Edit: Lune
Bữa cơm này kết thúc trong một bầu không khí khá là lúng túng.
Lục Diên không biết ông cụ có giận hay không, dù sao sau khi ăn no uống say xong, trước khi đi đối phương vẫn xách theo hộp Não Bạch Kim cùng túi bánh gạo Want Want kia nhưng lại không thèm liếc mắt nhìn mình cái nào.
Nhìn bóng lưng ông nội rời đi, Dụ Trạch Xuyên có hơi bất đắc dĩ, đành nói với Lục Diên: "Hai người chờ anh trong phòng một lúc, anh đưa ông nội ra cửa, dặn dò tài xế vài câu rồi về ngay."
Lục Diên và Tiết Tấn không hẹn mà cùng gật đầu, vội giục: "Anh mau đi đi."
Sợ muộn tí nữa khéo ông cụ tức chết mất.
Sau khi Dụ Trạch Xuyên vội vã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lục Diên và Tiết Tấn, hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí còn xấu hổ hơn cả lúc nãy.
Tiết Tấn thấy Lục Diên nhìn mình chằm chằm bèn sờ gọng kính, điềm tĩnh cười nói: "Có phải cậu rất tò mò về mối quan hệ giữa tôi và anh Trạch Xuyên không? Rõ ràng tôi với anh ấy cùng gọi ông nội là ông nội nhưng họ lại khác nhau."
Không, Lục Diên chẳng tò mò chút nào, anh giương mắt nhìn Tiết Tấn, ánh mắt lộ vẻ thương cảm: "Cậu không cần phải nói, tôi biết cả rồi."
Tiết Tấn: "Hả?"
Lục Diên: "Cậu mới sinh ra không lâu thì bị mẹ bỏ rơi, là ông nội tốt bụng nhận nuôi cậu, còn tìm cho cậu một gia đình. Bao nhiêu năm nay cậu lớn lên cùng Trạch Xuyên, tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Cậu vừa mới du học nước ngoài về không lâu đã vào làm việc ở tập đoàn Ngân Xuyên rồi."
Nói xong anh còn bổ sung thêm một câu: "Món cậu thích ăn nhất là thịt xào ớt xanh, đúng không?"
Tiết Tấn kinh ngạc mở to mắt: "Sao cậu lại biết những điều này?"
Lục Diên nói dối mà mặt tỉnh bơ: "Trạch Xuyên nói với tôi đấy."
Tiết Tấn vẫn cảm thấy không đúng lắm, y nhíu mày: "Nhưng anh Trạch Xuyên có biết tôi thích ăn thịt xào ớt xanh đâu."
Lục Diên làm ra vẻ thần bí, anh nghiêng người về phía Tiết Tấn, nói nửa thật nửa đùa: "Thật ra tôi biết xem tướng số, còn có thể coi nhân duyên cho cậu nữa đấy."
Tiết Tấn là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin mấy trò này. Y nghe vậy thì chỉ cười, chỉ nghĩ rằng Lục Diên vô tình biết được sở thích của mình thôi chứ không thật sự để tâm, chẳng qua y vẫn rất nể mặt mà hỏi: "Thật à, vậy cậu thử xem nhân duyên cho tôi xem nào?"
Lục Diên giả vờ giả vịt quan sát mặt y một lúc: "Ừm... Không quá năm năm nữa cậu sẽ có bạn gái, Tiết có bộ thảo, phải dùng mộc để phối hợp, bạn gái tương lai của cậu có thể là họ Lâm, cũng có thể là Lý Dương Mộc Liễu, tóm lại những họ có bộ mộc thì đều có thể hết."
Tiết Tấn nghe Lục Diên nói ra một chữ "Lâm", trong lòng chẳng hiểu sao giật thót, không biết nghĩ đến ai mà mặt y bắt đầu đỏ bừng rồi nóng ran lên: "Lâm á? Cô ấy họ Lâm thật à?"
Lục Diên không ngờ Tiết Tấn thời trẻ lại ngây thơ đến vậy, anh bắt đầu nói linh tinh: "Tất nhiên rồi, hơn nữa tính cách cậu quá mềm yếu, đạo trời đất chú trọng sự cân bằng âm dương, bổ trợ lẫn nhau, tính tình bạn gái tương lai của cậu khả năng rất mạnh mẽ."
