Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 2




Triệu Uyển Dư mặc dù bị lời nói của anh dọa đến sợ nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra rằng mình không sao. Bởi lẽ, cô và anh hiện không chỉ đơn thuần ở mối quan hệ người yêu cũ mà còn là mối quan hệ giữa luật sư đại diện và người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị, đang đàm phán với nhau. Cô còn phải nghĩ đến thể diện của công ty, đến vị trí công việc của mình, vậy nên tuyệt đối không thể xảy ra bất kì sai sót. Vì thế, cô quyết định phải đối mặt rõ ràng với vị Hoắc tổng Hoắc Lãng Triết này!

"Xem ra Hoắc tổng vẫn nhớ đến người có thân phận nhỏ bé như tôi. Vậy thì tốt rồi, hai ta đã quen biết từ trước có lẽ sẽ dễ dàng hợp tác hơn rồi nhỉ! Về yêu cầu cũng như thông tin và khả năng của công ty chúng tôi thì đều đã được ghi rõ ràng, chi tiết trong bản hợp đồng này!” Triệu Uyển Dư đẩy hợp đồng sang cho Hoắc Lãng Triết, khẽ cười, “Mong anh hãy xem xét qua!"

Hoắc Lãng Triết cầm bản hợp đồng lên, chỉ mới lướt qua vài trang thì gương mặt đã không nén nổi phần kinh ngạc. Đây quả thực là một bản hợp đồng rất chi tiết, rõ ràng. Là điều mà người bình thường khó có thể làm được, không chỉ dừng lại ở đó, ngay khi nhìn thấy tên của người được uỷ nhiệm, anh lại càng ngạc nhiên hơn.

“Triệu Uyển Dư, xem ra chức vụ của cô ở công ty không đơn giản nhỉ!”

Luật sư Triệu khẽ cười: “Anh quá lời, tôi chẳng qua chỉ là người đứng đầu công ty tạm thời thôi, còn về tính chất công việc thì vẫn chỉ là một luật sư hết sức bình thường.”

Chẳng trách người đến đây gặp anh không phải là tổng giám đốc của công ty đối thủ là lại là một luật sư pháp lý. Hoá ra ngoài là luật sư cho công ty, hiện giờ cô còn kiêm luôn chức vụ tổng giám đốc. Con người của Triệu Uyển Dư này, so với bốn năm trước bây giờ lại càng khó nắm bắt hơn.

Những chi tiết trong hợp đồng này đều cho thấy người phụ trách dự án là một người vô cùng tài giỏi. Lại có thể hội tụ đủ các yếu tố cần có của một người kinh doanh. Không thể phủ nhận rằng, để tìm một người như vậy quả thực là hiếm có!

Nhưng người đang ngồi đối diện trước mặt anh lại là cô, Triệu Uyển Dư. Người mà suốt bốn năm qua, khiến anh hận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu cô có làm sai gì, anh sẽ không ngần ngại mà bao bọc lấy cô, nhưng cô lại dám lợi dụng tình cảm của anh, dám lừa dối sự chân thành của anh, đó là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Triệu Uyển Dư đâu biết rằng: Anh trước nay luôn dùng lý trí để xử lý mọi chuyện. Không chỉ với công việc hay các mối quan hệ xã hội mà đến cả người nhà cũng vậy. Cũng đâu thể trách anh được chứ! Sinh ra đã sở hữu IQ vô cùng cao. Dù chậm nói nhưng ba tuổi đã có thể viết, biết tính. Các phép toán dành cho trẻ lên năm, với anh hết sức đơn giản. Sống trong một gia tộc quyền quý, cuộc đời anh sinh ra đã được định sẵn không được sống như người bình thường. Chỉ có thể đi lùi mới có thể chạm vạch đích. Anh không cần leo núi, bởi vì anh đứng ở đâu, nơi đó chính là đỉnh!

Trong khi những đứa trẻ cùng trang lứa còn đang vui vẻ chơi đùa thì anh lại đâm đầu vào học đủ mọi thứ. Một đứa trẻ cái gì cũng biết đó lại không được nhận tình yêu thương, quan tâm của ba mẹ. Sống trong sự lạnh nhạt của người thân ấy, con người anh đã gần như vô cảm rồi. Vì vậy, để có được sự chân thành của anh, quả thực đó là một điều vô cùng quý giá.

