Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược - Điêu Bảo Bảo

Chương 49: Hẹn hò




Edit: Lune

Thú vị đấy.

Dụ Trạch Xuyên bỗng phát hiện quan hệ giữa Tưởng Bác Vân và Lục Diên hình như không đơn giản, hắn có thể thấy vẻ thèm thuồng lẫn dục vọng trong mắt người trước, còn đôi mắt người sau lại luôn phủ một lớp ý cười nhàn nhạt, làm người ta nhìn không thấu.

Dụ Trạch Xuyên gảy nhẹ tàn thuốc, mùi bạc hà lạnh lẽo giúp đầu óc tỉnh táo, khiến sự u ám đang cuộn trào trong lòng hắn tạm lắng xuống vài phần. Hắn lạnh lùng cụp mắt, thân hình ẩn vào bóng tối, định nghe xem hai người kia sẽ nói gì.

Tốt nhất đừng nói mấy lời khiến hắn không vui.

Nhất là Lục Diên.

Dù sao Dụ Trạch Xuyên hiếm khi gặp được người hợp ý đến vậy, hắn không muốn dùng biện pháp xử lý Tưởng Bác Vân để xử lý đối phương.

Hai người dưới tầng vẫn đang trò chuyện, nhưng dù Tưởng Bác Vân hỏi thế nào thì Lục Diên cũng đều trả lời không biết: "Hôm đó các anh đi toilet, sau đó tôi cũng đi, cũng không thấy sếp Dụ có gì khác thường cả, sếp Tưởng, có chuyện gì xảy ra à?"

Tưởng Bác Vân cau mày, gã vốn rất coi trọng thể diện nên đương nhiên sẽ không nói Dụ Trạch Xuyên gần đây lạnh nhạt với mình, chỉ nói mơ hồ: "Không có gì, anh thấy dạo này sếp Dụ không đến công ty, đang lo không biết có phải vì hôm tiệc rượu đó gặp chuyện gì không vui không."

Lục Diên cười cười: "Hóa ra là vậy, chắc sếp Dụ bận việc thôi nên mới không đến công ty."

Tưởng Bác Vân nghĩ đến chức vị khó giữ được của mình, thoáng tỏ ra bực bội: "Em không hiểu đâu, tính tình người này vốn thất thường, ai biết chọc cậu ta không vui lúc nào."

Lục Diên nghĩ thầm, tuy Dụ Trạch Xuyên thất thường nhưng dù tức giận hay vui vẻ cũng đều có nguyên do cả, người khác có tư cách nói, chỉ mình Tưởng Bác Vân là không có tư cách, giọng anh lạnh hẳn đi: "Vậy cũng tại người khác làm gì mới khiến anh ấy không vui chứ, nếu người khác không làm gì thì tự nhiên sẽ bình an vô sự thôi."

Tưởng Bác Vân lo lắng hốt hoảng chẳng qua là vì gã đã làm chuyện trái với lương tâm thôi, nếu gã không nói những lời đó thì sao phải thần hồn nát thần tính như bây giờ.

Dụ Trạch Xuyên nghe câu nói như thiên vị kia của Lục Diên, động tác hút thuốc khựng lại, suýt nữa bị tàn lửa làm bỏng đầu ngón tay.

Tưởng Bác Vân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Diên, gã cứ cảm thấy giọng anh vừa rồi quá lạnh lùng, không giống đối phương mọi khi: "Ý em là sao?"

Lục Diên lộ ra nụ cười hiền lành vô hại, thong thả nói: "Sếp Tưởng, ý tôi là, có lẽ sếp Dụ đã gặp phải chuyện không ưng ý nào đó ở bên ngoài thôi. Anh sốt ruột như thế làm gì, tôi nghe chị Cathy nói hôm nay anh ấy đã đến công ty rồi."

Tưởng Bác Vân sửng sốt: "Hôm nay sếp Dụ đến công ty rồi à?"

Lục Diên: "Chắc thế, tôi cũng không rõ lắm."

Tin tức của Tưởng Bác Vân đã bắt đầu không linh hoạt, điều này có nghĩa là Dụ Trạch Xuyên đã đề phòng gã, cũng có nghĩa là gã đang dần bị xa lánh trong công ty. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu thôi, sau này còn nhiều.

