Edit: Lune
"Này này này, mọi người nghe gì chưa, quản lý Tưởng bị sa thải rồi!"
Ở chốn văn phòng, chỉ cần rảnh rỗi một tí là y như rằng có chuyện để bàn tán, Lục Diên vốn đang gục xuống bàn ngủ trưa, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, thấy tổ trưởng tài vụ Đào Dương đang kể với đồng nghiệp tin tức mà anh ta mới nghe ngóng được từ bộ phận bên cạnh:
"Mấy hôm trước không phải có một khoản chi phí nguyên vật liệu bất thường à? Công ty đã báo cảnh sát rồi, còn lập cả tổ chuyên án để điều tra. Cuối cùng phát hiện hóa ra là quản lý Tưởng và trưởng phòng Vương của chúng ta đã động tay chân, chậc chậc, tận hai mươi triệu đấy!"
Con số này vừa được đưa ra, mọi người lập tức xôn xao bàn tán.
Mấy hôm trước, không biết vì lý do gì mà Chủ tịch đột nhiên cử một nhóm chuyên viên xuống kiểm tra sổ sách lúc trước. Vốn tưởng rằng việc kiểm tra này chẳng có gì đáng ngại, nào ngờ mới xem xét sơ qua đã phát hiện ra một khoản thâm hụt gần hai mươi triệu, khiến ai nấy đều giật mình kinh hãi. Vụ việc lập tức được trình báo cho cảnh sát xử lý. Trưởng phòng tài vụ Vương bị công an mời đi thẩm vấn, đến giờ vẫn chưa được thả ra. Có tin đồn cho rằng chính ông ta đã làm chuyện này, nhưng không ngờ vụ việc còn liên quan tới cả Tưởng Bác Vân.
"Chẳng phải ngày thường quản lý Tưởng được giám đốc Dụ coi trọng lắm à, sao đến cả tiền này cũng tham?"
"Chính là vì được giám đốc Dụ coi trọng nên mới dám tham ấy, đổi lại là người khác thì chẳng có cái gan ấy đâu. Nghe nói công ty nể tình nhiều năm làm việc của anh ta, bảo chỉ cần bù đủ số tiền thiếu hụt trong thời hạn quy định thì sẽ bỏ qua vụ này."
Có người trợn mắt: "Những hai mươi triệu, cho dù lương một năm của anh ta có được một triệu đi nữa, không ăn không uống thì cũng phải hai mươi năm mới trả hết được, huống chi giờ còn bị sa thải nữa, công ty thực sự định bỏ qua cho anh ta chắc?"
Đào Dương tuy còn trẻ nhưng đã dùng bình giữ nhiệt pha trà kỷ tử, anh ta nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói: "Thì ai mà biết cấp trên nghĩ thế nào, biết đâu quản lý Tưởng bán nhà, bán xe, gom góp miễn cưỡng cũng đủ trả thì sao."
Nói xong anh ta đột nhiên chú ý đến Lục Diên bị đánh thức đang nhìn về phía này, cười với anh: "Tiểu Lục, vừa nãy giám đốc Dụ nói muốn xem sổ sách năm ngoái, tôi lười đi quá, cậu mang qua đó giúp tôi nhé."
Lục Diên đi làm đã được một thời gian, cũng tìm hiểu được đại khái mối quan hệ nội bộ trong bộ phận rồi, người khác thì anh không rõ nhưng Đào Dương này chắc chắn là người của Dụ Trạch Xuyên. Bình thường khi tổ phân công làm việc, anh ta toàn cố ý sắp xếp mấy việc nhàn nhã cho anh, nếu Dụ Trạch Xuyên muốn nhắn gì cũng sẽ phái anh ta đến ——
Nói đơn giản một tí thì là tâm phúc ẩn mình.
Nhưng Đào Dương là một tâm phúc rất thức thời, vừa có năng lực lại vừa có thủ đoạn, vị trí trưởng phòng Vương này trống ra chắc chẳng bao lâu nữa sẽ do anh ta đảm nhiệm thôi.
Lục Diên đảo mắt nhìn một vòng rồi hỏi: "Tổ trưởng Đào, usb để đâu vậy?"
Đào Dương hất cằm chỉ: "Trong ngăn tủ của tôi, ngăn kéo thứ hai từ dưới lên."
"Ok, vậy em đi đây."
Lục Diên ở văn phòng rất được lòng mọi người, đồng nghiệp cần giúp gì anh đều chủ động ra tay, anh tìm được usb xong thì rời khỏi văn phòng luôn.
Chỉ là lúc trên đường đi đến văn phòng của Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên càng nghĩ càng thấy không ổn, anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ.