Thế mà cô, Triệu Uyển Dư, người có được nó lại dễ dàng vứt bỏ. Nói chia tay là chia tay! Không chút luyến tiếc! Anh luôn nghĩ, tốt nhất cô đừng nên xuất hiện, nếu không, anh sẽ khiến cô sống không bằng chết!

Nhưng rốt cuộc thì vẫn là nói dễ hơn làm! Dù đã phủ nhận đến hàng vạn lần rằng có thể quên được cô nhưng thực chất là không phải.



Bây giờ cô đã xuất hiện rồi, đang ngồi đối diện anh. Sợ nhung nhớ dành cho cô suốt bốn năm qua phút chốc đổi thành cơn tức giận. Phải, là tức giận! Với anh bây giờ tất cả là sự trả thù, là sự trả đũa dành cho cô vì đã bỏ rơi anh.

Là cô tự tìm đến, nếu không thể khiến cô sống không bằng chết chi bằng trói chặt cô bên cạnh, khiến cô can tâm tình nguyện, không thể rời xa anh!

Không để cô đợi lâu, Hoắc Lãng Triết liền trả lời:

“Tôi không có gì để phủ nhận về bản hợp đồng này. Nếu tôi đoán không nhầm thì người phụ trách hẳn là một người tài giỏi!“ Hoắc Lãng Triết khoanh tay trước ngược, lưng hơi tựa vào ghế sofa, khoé môi cong lên một đường cong yêu nghiệt, “Trên thị trường có rất nhiều công ty tài giỏi hơn công ty cô, mong muốn được hợp tác với chúng tôi. Cho dù nơi cô làm việc có năng lực đến đâu nhưng so về kỹ thuật, kinh nghiệm, khả năng tránh rủi ro liệu có bằng họ hay không? Hơn nữa…” Nụ cười trên môi Hoắc Lãng Triết đậm hơn, lời nói đôi phần nhấn mạnh: “Vì là công ty nơi ‘Triệu luật sư’ đây làm việc…nên tôi e chuyện này là rất khó!”

Không cần Hoắc Lãng Triết nói cô cũng tự biết, công ty cô chỉ là một công ty nhỏ, không thể sánh với các tập đoàn khác. Dù là đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Hoắc thị nhưng cho dù có nhìn theo hướng nào, sự thật vẫn là không cân sức. Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!

Tuy nhiên lời nói của anh ta, một người luật sư như cô không thể không nhìn ra, Triệu Uyển Dư khinh miệt nhìn vị Hoắc tổng cao cao tại thương kia, không chịu thua nói:

“Tôi nghe nói Hoắc thị luôn công tư phân minh. Không đem những chuyện ngoài lề vào công việc, ngài nói là công ty nơi tôi làm việc, ý là do tôi làm việc ở công ty đó nên không thể chấp nhận hợp tác? Không biết tôi đây có phải đang hiểu sai không?”

Hoắc Lãng Triết nghe xong đột nhiên cười,

“Ha ha! Tôi đâu nói mình là người công tư phân minh. Thiên hạ đồn chẳng liên quan tới tôi, nhưng luật sư Triệu đây lại tin điều đó, đề cao tôi như vậy thật vinh hạnh cho Hoắc Lãng Triết này.” Anh hơi nghiên đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhạt nhạt nói: “Hơn nữa, người gấp là em chứ không phải tôi. Không phải công ty bên em đang thiếu vốn sao? Người được uỷ nhiệm đứng đầu cả công ty như em phải cố gắng có được hợp đồng này, cực cho luật sư quá”

Cái bản mặt mỹ nam có 102 kia của anh ta cũng không thể cứu vớt nổi nhân cách bệnh hoạn, vô sỉ. Triệu Uyển Dư khó chịu ra mặt, Hoắc Lãng Triết đang nói đến ân oán giữa cô và anh ta, vậy nên cô cũng chẳng cần phải diễn nữa.

Triện Uyển Dư đứng bật dậy, tay đập mạnh xuống bàn:

“Hoắc Lãng Triết, anh tột cùng là muốn cái gì?”