Lục Diên cười cười: "Sếp Tưởng, nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây."

Tưởng Bác Vân mất tập trung, gật đầu: "Em về trước đi."

Bởi vì ở lại thêm một lúc nên khi Lục Diên xuống dưới đã gần sáu giờ, trời bắt đầu tối, ráng chiều dần nhuộm thành màu tím thẫm, cây cối bên đường um tùm, trông vừa lãng mạn lại vừa đầy sức sống khó tả.

Một chiếc xe đen lặng lẽ dừng ở ngã tư công ty, thân xe bóng loáng phản chiếu bóng cây, khắp nơi đều toát lên vẻ đắt đỏ kín đáo. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Dụ Trạch Xuyên, hắn liếc nhìn Lục Diên đứng ở chân cầu thang: "Lên xe."

Lục Diên không ngờ Dụ Trạch Xuyên lại công khai như vậy, dù sao xung quanh đầy người qua kẻ lại, rất dễ bị đồng nghiệp nhìn thấy. Anh hơi cúi người tới gần cửa sổ xe, hạ thấp giọng, âm sắc như đàn cello: "Sếp Dụ, anh lái xe đến đón em thế này, không sợ bị người khác nhìn thấy rồi bàn tán à?"

Dụ Trạch Xuyên cười khẩy: "Sao, cậu sợ à?"

Hắn xưa nay không biết hai chữ kiềm chế là gì, thích và ghét đều thẳng thắn như vậy, hệt như ngọn lửa thiêu đốt người ta.

Lục Diên cũng cười: "Không sợ."

Trong mắt Dụ Trạch Xuyên lộ ra chút hài lòng: "Vậy thì lên xe đi."

Những lời hôm nay nghe được ở cầu thang khiến Dụ Trạch Xuyên khá vui vẻ, dù sao hắn đã nhìn nhầm một Tưởng Bác Vân rồi, nếu Lục Diên cũng nhìn nhầm nữa thì hắn thực sự nghi ngờ mắt mình có vấn đề mất.

Lục Diên mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, sau đó quy củ thắt dây an toàn, anh chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Dụ Trạch Xuyên một cái, sau đó cười tít mắt, cười ngọt đến mức khiến người ta ê răng: "Sếp Dụ, mấy hôm nữa em thi lấy bằng lái nhé?"

Dụ Trạch Xuyên khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Sao?"

Lục Diên: "Như vậy thì lần sau ra ngoài em có thể lái xe giúp anh rồi."

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì khựng lại, không ngờ lại là vì nguyên nhân này, ngay sau đó lại bình thường trở lại: "Tùy cậu, khi nào thi xong tôi dẫn cậu đi mua xe, tự chọn kiểu dáng."

Nói xong hắn không khỏi nhíu mày, có lẽ thấy mình dường như quá dễ bị mê hoặc, vừa mới quen không bao lâu đã tặng một chiếc xe, trước kia hắn còn chẳng hào phóng với Tưởng Bác Vân đến thế.

Lục Diên hệt như hồ ly tinh, có vẻ như anh nhận ra Dụ Trạch Xuyên lại đang để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, anh hơi nghiêng người tới gần, nói: "Sếp Dụ, không cần đâu, em có thể tự kiếm tiền mua mà."

Dụ Trạch Xuyên lập tức quên mất sự do dự của mình lúc nãy, cau mày nói: "Cậu kiếm được bao nhiêu chứ, cho cậu thì cứ cầm lấy."

Lục Diên ồ một tiếng: "Sếp Dụ."

Dụ Trạch Xuyên không kiên nhẫn: "Gì?"

Lục Diên: "Anh tốt ghê~"

"Kẹt kẹt ——!"

Dụ Trạch Xuyên theo phản xạ đạp phanh, cả người vì quán tính mà nghiêng về phía trước, nếu không phải đường sá xung quanh vắng vẻ chỉ sợ sẽ tông vào đuôi xe trước rồi. Hắn thình lình trợn mắt nhìn Lục Diên, lại thấy đối phương đang ngồi yên như không có việc gì, như thể câu nói vừa rồi không phải do anh thốt ra vậy.

