Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược - Điêu Bảo Bảo

Chương 48: Nghe lén




Edit: Lune

Nếu nói vị trí nào trong công ty điều động nhân sự thường xuyên nhất thì chắc chắn phải kể đến thư ký bên cạnh Dụ Trạch Xuyên, chẳng vì gì khác, tính khí lãnh đạo thất thường khó lường, sơ ý một chút là phải thu dọn đồ đạc ra đi.

Cathy đã hữu kinh vô hiểm vượt qua ba tháng ở vị trí thư ký hành chính, trong đó bảy ngày là vì Giám đốc Dụ không đến công ty. Ngày nào cô cũng thầm cầu nguyện trong lòng đối phương nghỉ ngơi thêm vài hôm, nếu không thần kinh yếu ớt của cô sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng tránh được ngày này cũng không tránh được ngày khác, giữa trưa cô đã nhận được tin dữ, chiều nay Dụ Trạch Xuyên có thể sẽ tới.

Lúc Lục Diên lên tầng thì thấy Cathy đang ngồi ở chỗ làm việc in tài liệu, cả người bận rộn sứt đầu mẻ trán. Anh đi tới tựa vào vách ngăn bàn làm việc, động tác này khiến anh trông hiền lành vô hại: "Chị Cathy, trưa không thấy chị đến căng tin ăn cơm, sao giờ vẫn còn bận vậy?"

Tuy Lục Diên mới đến chưa bao lâu nhưng đã quen mặt với mọi người từ trên xuống dưới, thường ai khiêng đồ làm việc nặng gì anh cũng đều chủ động phụ giúp, hơn nữa còn đẹp trai nên rất được quý mến.

Cathy ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi uể oải cúi xuống: "Đừng nhắc nữa, nghe nói chiều nay giám đốc Dụ sẽ dẫn một người tới nhận chức, chị không biết sếp ấy có kiểm tra đột xuất dự án không nữa, đành phải in tài liệu trước, làm gì còn tâm trạng ăn cơm."

Lục Diên giả vờ vô tình hỏi: "Khoảng mấy giờ sếp Dụ tới thế, chắc sẽ kịp chứ?"

Cathy liếc đồng hồ: "Một tiếng nữa sẽ đến, chắc là kịp."

Lục Diên đã có được tin tức mình muốn, cũng không ở lại thêm, anh đặt cốc cà phê và bánh ngọt trong tay lên bàn làm việc của đối phương, cười nói: "Hôm nay tiệm bánh dưới tầng giảm giá, tôi mua kha khá mời đồng nghiệp ăn, cả chị cũng có phần."

Cathy hơi bất ngờ, cô còn chưa ăn trưa, đang đói bụng đây: "Thật hay đùa vậy?"

Lục Diên gật đầu: "Tất nhiên, ai có mặt đều có phần hết, lần trước ở căng tin thẻ ăn của tôi không đủ số dư, chị đã trả tiền giúp tôi mà."

Câu nói này vừa thốt ra đã vô hình rũ sạch quan hệ mập mờ, cũng sẽ khiến người ta không nghĩ lung tung, nói xong, anh lấy cớ còn bận việc liền rời đi. Nguyên chủ bây giờ còn chưa dính vào cờ bạc, tuy tiền tiết kiệm không nhiều lắm nhưng cũng không ít, cả bộ phận hơn hai mươi người, mỗi người một cốc cà phê với bánh ngọt tiêu tốn gần hai nghìn tệ, miễn cưỡng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.

Tiếc của thì mất cả chì lẫn chài, ít nhất anh cũng có được tin tức mình muốn rồi.

Hai giờ chiều, một chiếc Bentley đen tuyền dừng trước cổng công ty, hai người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, người dẫn đầu rõ ràng là Dụ Trạch Xuyên. Hắn dẫn theo một người trông giống sinh viên đại học phía sau đi về phía thang máy, vừa đi vừa nhỏ giọng dặn dò gì đó, vẻ mặt lại kiên nhẫn chưa từng có:

"Thời gian này em cứ làm quen với công ty trước đã, sau đó điều đến bộ phận đầu tư phát triển, có gì không hiểu thì đến văn phòng tìm anh..."

