Công kích đã lâu không có kết quả, Lục Man rốt cuộc cũng chấm dứt kiểu tấn công đơn điệu này. Nàng hiện thân giữa không trung, hai tay kết ấn.
Nhất thời, đấu khí xanh biếc từ trong cơ thể nàng toát ra, hấp thụ năng lượng thiên địa tạo thành một còn Đằng Xà thật lớn. Cái đuôi Đằng Xà quẫy động trong không trung tạo nên từng cơn cuồng phong rít gào.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiêu Lệ cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Nhanh chóng đổi Lôi Xà Thương thành Tịch Tà Trảm Ma Kiếm, sau đó hắn đồng dạng bắt đầu tích tụ năng lượng thiên địa.
Gió lốc gào thét, mặt đất nứt ra, bầu trời chấn động. Lôi vân trên bầu trời như binh sĩ hò reo, cuồn cuộn tụ lại trên đỉnh đầu Tiêu Lệ.
Bất chợt, một tia sét to bằng cột nhà tách ra khỏi tầng tầng lôi vân, giáng thẳng xuống thân thể Tiêu Lệ. Lôi Vũ Đế Quyết cấp tốc hoạt động, nhanh chóng chuyển hóa năng lượng to lớn trong lôi kiếp thành đấu khí tinh thuần nhất cuồn cuộn chảy vào Tịch Tà Trảm Ma Kiếm.
Lục Man là người ra tay trước. Đằng Xà liên tục hấp thụ thiên địa năng lượng, kích cỡ càng ngày càng lớn, chiều dài cũng có đến gần năm mươi mét.
Sau đó, từ cơ thể Đằng Xà liên tục mọc ra bốn cái đầu khác đầu khác, kích cỡ nhanh chóng tăng lên, không chút nào thua kém cái đầu thứ nhất.
_ Bích Ngục Ngũ Đầu Xà!
Lục Man hét to một tiếng, Ngũ Đầu Đằng Xà dường như xé rách không gian, thân thể khổng lồ của nó nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt của Tiêu Lệ.
_ Tịch Tà Cửu Cực Kiếm – Thương Sinh Tịch Diệt!
Tiêu Lệ cũng không tiếp tục chần chờ. Tịch Tà Trảm Ma Kiếm được gia trì thêm Độ Kiếp Lôi hung hăng chém về phía Ngũ Đầu Đằng Xà phía trước.
Hai nguồn năng lượng khủng bố va vào nhau, thế nhưng lại không có bất cứ âm thanh hay chấn động nào xuất hiện. Một sự yên tĩnh tuyệt đối như cái miệng khủng bố của con quái vật thần bí, tham lam thôn phệ thiên địa năng lượng xung quanh.
Chỉ thấy hai cỗ năng lượng một xanh một trắng hóa thành hình dạng Ngân Long, Bích Xà không ngừng quấn chặt lấy nhau, đan xen hòa quyện, đồng thời điên cuồng ăn mòn đối phương.
Hai cỗ năng lượng quá lớn, mặc dù lẫn nhau ăn mòn không ít, thế nhưng đồng thời cũng có không ít thiên địa năng lượng bị chúng dẫn dắt, liên tục dung nhập vào bên trong vòng chiến.
Thiên địa năng lượng không ngừng bổ sung cho cho Ngân Long và Bích Xà, dần dần hình thành một thế cân bằng quỷ dị, liên tục tuần hoàn khiến cho trận chiến khốc liệt này tưởng như sẽ không bao giờ chấm dứt...
Để rồi...
Thế cục giằng co kéo dài không biết bao lâu. Rốt cuộc, sự cân bằng mong manh cũng bị một thanh âm bạo tạc vô cùng khủng khiếp mạnh mẽ phá vỡ...
...................
Bên kia chiến tuyến, Tiêu Viêm một kích không thành, còn bị Bát Dực Hắc Xà Hoàng một đuôi quật trúng lưng, hộc máu văng ra thật xa. Hải Ba Đông thấy vậy thì huy động hai cánh đấu khí bay lại bên cạnh yểm hộ hắn.