Xong rồi xong rồi, đều khớp hết, Tiết Tấn thầm so điều kiện một lượt, phát hiện càng nói càng khớp với cô bạn từ nhỏ với mình - Lâm Annie. Nhưng sao mình lại có thể thích cô ấy cơ chứ?
Cô ấy toàn mắng mình là thằng nhóc nghèo, đồ quê mùa, tính tình thì hung dữ đanh đá, chẳng đáng yêu chút nào.
Tiết Tấn vô thức kéo kéo ghế ngồi đến bên cạnh Lục Diên, giọng mang theo vài phần kính trọng: "Đại sư, cậu còn đoán được chuyện gì khác không?"
Lục Diên vỗ vai y: "Không cần khách sáo như vậy đâu, cậu gọi Trạch Xuyên là anh thì gọi tôi là anh được rồi."
Ai bảo kiếp trước Tiết Tấn suýt nữa đâm chết anh, anh xứng đáng nhận được tiếng "Anh" này. Lục Diên chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào hết.
Tiết Tấn lúc này còn chưa trải qua cú sốc tan cửa nát nhà nên tương đối dễ lừa: "Anh Lục, ngoài coi nhân duyên ra, anh còn xem được gì khác không?"
Lục Diên: "Cho tôi xem lòng bàn tay của cậu."
Tiết Tấn lập tức đưa tay phải của mình qua.
Lục Diên nắm lấy tay y, làm bộ nhìn ngắm một lát rồi chỉ vào một đường chỉ tay trong đó: "Cuối năm nay cậu sẽ gặp một đại kiếp nạn, nếu vượt qua được thì sẽ bình an vô sự, nếu không vượt qua..."
Tiết Tấn hơi căng thẳng: "Không vượt qua thì sẽ ra sao?"
Lục Diên ngừng một chút: "Không vượt qua thì rất có thể sẽ gặp tai ương, liên lụy đến người bên cạnh, tôi đã xem cho Trạch Xuyên rồi, tướng tay của anh ấy cũng giống cậu, cuối năm cũng có một kiếp nạn."
Những chuyện như thế này cần phải thà tin là có còn hơn là không. Lúc này Tiết Tấn đã tin hơn nửa rồi, vừa nghe có thể sẽ liên lụy đến gia đình thì lại càng lo lắng: "Vậy phải làm sao? Tôi với anh Trạch Xuyên có nên đi chùa cầu nguyện không?"
Lục Diên không tán thành lắc đầu: "Cậu phải tin mệnh do người định, chuyện này tự mình lo liệu sẽ tốt hơn."
Tiết Tấn nghi hoặc cau mày: "Ý anh là sao?"
Lục Diên uyển chuyển ám chỉ: "Đây là kiếp nạn tiểu nhân, hơn nữa còn liên quan đến quyền lực tài sản, cậu với Trạch Xuyên nhất định phải cẩn thận, người này không có quan hệ thân thích gì với hai người nhưng lại có thể gặp mặt thường xuyên, rất có thể đang làm việc ở tập đoàn Ngân Xuyên, có thể dễ dàng tiếp xúc với số tiền lớn và sổ sách kế toán."
Mặc dù diễn biến sự việc ở kiếp này đã thay đổi, Tưởng Bác Vân cũng đã bị đuổi khỏi công ty, nhưng Lục Diên vẫn lo gã ta sẽ quay lại gây sóng gió. Dù sao không ai hiểu rõ vận mệnh khó thay đổi đến nhường nào hơn anh.
Kiếp trước Lục Diên thường tự nhủ, dáng vẻ Dụ Trạch Xuyên vốn đã u ám cô độc như thế sao, Tiết Tấn trời sinh đã đa nghi nhiều mưu mô như vậy à?
Anh không biết được.
Cho đến khi gặp mặt hôm nay, nhìn thấy họ sống sờ sờ ngồi trước mặt mình, kể cả ông cụ Dụ Sơn Nhạc chưa qua đời, Lục Diên mới chậm rãi nhận ra biến cố năm đó đã thay đổi bao người.