Dụ Trạch Xuyên chỉ cảm thấy như nghẹn một hơi trong cổ họng, nửa vời khó chịu.

Thế mà tên đầu têu kia còn không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi: "Sếp Dụ, sao anh không lái tiếp vậy?"

Dụ Trạch Xuyên chỉ có thể đanh mặt nói: "Không có gì."

Hắn lại khởi động xe, nhưng tâm trạng lại khó bình ổn trong thời gian dài vì sự mất tự nhiên vừa rồi.

Có lẽ bởi vì trước đây chưa từng có ai nói với hắn những lời như vậy.

Địa điểm ăn cơm Dụ Trạch Xuyên chọn không phải loại nhà hàng đông khách tấp nập mà là một khu biệt viện nhỏ yên tĩnh, tổng thể thiên về phong cách vườn Tô Châu. Nghe nói chủ nơi này vốn là một người giàu có, không mấy để ý đến lãi lỗ, kinh doanh chỉ theo sở thích của mình, muốn đến ăn cơm phải đặt trước một tháng mới được.

Dụ Trạch Xuyên rõ ràng là khách quen, nhân viên ở cửa vừa nhìn thấy hắn đã lập tức đi tới nghênh đón: "Ngài Dụ, phòng riêng đã chuẩn bị xong rồi, mời đi theo tôi."

Trong sân là cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ ao cá, phòng riêng đặt ở tầng hai, vừa khéo tựa vào lan can, nhìn xuống là có thể thấy trọn toàn cảnh.

Lần đầu tiên Lục Diên đến nơi như thế này, anh uống một ngụm trà, sương mù bao phủ, mùi thơm nức mũi: "Sếp Dụ, phong cảnh ở đây đẹp thật đấy."

Dụ Trạch Xuyên bắt tréo chân, tư thái thoải mái: "Bạn mở, thích thì lần sau lại dẫn cậu đến."

Dụ Trạch Xuyên thích nơi này bởi vì môi trường yên tĩnh, mỗi lần ở trong phòng riêng đều vô cùng thư giãn, nhưng hắn chỉ từng đến cùng với ông nội Dụ thôi, ngay cả Tưởng Bác Vân cũng chưa từng được bước chân đến, Lục Diên là một ngoại lệ.

Nghĩ vậy, đãi ngộ với đối phương hình như hơi quá đặc biệt rồi.

Dụ Trạch Xuyên chống đầu bằng một tay, lười biếng ngước mắt nhìn về phía Lục Diên, đầu ngón tay hắn gõ nhẹ trên mặt bàn, những suy nghĩ kỳ quái kia lại bắt đầu quấy phá, vừa muốn cho đối phương biết, vừa không muốn cho đối phương biết, dù sao hắn không phải người thích giải thích.

Lục Diên ngồi ở phía bên kia bàn, đôi mắt dưới ánh đèn lấp lánh những tia sáng vụn vặt, anh là người không nên cười nhất, vì cười là khiến người ta mất phương hướng ngay: "Sếp Dụ, anh tốt với em đấy."

Anh thừa nhận tình cảm của mình.

Dụ Trạch Xuyên không khỏi thấy buồn cười: "Vậy đã gọi là tốt với cậu rồi à?"

So với lòng tham không đáy của Tưởng Bác Vân thì có vẻ Lục Diên khá dễ thỏa mãn.

Lục Diên nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên là tốt rồi, em chưa bao giờ đến nơi kiểu này mà."

Dụ Trạch Xuyên không nói gì, hắn nghĩ thầm có lẽ Lục Diên cũng giống như Tưởng Bác Vân, cũng xuất thân từ vùng quê nghèo hẻo lánh, lần đầu tới nơi như thế này nên khó tránh khỏi phấn khích. Hắn không muốn gây áp lực cho đối phương, tiện tay lấy thực đơn đưa cho Lục Diên: "Chỉ là chỗ ăn cơm, cảnh đẹp hơn một chút mà thôi, xem thực đơn đi, muốn ăn gì thì gọi."

Lục Diên không từ chối nhận lấy, hình ảnh trên thực đơn tinh xảo đẹp đẽ, hơn nữa không yết giá, anh cũng không biết là chủ quán cố tình làm vậy cho bí hiểm hay sao, anh chọn vài món theo khẩu vị của Dụ Trạch Xuyên.