Chưa dứt lời, tầm mắt hắn bỗng bắt được một bóng hình quen thuộc, chỉ thấy người kia đang cầm cốc trà sữa trong tay, đứng ở cửa chờ thang máy, ống hút đã bị cắn méo mó, không phải Lục Diên thì còn ai vào đây?

Thời gian trước tâm trạng không tốt, giữa chừng còn phải đi công tác nước ngoài một chuyến, cả tuần không đến tổng công ty nên Dụ Trạch Xuyên suýt quên mất Lục Diên này.

Hắn khẽ nheo mắt, sải bước đi tới, giọng trầm thấp đột ngột vang lên bên tai rất dễ khiến người ta hiểu lầm là đang bắt bẻ:

"Đang giờ làm việc mà cậu làm gì ở ngoài này?"

"..."

Lục Diên nghe vậy, động tác cắn ống hút khựng lại, anh vô thức quay đầu lại mới phát hiện Dụ Trạch Xuyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng mình. Một tuần không gặp, đối phương hình như gầy đi thì phải, bộ âu phục vốn vừa người nay đã hơi rộng, đôi mắt âm trầm, sâu thẳm khó dò như đầm nước lạnh.

"Sếp Dụ?"

Lục Diên đúng lúc lộ ra vẻ kinh ngạc: "Sao anh đột nhiên đến công ty vậy?"

Dụ Trạch Xuyên không muốn giải thích nhiều, hắn giơ tay chỉnh lại cà vạt, ngón út phải đeo một chiếc nhẫn bạc, động tác rõ đơn giản nhưng lại mơ hồ toát lên vẻ cấm dục: "Họp."

"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, đang giờ làm việc sao lại ở ngoài này?"

Bây giờ đã ba giờ rưỡi, nói là ăn trưa thì cũng không hợp lý.

Lục Diên cố ý để lộ sơ hở cho đối phương, ấp úng mở miệng: "Tôi..."

Giọng Dụ Trạch Xuyên nghe không ra vui buồn: "Trốn việc?"

Lần đầu gặp mặt Lục Diên cũng đến trễ sát giờ nên hắn có lý do nghi ngờ đối phương lười biếng trốn việc.

Lục Diên bất đắc dĩ cúi đầu, như thể nhận sai: "Sếp Dụ, tôi sai rồi."

Trong lúc nói chuyện, thang máy vừa khéo đến, Dụ Trạch Xuyên liếc Lục Diên, hờ hững để lại một câu: "Lát nữa đến văn phòng tôi một chuyến."

Lục Diên thấy cửa thang máy đóng lại nhưng không bước vào mà đứng tại chỗ, một lúc sau bỗng cười khẽ, trong đầu bỗng nảy ra một câu:

Cá cắn câu rồi.

Khi thang máy đi lên, người thanh niên vẫn luôn theo sau Dụ Trạch Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng, nghi hoặc hỏi: "Anh, người vừa rồi là ai vậy?"

Nếu Lục Diên ở đây thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên phát hiện thanh niên sinh viên đại học quê mùa trước mặt lại là Tiết Tấn. Y đeo cặp kính gọng đen thô kệch, mái tóc mái dày gần như che khuất hai mắt, áo sơ mi trắng cứng nhắc không vừa người, quần jean xanh, trên vai đeo chéo một cái túi laptop đen, khác xa dáng vẻ trí thức lịch thiệp mấy năm sau, thành thử lúc nãy chạm mặt mà Lục Diên không nhận ra được.

Dụ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm gương thang máy sáng bóng phía trước, có thể thấy rõ vẻ mặt thắc mắc của Tiết Tấn qua đó, hắn chầm chậm xoay chiếc nhẫn trên ngón út, hời hợt nói: "Sau này sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, thời gian này em cứ làm quen với công việc của công ty trước đã."