Chủ tịch đã rất lâu không hỏi han công việc của công ty, chỉ có dự án lớn mới tự mình tham gia, sao lại vô cớ muốn kiểm tra sổ sách, đã vậy còn là sổ sách cũ?
Hơn nữa kiếp trước rõ ràng là Tưởng Bác Vân làm sổ sách giả hãm hại Dụ Trạch Xuyên, sao giờ lại ngược lại, vô duyên vô cớ đeo mác nợ nần hai mươi triệu?
Tóm lại, vụ thâm hụt tài chính đột ngột này vô cùng khả nghi.
Lục Diên vừa đi vừa nghĩ như thế tới văn phòng của Dụ Trạch Xuyên, vì quá "thân quen" nên anh không bấm chuông mà đẩy cửa đi vào luôn.
Lục Diên vào phòng quá nhẹ nhàng, khiến người đàn ông đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi không hề hay biết, ánh nắng ngoài cửa sổ sát sàn bị rèm che đi, những vệt sáng như phím đàn dương cầm rơi trên người hắn, khiến gương mặt lạnh lùng sắc bén kia bị bóng tối chia cắt thành từng mảng, một nửa trong ánh sáng, một nửa trong bóng tối.
Nửa tối quá mức u ám, Lục Diên thoáng hoài nghi mình nhìn thấy Dụ Trạch Xuyên kiếp trước, giữa hàng mày của hắn luôn vương vấn nỗi khổ đau và oán hận không tan.
Nhưng anh lại nghĩ đó là ảo giác.
Mình có hệ thống hỗ trợ mới có thể sống lại được, sao Dụ Trạch Xuyên có thể chứ?
Nhưng không phải là không có khả năng, dù gì thì chuyện vô lý trên đời cũng nhiều vô kể, đâu thiếu loại này.
Lục Diên nhớ lại những chuyện kỳ quái gần đây, cảm thấy mình cần phải thăm dò một chút. Anh bước đến bên bàn làm việc, nghiêng người nhìn Dụ Trạch Xuyên, cố ý tạo ra một vài âm thanh, mà người kia chợt mở bừng mắt ra, cảnh giác nhìn sang ——
"Em đến rồi à?"
Dụ Trạch Xuyên thấy là Lục Diên, vẻ mặt hạ cảnh giác thấy rõ. Hắn nhắm mắt lại, nhéo sống mũi: "Đến rồi sao không gọi anh, im im không tiếng động như mèo vậy."
Lục Diên cười: "Thấy anh ngủ nên không muốn đánh thức."
Chất lượng giấc ngủ của Dụ Trạch Xuyên vẫn luôn không tốt lắm, dù sao tối nào Lục Diên cũng ngủ chung giường với hắn, một đêm đối phương có thể tỉnh dậy mấy lần, chỉ khi làm tình mệt lử rồi mới ngủ say được chút.
"Sáng nay mở họp sớm, hơi nhức đầu."
Nói xong, Dụ Trạch Xuyên hơi ngẩng đầu lên, khẽ hôn anh một cái, vì mới ngủ dậy nên giọng nói khàn khàn cực kỳ lôi cuốn: "Tí nữa tan làm cùng đi ăn cơm nhé, anh giới thiệu một người bạn cho em."
Lục Diên nghi hoặc: "Bạn nào?"
Dụ Trạch Xuyên: "Gặp mặt thì biết."
Lục Diên không có hay tò mò lắm, nghe vậy cũng chẳng để tâm, anh nhắc sang một chuyện khác: "Em nghe mọi người nói vụ thâm hụt của công ty thời gian trước hình như liên quan tới quản lý Tưởng?"
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì khựng lại, nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Em nghe ai nói?"
Lục Diên hơi nhún vai: "Cả công ty ai cũng đang đồn kìa, muốn không biết cũng khó."
Dụ Trạch Xuyên ngả người vào lưng ghế, không nghe ra cảm xúc mà ừ một tiếng: "Trên sổ sách thâm hụt hai mươi triệu, anh nói rồi, chỉ cần hắn ta có thể trả lại trong ba tháng thì công ty sẽ bỏ qua chuyện này."
Đến rồi đến rồi, cái cảm giác khác thường kia lại đến rồi.
Trong lòng Lục Diên nghi ngờ không thôi: "Anh ta trả nổi à, sao không để anh ta ngồi tù luôn?"
"Ngồi tù?"
