Phía đối diện, Bát Dực Hắc Xà Hoàng tùy ý vung vẩy cái đuôi khổng lồ tạo ra từng trận cuồng phong gào thét giữa bầu trời. Có thể tưởng tượng, cái đuôi to lớn đó đến tột cùng ẩn chứa lực lượng kinh khủng như thế nào.
_ Hắc hắc, như thế nào? Không đánh nữa sao?
Con ngươi hình tam giác lườm lườm hai người đối diện không có chút động tĩnh, Bát Dực Hắc Xà Hoàng cất tiếng cười vang dội giống như tiếng sấm, ầm ầm rung chuyển cả một góc trời.
_ Không đánh cũng tốt, đỡ mất công lãng phí khí lực. Không biết tình hình nữ nhân Lục Man kia thế nào rồi...
Khẽ lẩm bẩm một câu, Bát Dực Hắc Xà Hoàng hơi nghiên đầu liếc nhìn gió lốc từ trường ở phía xa, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
Cực Từ Phong Bạo của Tiêu Lệ là một nhà tù hoàn hảo. Nó giống như một kết giới mà ngoại trừ năng lượng thiên địa, gần như ngăn cách mọi thứ giữa bên trong với thế giới bên ngoài.
Trừ phi là có khả năng cực kỳ đặc thù, hoặc là lợi dụng thực lực vượt trội mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng từ trường gió lốc. Bằng không, dựa vào cảm ứng hoặc là linh hồn cảm giác lực bình thường tuyệt đối không có cách nào tiếp xúc với bên trong.
Hơn nữa, Cực Từ Phong Bạo còn không ngừng lợi dụng lực lượng từ trường, vô thanh vô tức làm suy yếu địch nhân đồng thời tăng phúc cho Tiêu Lệ, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng Bát Dực Hắc Xà Hoàng cũng không có ý định đi giúp Lục Man. Không phải là nó không muốn giúp mà đơn giản là vì hai người trước mắt chắc chắn sẽ không cho nó có cơ hội đó.
Đong đưa cái đuôi rắn thật lớn, Bát Dực Hắc Xà Hoàng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nhất cử nhất động hai người Tiêu Viêm và Hải Ba Đông. Nó không thể rời khỏi chỗ này, vậy thì hai người kia cũng tương tự không thể.
Dưới hắc bào, Tiêu Viêm con mắt đồng dạng chăm chú nhìn chằm chằm Bát Dực Hắc Xà Hoàng đang nhàn nhã phe phẩy cái đuôi rắn to lớn, trong lòng đang không ngừng đấu tranh tư tưởng.
Suy nghĩ thật lâu, Tiêu Viêm rốt cục cũng cắn răng mạnh mẽ quyết định. Hai tay hắn chậm rãi vươn ra khỏi hắc bào, bàn tay thon dài trắng nõn giống như tay con gái, tựa hồ không mang theo bất kì lực lượng gì.
Nhìn thấy Tiêu Viêm cử động, Hải Ba Đông đang đứng một bên chợt sửng sốt, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
_ Hắc hắc... Thế nào? Vẫn còn muốn đánh tiếp sao? Tuy rằng ngươi sở hữu một loại Dị Hỏa, thế nhưng nhìn dáng vẻ ngươi tựa hồ cũng không phát huy được toàn bộ lực lượng của nó a...
Đồng dạng nhìn thấy được động tĩnh của Tiêu Viêm, Bát Dực Hắc Xà Hoàng thân thể đang lắc lư cũng lập tức đình chỉ, con ngươi tam giác cẩn thận nhìn Tiêu Viêm, có chút không kiên nhẫn cười lạnh nói.
Không để ý đến lời mỉa mai của Bát Dực Hắc Xà Hoàng, hai bàn tay Tiêu Viêm đưa lên đặt ngang ở trước người. Thoáng yên lặng vài giây, trên tay trái của hắn chợt bốc lên sâm bạch hỏa diễm. Nhiệt độ nóng cháy cơ hồ thiêu đốt không gian xung quanh trở nên vặn vẹo hư huyễn.