Tiết Tấn thành thật "vâng" một tiếng, y nâng gọng kính hơi nặng, chần chờ mở miệng: "Nhưng em nghe nói bộ phận đầu tư phát triển vẫn là do quản lý Tưởng quản lý, nếu em đột ngột nhảy vào thì anh ta sẽ thế nào?"

Y đi du học ở nước ngoài, tốt nghiệp mới về nước chưa được bao lâu nhưng cũng đã gặp Tưởng Bác Vân vài lần, biết gã ta rất được coi trọng.

Giọng Dụ Trạch Xuyên hờ hững: "Cậu ta có nơi nên đến rồi, em không cần bận tâm."

Dụ Trạch Xuyên không quay đầu lại nên Tiết Tấn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, không phẫn hận, không đau khổ, chỉ có sự bình tĩnh và lạnh lùng như vũng nước tù, nhưng chính vì thế lại càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, cái lạnh thấu xương kia thấm vào tận xương tủy từng chút một.

Nghe vậy, Tiết Tấn còn tưởng Tưởng Bác Vân sắp được thăng chức, y hơi lo lắng nói: "Anh, đừng bảo là anh sẽ đưa anh ta vào nòng cốt công ty đấy nhé, dù sao anh ta cũng mới vào công ty chưa được mấy năm, người khác vất vả mấy chục năm còn chưa chắc đã lên nổi chức quản lý, em cảm thấy không ổn lắm."

Không biết tại sao, tuy Tiết Tấn mới chỉ gặp mặt Tưởng Bác Vân mấy lần nhưng luôn có cảm giác khó chịu, có lẽ vì nụ cười của đối phương rất chân thành nhưng trong mắt lại đầy tham vọng, hệt như hạt sạn trong bát cơm vậy, khiến người ta khó chịu vô cùng.

Dụ Trạch Xuyên quay đầu nhìn y: "Em không thích Tưởng Bác Vân à?"

Tiết Tấn là người thật thà: "Không thích."

Dụ Trạch Xuyên hơi nhếch môi, lần đầu tiên thấy thằng em ngốc này nhìn người cũng khá chuẩn, hắn giơ tay nâng gọng kính đang tuột xuống cho đối phương, đầu ngón tay lạnh lẽo, giọng nói cũng không chút hơi ấm tương tự: "Không sao, anh cũng không thích."

"Cậu ta sẽ sớm biến mất khỏi công ty thôi."

Câu cuối cùng mang ý vị sâu xa vô cớ khiến người ta rùng mình.

Bốn giờ chiều, Lục Diên đúng giờ gõ cửa văn phòng của Dụ Trạch Xuyên, anh nghe một tiếng "vào đi" mới đẩy cửa bước vào: "Sếp Dụ, anh tìm tôi à?""

Văn phòng của Dụ Trạch Xuyên được trang trí theo tông xám, rất giống những đám mây u ám của ngày mưa liên miên. Hắn ngồi sau bàn máy tính, mặc áo sơ mi đen tuyền càng khiến màu da thêm trắng nhợt, tay áo xắn lên đến khuỷu tay để lộ đường cong trôi chảy của cánh tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt bên mép bàn, mơ hồ còn có thể thấy mạch máu xanh nhạt trên đó.

Dụ Trạch Xuyên dựa vào lưng ghế, hỏi thẳng: "Chuyện lần trước tôi bảo cậu cân nhắc, cậu nghĩ xong đáp án chưa?"

Lục Diên cụp mắt không nói, qua một lúc mới cất tiếng: "Sếp Dụ, tôi có thể hỏi tại sao được không?"

Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì kéo ghế đứng dậy, sải bước đến trước mặt Lục Diên, khí thế áp lực của người lãnh đạo ập tới: "Được, nhưng không cần thiết."