Phục vụ đứng bên cạnh, lần lượt ghi lại tên món và những chỗ cần kiêng, cười nói: "Món ngài gọi vẫn là mấy món cũ, có cần lưu ý gì thêm không ạ?"

Chẳng biết là trùng hợp hay sao mà mấy món Lục Diên gọi lại vô tình trùng khớp cao độ với mấy món mọi khi Dụ Trạch Xuyên hay gọi, khiến Dụ Trạch Xuyên liếc anh một cái: "Không có gì, đi chuẩn bị đi."

Phục vụ: "Vâng."

Đợi phục vụ đi rồi, Dụ Trạch Xuyên như vô tình hỏi: "Trước đây cậu từng đến đây rồi à?"

Lục Diên vốn đang ngắm phong cảnh, nghe vậy thì quay đầu lại nói: "Chưa, lần đầu em đến đây."

Dụ Trạch Xuyên nhướng mày: "Vậy sao cậu gọi món lại giống tôi?"

Lục Diên biết ngay Dụ Trạch Xuyên sẽ hỏi vậy, nhưng vừa rồi anh cũng hơi chủ quan, quen đường quen nẻo gọi món ăn theo sở thích của Dụ Trạch Xuyên, không ngờ lại trúng hết: "Thật à?"

Anh giả vờ kinh ngạc: "Chắc tại sở thích của em với anh tương tự nhau đó, em thấy mấy món đó đều là món best seller nên mới gọi."

Lý do này miễn cưỡng cũng có thể qua loa được, dù sao ai mà tin nổi chuyện kiếp trước kiếp này ly kỳ như vậy chứ, Dụ Trạch Xuyên cũng không hỏi kỹ nữa.

Ở một mức độ nào đó thì đắt cũng có lý do của nó, khi từng món từng món bày lên đầy bàn, chưa cần mở nắp đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngon tươi ngọt của nguyên liệu, phục vụ còn cố ý mang thêm một chai rượu lựu: "Ngài Dụ, đây là rượu trái cây mới ra tháng trước, ông chủ dặn riêng để lại cho khách quen mỗi người một chai."

Dụ Trạch Xuyên rất ít khi uống rượu, vốn định từ chối nhưng thấy tầm mắt Lục Diên nhiều lần nhìn về phía chai rượu, lời sắp thốt ra lại thay đổi: "Vậy để nếm thử đi."

Phục vụ rót đầy hai chén nhỏ cho họ, chất lỏng rượu màu hồng đào lắc lư trong chén thuỷ tinh mờ khắc hoa tuyết, tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.

Lục Diên nhấp một ngụm: "Rượu này nồng độ cao ghê."

Thanh âm trong trẻo của anh cũng bị mùi rượu hun lên mấy phần khàn khàn, gợi cảm say lòng người.

Dụ Trạch Xuyên uống một ngụm, chỉ cảm thấy nồng độ bình thường, hắn hơi nhướng mày: "Cậu chưa uống rượu bao giờ à?

Hễ là người từng uống rượu thì không ai nói câu này cả.


Tuy Lục Diên nói rượu này nồng độ cao nhưng mặt anh cũng chẳng đỏ gì, ánh mắt vẫn tỉnh táo lắm. Ngón tay thon dài nắm chén thuỷ tinh khắc hoa văn, xoay qua xoay lại ngắm nghía: "Đâu, trước kia em từng uống một lần rồi."

Dụ Trạch Xuyên nghĩ bụng vậy thì khác gì chưa uống bao giờ: "Uống khi nào?"

Lúc lăn giường với anh đó.

Lục Diên nói đầy ẩn ý: "Lâu lắm rồi, nhưng ấn tượng khá sâu."

Chuyện kiếp trước nên đúng là đã lâu lắm rồi.

Dụ Trạch Xuyên lại rót đầy chén bên tay Lục Diên, chân mày hơi nhướng lên: "Uống cạn đi, lần này sẽ khiến cậu có ấn tượng sâu hơn."

Hắn độc đoán như vậy đấy, nhất định phải xóa sạch tất cả dấu vết trước đây của đối phương, chỉ để lại từng chút một của chính mình.

Lục Diên cười híp mắt: "Được, em uống."