Tiết Tấn dễ bị lừa, Dụ Trạch Xuyên dễ bị lừa, ông cụ Dụ cũng dễ bị lừa, họ đều là những người đơn thuần, tiếp xúc gần mới thấy bọn họ khác hẳn với loại người trông bề ngoài thì nhiệt tình nhưng nội tâm lại lạnh lùng như Lục Diên.
Lục Diên từng thử cứu vớt Dụ Trạch Xuyên, là điều thiện, nhưng anh biết rõ mình chỉ có thể ở thế giới này ba mươi ngày, vậy mà cứ phải dây dưa với Dụ Trạch Xuyên, nó lại thành điều ác.
Có lẽ suy nghĩ của một kẻ sắp chết như Lục Diên khác với người khác. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần được ở bên người mình yêu, dù chỉ là một tháng, một ngày hay một giờ thì cũng đã lời rồi, cần chi phải nghĩ đến tương lai mai này.
Nhưng anh cũng lo rằng sau khi nhiệm vụ của mình kết thúc, cuối tháng rời khỏi thế giới này, vận mệnh lại như kim đồng hồ bị vặn ngược về điểm khởi đầu, nên mới không nhịn được mà ám chỉ nhắc nhở Tiết Tấn vài câu.
Lục Diên hạ giọng nghiêm túc: "Không được kể những lời tôi nói với cậu hôm nay cho bất cứ ai biết chưa?"
Tiết Tấn nghe vậy thì gật đầu nặng nề, y nhìn anh một cái, lại do dự lên tiếng: "Anh Lục này."
Lục Diên: "Sao?"
Tiết Tấn ấp úng: "Anh nói kẻ tiểu nhân đó không phải thân thích gì với bọn em, nhưng có thể thường xuyên gặp mặt, lại còn làm việc ở công ty, có thể dễ dàng tiếp xúc được với một khoản tiền lớn và sổ sách..."
Lục Diên chợt thấy có gì đó bất thường: "Cậu định nói gì?"
Tiết Tấn gom hết can đảm lên tiếng: "Anh đang nói về mình à?"
Lục Diên: "..."
Hay lắm, thằng nhóc Tiết Tấn này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chẳng trách mấy năm nữa đã lên làm sếp lớn.
Lục Diên mỉm cười, cố ý hạ giọng nói: "Vậy sau này cậu phải cẩn thận với tôi đấy, biết chưa?"
Tiết Tấn: "..." QAQ Đáng, đáng sợ quá.
Mặt khác, Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng đưa được ông cụ lên xe, hắn một tay đỡ trần xe, cúi người gần cửa sổ dỗ dành cả buổi mới làm ông cụ vui lên: "Ông về nghỉ ngơi trước đi, mấy hôm nữa con dẫn A Diên về nhà mình ăn cơm, quà cáp chắc chắn sẽ khiến ông hài lòng."
Ông cụ ngồi trong xe, nghe thấy thế thì giận dữ thổi râu trừng mắt: "Quà cáp cái gì, ông không thèm quà của nó! Cháu xem nó hôm nay tặng toàn cái gì kìa, não... não bạch kim!?"
Dụ Trạch Xuyên nhịn cười: "Não bạch kim thích hợp cho người cao tuổi uống mà, em ấy tặng có sai đâu, ông rộng lượng chút, so đo với con cháu làm gì."
Ông cụ càng bất mãn: "Ý cháu là ông già rồi phải không?"
Dụ Trạch Xuyên dỗ dành: "Không già không già, thôi ông mau về đi, đừng để muộn giờ đi ngủ."
Ông cụ vẫn lẩm bẩm chửi: "Chẳng thấy cháu dẫn được đứa nào tốt về cả, lần trước là cái thằng Tưởng Bác Vân hèn hạ xảo quyệt, lần này thì là Lục Diên nghèo rớt mồng tơi, sớm muộn gì cháu cũng làm ông tức chết!"
Nói xong, ông cầm một cái hộp đen được đóng gói tinh xảo từ bên ghế, ném qua cửa sổ xe bay thẳng vào ngực Dụ Trạch Xuyên, hừ một tiếng: "Cháu đưa cho thằng nhóc kia xem đi, thế nào mới là quà gặp mặt, tài xế, lái xe!"