Thực ra chính Dụ Trạch Xuyên cũng không giải thích rõ được nguyên nhân, hắn liếc nhìn khuôn mặt sáng láng của Lục Diên, không mang chút tình dục nào, chỉ bởi cảm giác quen thuộc vô cớ dưới đáy lòng kia: "Có một số chuyện không cần truy cứu tận gốc, cậu chỉ cần biết mình có thể đạt được gì là đủ rồi."

Lục Diên nhìn thẳng hắn: "Vậy tôi có thể đạt được gì?"

Đôi mắt này quyến rũ hơn của Tưởng Bác Vân nhiều, nhưng bên trong không có bất kỳ sự khao khát và dục vọng nào với tiền bạc mà là thứ gì đó sâu hơn, thứ mà Dụ Trạch Xuyên xem không hiểu. Hắn không phân biệt được tình ý dày đặc kia rốt cuộc là vì đối phương vốn đa tình, hay là vì đối với mình.

Dụ Trạch Xuyên không am hiểu mấy chuyện tình cảm, cách hắn đối tốt với một người luôn là cho tiền tài lẫn địa vị: "Những gì Tưởng Bác Vân có, cậu đều sẽ có."

Không hiểu sao lại cảm thấy vô lực, bởi vì có vẻ chẳng hấp dẫn cho lắm.

Lục Diên cười khẽ, quả nhiên không động lòng: "Chỉ có vậy thôi à?"

Ánh mắt Dụ Trạch Xuyên hơi tối xuống, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn khiến hắn cực kỳ ghét chuyện đòi hỏi, Tưởng Bác Vân đã tham lam đến mức khiến hắn chán ghét, lại không ngờ Lục Diên còn tham hơn, cảm giác quanh người hắn dần trở nên nguy hiểm, giọng nói lại càng ôn hòa hơn: "Nói cho tôi biết, cậu còn muốn gì nữa?"

"Ừm..."

Lục Diên cố ý trầm tư một lát: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói cho sếp Dụ biết nhé."

Chân mày Dụ Trạch Xuyên hơi nhướng lên: "Vậy đáp án của cậu là?"

Lục Diên tiến lên một bước, nghiêng đầu ghé sát vào tai Dụ Trạch Xuyên, dường như anh cực kỳ quen thuộc với tư thế này, ngay cả điểm nhạy cảm của đối phương ở đâu cũng biết, giọng nói vốn trong trẻo vì cố tình hạ thấp mà hơi khàn khàn, tựa như lông vũ trêu chọc màng nhĩ người ta: "Vậy từ giờ về sau, em sẽ dựa vào sếp Dụ..."

Nhịp tim Dụ Trạch Xuyên bỗng lỡ mất một nhịp, có lẽ ngay cả hắn cũng không nhận ra sự rung động yếu ớt kia. Hơi thở trên người Lục Diên rõ ràng khoan khoái như nắng, cậy mà hắn lại hệt như trúng độc, đầu óc choáng váng, muốn dựa lại gần hơn chút nữa.

Thế nhưng sau khi nói xong câu này, người kia lập tức lùi ra sau, kéo dài khoảng cách, ý cười khó hiểu: "Sếp Dụ, nếu không còn chuyện gì khác thì em xuống làm việc trước nhé?"

Dụ Trạch Xuyên là người rất cảnh giác, Lục Diên chạm đến là dừng, cảm giác đúng mực tiết chế rất khá.

Dụ Trạch Xuyên dằn cảm xúc chẳng rõ có phải tiếc nuối trong lòng không xuống, khẽ nhíu mày: "Tan làm đợi tôi ở ngã tư, cùng đi ăn tối."

Dụ Trạch Xuyên không phải là người ăn uống đúng giờ giấc. Do tính cách quá dễ xúc động nên chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn. Nhưng kể từ hôm tiệc rượu đó hắn đã nhận ra rằng, trong một số trường hợp nhất định, Lục Diên có thể khiến tâm trạng của hắn tốt hơn.

Không rõ nguyên nhân, có lẽ bởi vì đối phương quá đẹp trai?