Tưởng Bác Vân trước mặt Dụ Trạch Xuyên cũng luôn nghe lời như vậy, bảo làm gì thì làm nấy, Lục Diên cũng thế, nhưng anh và Tưởng Bác Vân lại không giống nhau, có lẽ người trước trông chờ danh lợi, còn người sau lại trông chờ thứ không liên quan đến danh lợi nên nhìn có vẻ chân thành hơn.

Chẳng biết từ khi nào mà cả chai rượu đã bị họ uống sạch.

Lục Diên tranh thủ đi nhà vệ sinh một chuyến, khi trở lại bước đi vẫn bình thường lắm, không thấy chút men say nào. Điều này khiến Dụ Trạch Xuyên đang ngồi tại chỗ hơi choáng váng, hắn cảm giác như rượu Lục Diên uống đều trôi vào bụng chó hết rồi.

Dụ Trạch Xuyên nhắm mắt nhéo sống mũi: "Tôi bảo tài xế đợi ở dưới rồi, lát nữa để anh ta đưa cậu về nhà trước."

Lục Diên không từ chối, vì bây giờ cũng không còn xe bus nữa: "Được, xuống dưới trước đã."

Nói xong anh cúi người đỡ Dụ Trạch Xuyên từ trên ghế đứng dậy, cánh tay vững vàng có lực, lớp vải mỏng manh hoàn toàn không che nổi nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể. Dụ Trạch Xuyên ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người Lục Diên, tai không hiểu sao lại hơi nóng lên, tinh thần không ổn, đi đường còn suýt vấp một cái, sau đó được đối phương đỡ lấy: "Cẩn thận!"

Áp sát lại gần, Dụ Trạch Xuyên mới phát hiện Lục Diên hình như còn có cơ bụng.

"..."

Đám 0 bọn hắn hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu 1 như Lục Diên.

Dụ Trạch Xuyên được Lục Diên đỡ xuống dưới tầng, hắn vốn không thích tiếp xúc quá gần với người lạ nhưng bàn tay ở eo kia lại không làm người ta ghét, hắn bối rối rời mắt, hoàn toàn không dám nhìn Lục Diên nữa, tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.

Chết tiệt, Dụ Trạch Xuyên cảm thấy mình không phải bị cái đẹp mê hoặc thì cũng là bị ma quỷ ám rồi.

Tình trạng này kéo dài đến lúc xuống dưới thanh toán mới tỉnh táo lại.

"Ngài Dụ, bạn của ngài đã thanh toán xong rồi."

Nghe lời của phục vụ, động tác mở ví của Dụ Trạch Xuyên khựng lại, vô thức nhìn Lục Diên: "Cậu thanh toán lúc nào?"

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhớ ra hình như giữa chừng Lục Diên có đi phòng vệ sinh thì phải, sắc mặt bỗng trở nên tế nhị.

Lục Diên cười nói: "Em sợ lúc nữa muộn quá nên thanh toán trước."

Bữa cơm đó khá đắt, nhưng Lục Diên trả tiền không thấy xót ruột chút nào, dù sao anh chết mấy lần rồi nên cũng nghĩ thoáng nhiều chuyện, tiền là thứ chết tiệt, tiêu rồi thì kiếm lại.

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy đành thu ví lại, trước mặt phục vụ, dù muốn nói gì hắn cũng sẽ không mở miệng, mãi đến khi rời khỏi khu biệt viện, lên xe cùng Lục Diên, hắn mới cau mày nói: "Lần sau cậu đừng làm thế, tôi ra ngoài ăn cơm chưa bao giờ để người khác trả tiền."

Lục Diên bây giờ chỉ là một nhân viên mới vừa chuyển chính thức, mặc dù đãi ngộ của công ty không tệ nhưng cũng không chịu nổi việc tiêu tiền kiểu này.

Lục Diên ừ một tiếng, ánh sáng trong xe tuy mờ ảo nhưng nụ cười của anh lại rạng rỡ lạ thường: "Hôm nay là lần đầu tiên ăn cơm với anh, đáng để ghi nhớ nên em mới trả tiền."

Anh không tỏ vẻ ham cái gì, thái độ này khiến Dụ Trạch Xuyên thoáng ngỡ ngàng: "Cậu..."