_ Làm sao bây giờ? Tuy rằng Bát Dực Hắc Xà Hoàng cũng không có khả năng đánh chết chúng ta. Bất quá lấy tốc độ của nó, nếu muốn ngăn cản chúng ta dường như cũng không phải việc gì khó...
_ Hơn nữa, tên này thuộc tính vừa vặn khắc chế ta. Lớp vảy toàn thân của nó lực phòng ngự thật kinh người. Lúc trước, nếu không phải là dựa vào Dị Hỏa của ngươi, một quyền kia chỉ sợ đối với nó một chút hiệu quả cũng không có...
Hải Đông Ba liếc nhìn Bát Dực Hắc Xà Hoàng chịu hai đòn công kích mãnh liệt mà vẫn bình yên vô sự, vẻ mặt có chút bất lực cười khổ nói.
Nghe lời nói cũng Hải Ba Đông, Tiêu Viêm khẽ cắn chặt hàm răng, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập.
_ Hai người chúng ta đều không sở hữu loại đấu kĩ nào có lực phá hoại mạnh mẽ khủng bố. Chúng ta muốn đánh bại Bát Dực Hắc Xà Hoàng dường như rất khó khăn a...
Nhìn thấy Tiêu Viêm không nói lời nào, Hải Ba Đông thở dài nói tiếp
Tiêu Viêm trầm mặc, Cốt Linh Lãnh Hỏa là lực lượng của Dược lão, cho nên trình độ khống chế của Tiêu Viêm đối với nó còn xa mới linh hoạt bằng bản thân Dược Lão.
Huống chi linh hồn lực lượng này có thể để cho hắn chiến đấu với Đấu Hoàng cường giả cũng là hoàn toàn thuộc về Dược Lão. Bản thân hắn chỉ có tác dụng là một con rối trung chuyển lực lượng mà thôi...
Ngay cả Bát Cực Băng cũng không có nhiều hiệu quả đối với Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Như vậy Tiêu Viêm chỉ còn lại một con át chủ bài chưa lật, đó là Địa giai sơ cấp đấu kĩ Diễm Phân Phệ Lãng Xích.
Về phần Địa giai sơ cấp đấu kĩ Phong Hỏa Liên Thành, uy lực mạnh nhất của nó chỉ được thể hiện khi quần đấu. Đối với mục tiêu đơn lẻ, sức mạnh mà nó phát ra còn chưa bằng một nửa Diễm Phân Phệ Lãng Xích.
Bàn tay nhẹ đặt ở phía trên bả vai, ngón tay Tiêu Viêm chạm đến cự xích màu đen lạnh lẽo sau lưng. Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị bắt đầu dùng con bài tẩy này, khóe mắt bỗng nhiên dừng lại ở phía trên Cốt Linh Lãnh Hỏa trong bàn tay trái.
Hơi hơi sửng sốt trong nháy mắt, một cái ý niệm gần như điên cuồng từ trong đầu Tiêu Viêm sinh ra, không thể khắc chế nổi mà không ngừng lớn dần...
_ Có lẽ như vậy... sẽ càng thêm khủng bố...
Ý niệm điên cuồng vừa xuất hiện trong đầu làm cho Tiêu Viêm không tự chủ được toàn thân hơi run rẩy.
Mặc kệ Tiêu Viêm áp chế như thế nào, ý niệm trong đầu hắn vẫn như cũ quanh quẩn không tan. Dù hắn có làm cách gì cũng không dứt bỏ được, tựa như ma chướng quấn thân khiến Tiêu Viêm dần dần trầm mê trong đó.
Tiêu Viêm cũng là người quyết đoán, đã không cách nào xua tan, hắn cũng không cố găng khống chế nữa, dần mê muội đi với ý niệm trong đầu.
_ "Nếu có thể thành công, sợ rằng lực phá hoại của chiêu này còn mạnh hơn Diễm Phân Phệ Lãng Xích a..."
Từ sâu trong linh hồn Tiêu Viêm mơ hồ có một giọng nói, tựa như ma âm mị hoặc không ngừng thủ thỉ bên tai hắn...