Lục Diên cười gật đầu: "Được."

Khác với Dụ Trạch Xuyên, tâm trạng của anh rất bình tĩnh, khi hai người ở cùng nhau, thậm chí Dụ Trạch Xuyên còn có cảm giác mình được bao dung.

Chẳng mấy đã tới giờ tan làm, Lục Diên ngồi ở chỗ làm việc thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị đến ngã tư đợi Dụ Trạch Xuyên, nào ngờ cánh tay đột nhiên bị Giang Khang Khang chọc chọc: "Này, bên ngoài có người tìm cậu kìa."

"Ai vậy?"

Lục Diên nghe vậy thì quay đầu nhìn ra cửa, thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài, đúng là Tưởng Bác Vân. Có vẻ đối phương có chuyện muốn nói với anh, vẻ mặt ngập ngừng, liên tục nháy mắt ra hiệu bảo anh ra ngoài.

Giọng Giang Khang Khang hơi khó nói: "Quản lý Tưởng là đồng hương kia của cậu hả?"

Không phải anh ta ghen tị gì đâu mà là tiếng tăm của Tưởng Bác Vân trong công ty không được tốt lắm, nghe nói có quan hệ bất minh với giám đốc Dụ, hễ ai dính dáng thân thiết với Tưởng Bác Vân một chút, bị giám đốc Dụ nhìn thấy thì không chết cũng phải chết.

Giang Khang Khang hạ giọng: "Nghe nói anh ta với giám đốc Dụ quan hệ không đơn giản đâu, hay cậu đừng đi, lỡ bị người khác nhìn thấy rồi bàn tán, khéo mất cả bát cơm đấy."

Lục Diên cười vỗ vai anh ta: "Không sao, tôi qua xem thử, cậu về nhà trước đi."

Nói xong anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, cùng Tưởng Bác Vân đến một góc hành lang vắng vẻ mới cất giọng hỏi: "Giám đốc Tưởng, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Trông tâm trạng Tưởng Bác Vân không được tốt lắm, cứ nhăn mày mãi, nhưng gã vẫn gượng cười, hỏi: "A Diên, anh gọi em ra đây là có chuyện muốn hỏi, lần trước chúng ta ăn cơm với giám đốc Dụ ở nhà hàng có xảy ra chuyện gì mà anh không biết không?"

Hôm nay Tưởng Bác Vân đột nhiên nghe được vài tin đồn, vị trí của mình có thể sẽ bị một người mới đến đẩy xuống, gã còn chưa kịp xác minh tin tức là thật hay giả thì sáng nay họp video đã lại bị Chủ tịch mắng té tát một trận vì tuyên truyền không đến nơi đến chốn, khiến gã mất mặt trước đám đông, cả bộ phận đều bị liên lụy.

Trước đây gặp phải tình huống này, Tưởng Bác Vân sẽ lập tức tìm Dụ Trạch Xuyên cầu sự che chở, nhưng suốt một tuần gã không gọi được cho đối phương, càn nghĩ càng cảm thấy là do tiệc rượu hôm đó, cho nên mới gọi Lục Diên ra hỏi lý do.

Lục Diên đúng lúc tỏ vẻ nghi hoặc: "Hôm ở nhà hàng á? Có xảy ra chuyện gì đâu."

Tưởng Bác Vân càng nóng ruột: "Em nghĩ kỹ lại xem, lúc anh với đám Tiểu Vĩ đi toilet, sếp Dụ có làm gì khác thường không?"

Gã quá nóng lòng tìm kiếm sự thật, đến nỗi lơ là một bóng dáng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở góc cầu thang tầng trên.

Dụ Trạch Xuyên đứng bên tay vịn cầu thang, từ trên cao liếc xuống hai người dưới tầng, không biết đang nghĩ gì. Hắn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở trên tay, làn khói trắng uốn lượn bốc lên, che khuất đôi mắt âm u cùng hàng lông mày nhíu chặt.