Dụ Trạch Xuyên phản xạ đỡ lấy cái hộp, còn chưa kịp phản ứng đã thấy xe chạy mất. Hắn mở ra xem, thấy bên trong là một mặt dây chuyền ngọc bích có chất lượng cực tốt, chắc đây là quà gặp mặt ông cụ chuẩn bị cho Lục Diên, bảo sao lúc nãy lại tức giận đến vậy.
Ông cụ xông pha thương trường mấy chục năm chưa từng làm ăn thua lỗ bao giờ, không ngờ lại bị Lục Diên dùng một hộp Não Bạch Kim lừa mất một mặt dây chuyền ngọc bích, đổi thành ai thì cũng bực bội thôi.
Dụ Trạch Xuyên lắc đầu cười cười, hắn đóng hộp lại rồi xoay người đi về phía khách sạn, nhưng còn chưa vào cửa thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy số gọi đến, Dụ Trạch Xuyên chuyển hướng bước sang lề đường vắng vẻ, lúc này mới bấm nút nghe, giọng trầm thấp: "Alo?"
Đầu dây bên kia hơi ồn ào, chốc lát mới yên tĩnh, sau đó vang lên giọng một người đàn ông xa lạ: "Ông chủ Dụ, những việc ngài dặn chúng tôi đã làm xong cả rồi, gần đây Tưởng Bác Vân đang bán nhà bán xe, vì gấp rút bán tháo nên trong thời gian ngắn không tìm được người mua, bất đắc dĩ phải thế chấp tất cả cho bên cho vay nặng lãi."
Dụ Trạch Xuyên cụp mắt xuống, hờ hững châm điếu thuốc: "Bán được bao nhiêu?"
Người kia nói: "Chắc khoảng sáu bảy triệu, căn nhà của anh ta không ở trung tâm thành phố, xe cũng cũ rồi, bán chẳng được bao nhiêu. Giờ anh ta còn đang năn nỉ ỉ ôi để xin số tiền còn lại nữa."
Tưởng Bác Vân vào Tập đoàn Ngân Xuyên cũng chỉ đâu đấy vài năm, vốn chẳng tích góp được bao nhiêu. Giống như lời đồn trong văn phòng, cho dù lương năm của gã ta được một triệu đi chăng nữa, không ăn không uống cũng phải mười mấy năm mới gom đủ hai mươi triệu, huống hồ lương năm của Tưởng Bác Vân còn chẳng đến một triệu, khoản thâm hụt khổng lồ đó đủ để ép gã ta ngạt thở.
Dụ Trạch Xuyên chậm rãi nhả ra một làn khói, đôi môi đỏ thắm diễm lệ, hắn khẽ gẩy tàn thuốc, vẻ mặt hoàn toàn khác hẳn khi nói chuyện với ông cụ lúc nãy, lạnh lùng trào phúng: "Gã ta đã nhọc nhằn chuyện tiền bạc như vậy, sao các anh không nghĩ cách giúp cậu ta tìm vay nặng lãi để gom góp?"
Người đàn ông kia ngập ngừng hỏi: "Thật sự phải để anh ta gom đủ tiền ạ? Thực ra có thể cho anh ta ngồi tù trước, chờ ra tù rồi tính sau cũng được."
"Nhưng tôi không muốn để cho gã ngồi tù."
Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm dòng xe cộ tấp nập phía trước, ánh mắt thăm thẳm:
"Bốn năm năm quá lâu, tôi không muốn đợi đến lúc đó."
Nói xong, hắn cúp máy luôn, dụi tắt đầu thuốc ném vào thùng rác rồi quay người đi vào khách sạn.
Lúc Dụ Trạch Xuyên trở về phòng, vừa đẩy cửa ra đã bất ngờ trông thấy Lục Diên đang túm tụm một chỗ nói chuyện với Tiết Tấn. Ánh mắt hắn quét qua giữa hai người họ, khẽ nhướng mày: "Không ngờ hai người bọn em lại có nhiều đề tài chung như vậy đấy."
Lục Diên thấy hắn về, vô thức sờ chóp mũi: "Sao rồi? Ông nội vẫn còn giận à?"
Dụ Trạch Xuyên đưa cái hộp trong tay cho anh: "Tối nay chắc ông tức đến mức mất ngủ luôn rồi, ai bảo em lừa ông một vố chứ. Cầm lấy đi, đây là quà gặp mặt ông nội cho đấy."