Trò Chơi Nguy Hiểm: Xin Đừng Lún Sâu!

Chương 1




Bốn năm trước, cô đứng trước mặt anh, hùng hổ tuyên bố:

“Tôi đây vốn dĩ là không muốn yêu! Hẹn hò với anh? Nhất thời cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Tôi thấy hai chúng ta không hợp, để lâu cũng chỉ tốn thời gian. Vậy nên ‘CHIA TAY ĐI!’ ”

Lời vừa dứt, cô liền quay người bỏ đi.

Anh như chết lặng đứng ở công viên ấy. Hộp quà hình vuông trong túi áo phút chốc đã bị anh bóp làm cho biến dạng.

Tình cảm anh dành cho cô suốt thời gian qua lại bị cô không thương tiếc mà đem đi vứt bỏ, coi anh là món đồ chơi để cô tùy ý lợi dụng.

Trong cuộc đời của anh, nếu anh đã không lợi dụng ai thì người khác đừng mơ có cơ hội.

Bốn năm sau,

Anh ngồi đối diện trước mặt cô. Dùng đôi mắt của kẻ đi săn đang nhắm trúng vào con mồi mà nhìn cô. Gặp lại cô ở đây, dù không ngờ tới nhưng lại khiến tâm trạng anh hết sức thoả mãn!

Con thú nhỏ mà anh cố gắng không săn tìm, nay lại tự động xuất hiện trước mặt anh.

Nếu hỏi anh còn yêu cô không?

Câu trả lời sẽ là: KHÔNG!

Dành cho cô, tất cả chính là cơn tức giận!

Cô cũng không ngờ rằng: có thể gặp lại anh sau bốn năm, càng không ngờ tới hoàn cảnh gặp lại anh là ‘trước bàn đàm phán’!

Quả nhiên như người ta nói: gặp lại người yêu cũ là cái gì đó rất ‘h.ã.m’



Chính xác! Hiện tại đối với cô, gặp lại anh trong tình cảnh này là hết sức ‘éo le!’

Lại thấy anh nhìn mình như một kẻ không đội trời chung, cả người không rét mà run. Khuôn mặt vì sợ hãi mà trở lên trắng bệch.

Nội tâm cô vì sự xuất hiện của người này mà gào thét: Trời ơi! Rốt cuộc kiếp trước tôi đã ăn ở thất đức như thế nào mà cuối cùng lại gặp anh ta trong hoàn cảnh này.

Cô cứ tưởng sau lần chia tay của bốn năm trước, cô sẽ có thể thoải mái ‘ăn no ngủ kĩ’ không màng tới thế sự. Ai mà ngờ, người tính không bằng trời tính!

Nam trợ lý ho nhẹ một tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Đến lúc này cô mới hoàn hồn, tập trung lại tinh thần, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, coi người trước mặt đây là ‘lần đầu gặp gỡ’

“Chào ngài, Hoắc tổng!”

Thấy cô làm ngơ như không quen biết, khiến anh khó chịu. Anh nhìn người con gái trước mặt, so với bốn năm trước, anh phải công nhận rằng cô đã thay đổi rất nhiều. Không còn dáng vẻ xinh đẹp đơn thuần hồn nhiên nữa, thay vào đó là vẻ đẹp sắc sảo, khiến ai nhìn qua cũng phải ấn tượng. Ngay tới cả tính cách cũng rất thận trọng, tâm tư khó đoán, đậm khí chất của một nữ luật sư.

Trước khi cô tìm đến đây, anh cũng đã nghe qua trợ lý nói: Luật sư pháp lý của công ty đối thủ là nữ. Được mệnh danh là ‘đệ nhất mỹ nhân’, lời nói sắc bén như dao nhọn, dân trong nghề không ai là không biết tới, chỉ cần cô xuất chiêu ‘trăm trận trăm thắng!”. Anh vốn không quan tâm, công ty đối thủ muốn hợp tác, không đích thân đến gặp mà lại đi sai một luật sư đến đây? Muốn đàm phán, e là không đủ trình độ!

Nhưng khi nhìn thấy thái độ, cách tiếp xúc chuyên nghiệp của cô, anh lại nhận ra: mình quá khinh địch.

Anh nhìn cô, khoé môi khẽ nhếch lên, cười như không cười, nói:

" Đã lâu không gặp! Triệu Uyển Dư, à không phải gọi là ‘Luật sư Triệu’ mới phải!”

Không hiểu sao? Khi nghe câu đó, da gà da vịt của cô thi nhau nổi lên. Giọng nói anh ta sau bao nhiêu năm có chút thay đổi. Không còn dịu dàng ấm áp nữa, mà thâm trầm đến lạnh thấu xương. Đôi mắt anh ta vẫn như vậy, hệt như dải ngân hà, khó nắm bắt!

Thật không khỏi khiến người khác không rét mà run.