Phải nói là tiểu Lily của hắn quá may mắn. Nó ăn vừa đúng loại, đúng lượng lại còn thành công kích hoạt tiến hóa phản tổ tỉ lệ cực nhỏ nữa. Thế nhưng muốn hoàn toàn tiến hóa thì nó còn phải đều đặn sử dụng Dục Huyết Yêu Lan mới được.
Đối với người khác đây chính là một nan đề. Bởi vì Dục Huyết Yêu Lan mặc dù có rất nhiều nhưng không có phương pháp phân biệt đực cái, cũng không biết liều lượng sử dụng thích hợp. Lần này có thể may mắn nhưng các lần kế tiếp thì rất khó nói…
Bất quá đối với Tiêu Lệ đây chỉ là chuyện vặt. Giám Định Thuật của hệ thống có thể xem như là bug đối với thế giới này, không có chuyện gì mà nó không thể giám định ra.
Bỏ ra 50 vạn đơn trị giám định nâng cao, Tiêu Lệ dễ dàng liền thu được rất nhiều thông tin hữu ích. Chẳng hạn như cách để phân biệt Dục Huyết Yêu Lan đực cái, liều lượng thích hợp để phục dụng trực tiếp căn cứ theo tu vi…
Chuyện này đối với Tiêu Lệ chẳng khác nào đào được đại bảo tàng. Thậm chí, hắn còn dự định sau khi gặp Dược Lão sẽ để ông ấy thử nghiên cứu thứ này một chút. Lấy trình độ luyện dược thuật của Dược Lão cộng thêm thông tin mà hắn cung cấp, Tiêu Lệ cảm thấy bọn hắn rất có khả năng thành công phục chế đan phương thượng cổ điều chế Dục Huyết Yêu Lan.
Thu được cơ duyên bất ngờ, Tiêu Lệ hài lòng dẫn chúng nữ đi dạo chơi khắp Xích Lan Thành rồi về khách sạn ngủ một giấc thật ngon. Tất nhiên là không thể thiếu một phen điên loan đảo phượng với Tiêu Ngữ và Hồng Điệp!
Sáng hôm sau, Tiêu Lệ tràn đầy tinh thần thức dậy. Để hai nàng phục vụ hắn vệ sinh cá nhân buổi sáng, Tiêu Lệ dẫn các nàng xuống đại sảnh rồi gọi toàn bộ những món đặc sản của vùng này để thưởng thức.
Tiêu Lệ cũng không dự định tự mình đi hái Dục Huyết Yêu Lan. Dù thứ này hiện tại không có mấy giá trị, thế nhưng nếu có kẻ trắng trợn thu thập tất yếu sẽ dẫn đến những kẻ hữu tâm chú ý.
_ Phu quân, loài hoa này đẹp quá!
Tiêu Ngữ đã sớm được Tiêu Lệ dặn dò, cùng nhau bố trí một màn kịch.
_ Nàng thích không?
Tiêu Lệ phối hợp đáp lời.
_ Tất nhiên là thích rồi!
Tiêu Ngữ như một diễn viên chuyên nghiệp, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng xinh đẹp khiến gần như toàn bộ ánh nhìn của các nam nhân trong đại sảnh đều hướng về nàng.
_ Vậy à… Này tên kia!
Tiêu Lệ tùy ý gọi một tên phục vụ có vẻ lanh lợi đến.
_ Ngươi giúp ta đi thông báo toàn thành, ta muốn thu mua Xích Lan mỗi gốc một vạn kim tệ.
Tùy ý vứt một cái túi chứa vài vạn kim tệ đã sớm chuẩn bị cho tên phục vụ, Tiêu Lệ như một tên thiếu gia ăn chơi trác táng vì một nụ cười của người đẹp mà sẵn sàng đốt tiền.
_ Dạ, dạ tiểu nhân làm ngay!