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy chợt cười khẽ một tiếng, hắn cong ngón tay, ra hiệu Lục Diên cúi người lại gần đây, sau đó nghiêng đầu ghé sát vào tai đối phương thì thầm, tư thế thân mật song chẳng hiểu sao lại khiến người ta rùng mình: "Em ngốc quá, mới có hai mươi triệu, cậu ta tự trả một phần, sau đó thuê luật sư kiện tụng, cùng lắm chỉ bị kết án vài năm. Nhưng để ở ngoài trả nợ thì lại khác."
"Hắn ta có thể bán xe, bán nhà, vay nặng lãi để đánh bạc. Lỡ đâu sống nghèo túng khốn đốn, không trả được tiền còn bị người ta đánh gãy tay chân nữa kìa..."
Dụ Trạch Xuyên nói đến đây thì tạm dừng, đáy mắt thoáng lóe lên tia cảm xúc u ám, hắn cong môi hỏi Lục Diên: "Em không thấy như vậy còn thú vị hơn là bắt hắn ta ngồi tù à?"
"..."
Lục Diên thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuộn lên sóng to gió lớn, không khác tí gì, bộ dạng điên khùng này của Dụ Trạch Xuyên giống hệt như kiếp trước, chẳng lẽ đối phương sống lại thật!?
Nhận thức này khiến Lục Diên không kiềm được mà siết chặt ngón tay: "Anh... ghét Tưởng Bác Vân đến vậy sao?"
Nói ghét là uyển chuyển lắm rồi, hận thì đúng hơn.
Dụ Trạch Xuyên khẽ nhướng mày, hắn nắm lấy ngón tay Lục Diên, nhẹ nhàng vân vê nắn bóp: "Không phải em nói hắn ta cố ý gây khó dễ cho em trong công việc à, anh giúp em trút giận không tốt hả?"
Lục Diên: "..."
Bấy giờ Lục Diên mới nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật. Mấy hôm trước, Tưởng Bác Vân đột nhiên đến phòng anh phàn nàn, bảo là có một phần hóa đơn thanh toán với số tiền lớn đã xảy ra vấn đề, trùng hợp lại đúng là phần mà chính anh xử lý. Nếu không nhờ Dụ Trạch Xuyên âm thầm dìm vụ việc xuống thì có lẽ anh đã bị sa thải từ lâu rồi.
Lục Diên hoài nghi: "Chỉ vì chuyện đó thôi à?"
Dụ Trạch Xuyên hỏi ngược lại: "Chứ còn có thể vì gì nữa? Em chưa từng nghe câu một núi không thể có hai hổ à, chỉ cần Tưởng Bác Vân còn ở công ty ngày nào thì em đừng mong sống yên ổn, chi bằng dọn dẹp trước đi."
Lục Diên lặng lẽ thăm dò: "Thế Tưởng Bác Vân thực sự tham ô hai mươi triệu kia hả?"
Hay là Dụ Trạch Xuyên cố ý giăng bẫy gã ta?
Dụ Trạch Xuyên hờ hững nói: "Coi như hắn ta xui xẻo thôi, ông nội vừa khéo hứng lên kiểm tra sổ sách, hắn ta bị lôi ra để giết gà dọa khỉ, tổng cộng hai mươi triệu thâm hụt, một mình cậu ta đã chiếm mười lăm triệu rồi, số còn lại đều bị trưởng phòng Vương và mấy người bên dưới chia nhau hết."
Dụ Trạch Xuyên nói vậy, Lục Diên lại cảm thấy có lẽ chỉ là trùng hợp, dù sao lúc trước Tưởng Bác Vân tham ô đã có Dụ Trạch Xuyên bảo kê, giờ không còn tình cảm để mà che chở nữa thì từ chức ra đi cũng coi như bình thường.
Đối phương đi rồi, hiển nhiên cũng không có cơ hội làm sổ sách giả hãm hại Dụ Trạch Xuyên nữa, tương đương với giải quyết một nguy cơ vô hình lớn.
Tâm trạng Lục Diên tốt hẳn lên, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, anh nói muốn giới thiệu bạn cho em còn gì, mau đi thôi."
Dụ Trạch Xuyên thoáng im lặng khác thường: "Bạn anh không biết lái xe, dù gì cũng là lần đầu hai người gặp nhau, hay anh đi đón người trước, còn em đi mua chút quà gặp mặt nhé?"
Lục Diên trầm ngâm nhìn Dụ Trạch Xuyên: "Bạn kiểu gì mà anh còn phải tự mình đi đón vậy? Em còn là bạn trai anh đấy."
Chỉ thiếu điều chỉ đích danh nói Dụ Trạch Xuyên lăng nhăng lăng nhít thôi.
Thấy Lục Diên ghen, Dụ Trạch Xuyên cảm thấy mới lạ ghê: "Bạn bình thường thôi, có điều nhiều tuổi hơn anh nên hơi khó tính."