Hắn há miệng, muốn nói rằng Lục Diên đi theo mình rồi chẳng những không kiếm được gì mà còn phải bỏ ra không ít, rốt cuộc là đang toan tính gì đây?

Nhưng bận tâm đến tài xế nên câu hỏi kia cuối cùng cũng không hỏi ra.

Con đường lúc nửa đêm hết sức vắng vẻ, tài xế lái xe đỗ dưới tòa chung cư Lục Diên đang ở, tổng cộng không mất đến nửa tiếng, lần đầu tiên Dụ Trạch Xuyên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh đến vậy.

Dụ Trạch Xuyên hạ cửa kính xe xuống, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, phát hiện điều kiện nơi đây bình thường quá, nghĩ xem có nên tìm chỗ ở khác cho Lục Diên hay không.

"Sếp Dụ, vậy em lên nhà trước đây."

Lục Diên không biết hắn đang nghĩ gì, anh chào tạm biệt một tiếng, sau đó mở cửa xe xuống chuẩn bị lên nhà, nhưng không ngờ Dụ Trạch Xuyên cũng đi theo xuống.

Dụ Trạch Xuyên đóng cửa xe lại phát ra một tiếng cạch khẽ. Hắn thuận thế dựa vào lưng xe phía sau, tư thế nghiêng người khiến đôi chân trông càng thon dài. Gió lành lạnh thổi tung vạt áo âu phục của hắn khiến người ta liên tưởng đến con bướm không nên tồn tại giữa mùa đông lạnh giá, thanh nhã lạnh lùng chứ không phải hình ảnh đôi cánh đứt lìa đẫm máu ở kiếp trước.

Lục Diên nghi hoặc: "Sao vậy?"

Dụ Trạch Xuyên nhìn anh, im lặng một chốc rồi mới rút điện thoại từ trong túi đưa qua, giao diện sáng lên, là mã QR WeChat, hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, hắn mím môi không tự nhiên nói: "Thêm bạn đi."

Vốn dĩ chỉ có người khác thêm Dụ Trạch Xuyên chứ chưa bao giờ hắn chủ động thêm bạn với ai, Lục Diên rõ ràng nhìn qua thì biết điều hiểu lẽ, vậy mà về phương diện này lại chẳng nhạy bén tí nào, chờ cả đường cũng không có động tĩnh gì, Dụ Trạch Xuyên khó tránh khỏi có chút bực bội.

Lục Diên hoàn hồn, lúc này mới nhớ ra hình như mình quên thêm bạn với Dụ Trạch Xuyên. Anh lấy điện thoại ra quét mã xác nhận, đặt biệt danh rồi ghim lên đầu trước mặt đối phương: "Em thêm rồi."

Dụ Trạch Xuyên tinh mắt, phát hiện Lục Diên đặt biệt danh cho mình là một trái tim nhỏ kèm mặt trời, còn cố ý ghim lên đầu, nhịp tim của hắn bỗng dưng hẫng một nhịp: "Cậu..."

Mẹ nó, Dụ Trạch Xuyên sống đến giờ đã yêu ai bao giờ đâu, sao từng gặp qua hồ ly tinh giỏi tán tỉnh người ta như vậy chứ.

"Sao cậu không lưu tên?"

Lục Diên cười nhìn hắn một cái: "Không cần lưu tên, em biết là anh mà."

Nhịp thở của Dụ Trạch Xuyên như ngừng lại: "..."

Chết thật rồi.

Vốn dĩ hắn đã tỉnh rượu gần hết, cơn say lại bị mấy câu nói nhẹ nhàng của đối phương khơi gợi dâng lên. Dụ Trạch Xuyên âm thầm nhíu mày, đang định quay người lên xe thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ: "Sếp Dụ?"

Dụ Trạch Xuyên vô thức quay đầu lại, đôi mắt dài hẹp lóe lên vẻ hoang mang không hợp với tính cách: "Gì vậy?"

Giây tiếp theo, một nụ hôn dịu dàng quyến luyến bất ngờ rơi xuống môi hắn, Dụ Trạch Xuyên sững sờ đến nỗi đồng tử trong mắt co lại, đầu óc trống rỗng.

Lục Diên... sao cậu ta dám!!?