôn ạ "

" đi luôn sao?"

" vâng, trường cháu có lịch hẹn học sinh ạ chúng cháu còn một vài chuyện cần làm sau khi thi xong "

"Ừm... cháu cũng phải đi rồi ạ !"

Vũ Hạo thấy cô nhìn mình khẩn khoản cầu cứu mà mềm lòng nói dối giúp cô. Có lẽ cậu đã tâm phục khẩu phục rồi, một lòng chúc phúc cho cô bạn.

" hum em ve roi ?"

"vâng "

Tử Khanh đi làm về, vừa bước vào phòng khách đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức. Anh tò mò đi vào phòng bếp, trong căn bếp thông mình cô nhóc tay cẩm chảo tay lại cầm muôi đảo đều rau củ . Cô trông như vợ nhỏ đảm đang nấu ăn chờ chồng đi làm về vậy.

Không chút ngần ngại anh lại gần đánh úp cô từ đằng sau bằng một cái ôm. Tú Vy giật mình quay người lại thì bị anh giở trò lưu manh hôn một cái khiến mặt đỏ tía tai.

Sợ mọi người nhìn thấy cô vội vàng đầy người đàn ông ra khỏi cơ thể mình, thái độ còn đe doạ anh nữa chứ

"bỏ em ra...muốn để cả nhà biết hay gì ?"

" có việc gì đâu, anh thích thì anh hồn thôi. Em không thích sao ?"

Cái vẻ mặt này là sao chứ, làm như ủy khuất lắm vậy.

" nín đi, đừng làm phiền em nấu ăn "

Đôi gà bông thủ thỉ rù rì trong bếp vô tình lọt vào mắt vị quản gia già, ông hốt hoảng bỏ chạy để lại không gian cho hai người

Vậy là sếp Quách nhà ta hôm nay đã thành công xách cô vợ nuôi của mình về nhà. Đúng là chỉ có lời không có lỗ