Nhóm người Tiêu Lệ sử dụng tam giai ma thú làm tọa kỵ, thân phận chắc chắn không tầm thường. Nay lại ra tay hào phóng như vậy nhất thời gây nên một trận oanh động không nhỏ trong đại sảnh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thông tin một vị thiếu gia muốn mua Xích Lan giá cao đã lan khắp toàn thành. Người người thi nhau mang Xích Lan đến chỗ Tiêu Lệ như sợ hắn chỉ mua vài gốc rồi sẽ thôi,
Tiêu Lệ ai đến cũng không cự tuyệt, phân phó Lý Nhược Lan và Tiểu Y Tiên tiếp nhận Dục Huyết Yêu Lan bọn họ mang đến.
Hơn nữa khi hắn trả tiền cũng không bao giờ đếm kỹ càng có bao nhiêu gốc, cứ áng chừng số lượng rồi vứt ra một túi tiền to. trên căn bản là luôn nhiều hơn số tiền hắn phải trả.
Cứ như vậy, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, gần như toàn bộ Dục Huyết Yêu Lan ở Xích Lan Thành đều đã vào túi Tiêu Lệ mà không mảy may dẫn phát lên chút nghi ngờ nào.
Lại nán thêm một buổi sáng tùy ý dạo chơi một chút, đã không còn Dục Huyết Yêu Lan được mang tới, Tiêu Lệ cũng không tiếp tục nấn ná lập tức mang theo chúng nữ nhanh chóng hướng về phía Tháp Qua Nhĩ sa mạc.
………
Trên bầu trời cuồng phong gào thét, Tiêu Lệ đang ở trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương khuôn mặt vô cùng đăm chiêu suy nghĩ.
Nguyên bản hắn là muốn trước tiên đến Thạch Mạc Thành hội họp với Tiêu Đỉnh và Tiêu Viêm. Thế nhưng không biết bằng cái phép ma thuật nhiệm màu nào, cả bọn lại lạc vào bên trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc, càng đi càng sâu.
Đã gần ba ngày kể từ điểm rời khỏi Xích Lan Thành, đoàn người Tiêu Lệ cơ bản đều là sinh hoạt trên lưng Tử Tinh Dực Sư Vương, kể cả ăn uống ngủ nghỉ.
Xung quanh chỉ toàn một màu vàng của cát, chẳng có chút dấu hiệu của người sống. Mặc dù thi thoảng cũng có vài con rắn nhỏ hay bọ cạp thế nhưng bọn chút lại không thể nói. Mà xà nhân nổi tiếng khắp sa mạc thì Tiêu Lệ chẳng gặp bất kỳ tên nào.
Phi hành không mục đích về phía trước, ngay lúc Tiêu Lệ đang chán nản định tiến vào hệ thống xem có biện pháp nào không thì bất chợt Tô Thanh Thanh reo to:
_ Thiếu gia, có ốc đảo phía trước!
Một màu xanh nổi bật giữa cát vàng sa mạc, một ốc đảo xinh lung linh xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, khoảng cách cũng tương đối xa. Bất quá Tô Thanh Thanh ánh mắt cực độc, có thể nhìn khoảng cách mà Tiêu Lệ chỉ thấy vài chấm đen mà thôi.
Có ốc đảo là có nước, mấy nữ nhân vài ngày không được tắm rửa đã sớm toàn thân khó chịu ai nấy đều nôn nao chỉ muốn tìm một cái hồ để thỏa thích bơi lội
Tử Tinh Dực Sư Vương tốc độ phi thường nhanh, chỉ một lát sau đã đến phía trên ốc đảo rồi nhanh chóng đáp xuống bãi cát vàng phía trước.
Nhìn từ trên cao xuống, ốc đảo này cực kỳ rộng. Hơn nữa, ở trung tâm ốc đảo còn có một cái hồ nước trong veo thật lớn.
Ngay khi đoàn người Tiêu Lệ vừa định tiến vào ốc đảo, một âm thanh sột soạt vang lên. Chỉ thấy mười mấy xà nữ dáng người yểu điệu, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện từ trong rừng cây, đôi mắt bén nhọn vô cùng thận trọng đánh giá bọn họ và Tử Tinh Dực Sư Vương.