Con ngươi tam giác to lớn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm với vẻ châm biếm, Bát Dực Hắc Xà Hoàng tựa hồ vẫn chưa có chút nào khẩn trương.
Tuy rằng Dị Hỏa khiến Bát Dực Hắc Xà Hoàng cực kỳ kiêng kỵ, thế nhưng hắc bào nhân trước mặt tựa hồ cũng không thể phát huy được lực lượng chân chính của Dị Hỏa. Bởi vậy, nó đối với cử động của Tiêu Viêm cũng không phải quá mức e ngại.
Không để ý đến ánh mắt châm chọc của Bát Dực Hắc Xà Hoàng, phía trên tay phải của Tiêu Viêm đột nhiên bừng lên một đoàn thanh sắc hỏa diễm khác.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, con ngươi tam giác to lớn của Bát Dực Hắc Xà Hoàng bỗng nhiên co rút thật mạnh. Một tâm trạng kinh hãi, cực kỳ nhân tính hóa vậy mà lại xuất hiện trong đôi đồng tử rắn.
_ Đây... đây... đây cũng là Dị Hỏa? Đáng chết! Sao lại có thể? Trong cơ thể ngươi làm sao có thể cùng tồn tại 2 loại Dị Hỏa?
Cảm thụ được nhiệt độ kinh khủng do luồng thanh sắc hỏa diễm kia phóng xuất, Bát Dực Hắc Xà Hoàng lập tức đờ người ra, một cảm giác sợ hãi len lỏi vào khắp tâm trí nó.
Rồi chợt giống như bị dẫm phải đuôi, thân thể khổng lồ của Bát Dực Hắc Xà Hoàng hơi cong lên, âm thanh chói tai hổn hển từ miệng nó phát ra vang vọng khắp vòm trời.
Đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, vẻ mặt Hải Ba Đông đồng dạng cũng cực kỳ kinh hãi khi nhìn hai ngọn lửa một xanh một trắng hừng hực bốc lên trên tay trắng.
Được tiếp xúc gần như vậy, Hải Ba Đông đương nhiên cảm thụ càng thêm rõ ràng nhiệt độ kinh khủng ẩn chứa trong hai luồng hỏa diễm.
Lập tức, như một phản xạ tự nhiên, Hải Ba Đông bước chân không thể khống chế được vội vàng lui nhanh về phía sau một khoảng lớn, lúc đó mới hơi cảm thấy yên tâm một chút.
_ Thật không thể tưởng tượng nổi, tiểu tử này... thực sự lại có thể sở hữu hai loại Dị Hỏa!
Nhìn chằm chằm hai tay Tiêu Viêm, Hải Ba Đông khẽ hít sâu một ngụm lãnh khí, trong lòng như phiên giang đảo hải. Với kiến thức của hắn, trước giờ vẫn chưa từng nghe nói qua có ai có thể đồng thời sở hữu hao loại Dị Hỏa.
Phải biết rằng, Dị Hỏa thiên tính bá đạo, hơn nữa có tính chất hủy diệt vô cùng, giữa mỗi loại Dị Hỏa đều hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Giả sử có hai loại Dị Hỏa đồng thời tồn tại trong cơ thể một người, Hải Ba Đông chỉ có thể tưởng tượng đến một loại kết cục. Đó là hai quả bom cực kỳ mất ổn định va chạm vào nhau, cuối cùng tất nhiên là xảy ra một vụ nổ mạnh....
Hải Ba Đông cũng không rõ ràng lắm Tiêu Viêm vì sao có thể đồng thời sở hữu hai loại Dị Hỏa. Bất quá lão cũng cảm giác được, trong một khắc hai loại Dị Hỏa xuất hiện, chúng nó vốn đang là năng lượng ôn hòa lại đột nhiên chợt trở nên hung bạo hơn rất nhiều.
_ Người này triệu hồi ra hai loại Dị Hỏa, đến tột cùng là muốn làm gì?