“Đúng vậy, thật ra con cũng không quá tin. Hơn nữa con hỏi bà ấy phương pháp là gì, bà ấy cũng không chịu nhiều lời, hẳn là bà ấy gạt con rồi.” Từ Phàm đã dần dần giảm đi sự chờ mong của mình.
“Ừ, cha tự mình đến hỏi rõ ràng thử xem.” Bác sĩ Từ đột nhiên nói.
Từ Phàm trong phút chốc không phản ứng lại: “?”
Ngay sau đó, anh ta chỉ thấy ông cha nhà mở cửa đi ra ngoài. Anh ta vội vàng đi theo.
Ra ngoài nhìn thấy mẹ Từ đang chuẩn bị tưới hoa, vẻ mặt của cha con hai người bình tĩnh một chút, bác sĩ Từ nói: “Anh đi xuống lầu đi dạo.” Từ Phàm nhanh chóng nói tiếp: “Con cũng đi cùng, cha có con chăm sóc, mẹ yên tâm.”
Sau đó hai cha con ra cửa, ba con thú cưng trong nhà thấy thế, Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau, dựa vào thân thể mềm mại, khi cửa sắp đóng chen từ khe cửa ra ngoài. Thiếu Triệt khổ người khá lớn ở phía sau miệng mới vừa đụng tới cửa, cửa đã khép lại, anh ta chỉ có thể nhìn cửa sủa điên cuồng, vẫn là mẹ Từ trông thấy, mở cửa giúp anh ta, thả anh ta ra ngoài.
Khi mở cửa, mẹ Từ mẫu nhìn thấy chồng và con trai đều vào nhà đối diện.
Bà Phạm nhà đối diện nhìn thấy bác sĩ Từ tìm tới cửa, bà ấy không khỏi có chút khẩn trương. Từ Phàm là đứa nhỏ, tương đối mà nói dễ lừa một chút. Bác sĩ Từ thì khác, một khi bà ấy có sơ hở, rất có thể sẽ bị tóm lấy không buông.
“Meo.” Thẩm Tiêu nhận thấy trạng thái của bà ấy, hướng về bà ấy kêu một tiếng.
Bà Phạm thuận thế ôm mèo lên, sau đó mời bác sĩ Từ ngồi: “Xem ra ông khôi phục rất tốt.”
“Nhờ phúc.” Bác sĩ Từ vừa khách khí trò chuyện vừa đánh giá căn nhà trước mặt. Ông ấy có thể nhẫn nhịn, nhưng Từ Phàm lại không nhịn được: “Bà Phạm, trước đó bà nói có cách chữa trị tay của cha tôi, nhưng lại nói chúng tôi sẽ không thử. Hiện tại tôi gọi chính cha tôi đến đây, rốt cuộc là cách gì bà nói đi. Hôm nay nếu bà không nói, có lẽ cả đêm hai cha con chúng tôi đều không ngủ được.”
Từ Phàm nói rõ ràng, bà Phạm chỉ có thể dựa theo kịch bản lúc trước đặt ra tiếp tục. Thẩm Tiêu ghé vào trong lòng bà ấy, vuốt mèo nhẹ nhàng ngăn cản bà ấy một cái, tâm thần bà Phạm hơi bình tĩnh, nói: “Cách này nói ra, thật ra cũng dễ, nhưng cần đánh gãy gân tay của bác sĩ Từ một lần nữa, sau đó lại dùng thuốc để khép lại.”
“Đánh gãy một lần nữa?” Từ Phàm biến sắc, vừa định nói cái gì, bác sĩ Từ đã muốn ngăn cản anh ta mở miệng, tự mình nói: “Tôi theo y nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói loại thuốc có hiệu quả trị liệu tốt như vậy, không biết bà cụ có cho chúng tôi nhìn thừ trước hay không?”
Bà Phạm đương nhiên sẽ không lấy ra: “Thật có lỗi, thuốc này tôi không thể đưa cho người ngoài xem. Cho nên tôi nói hai vị sẽ không nguyện ý thử, nguyên nhân ở chỗ này. Bác sĩ Từ sẽ không tin tưởng tôi. Việc này vẫn nên dừng thôi, chờ bác sĩ Từ xác định lại đến tìm tôi.”
Bác sĩ Từ nhìn bà ấy một lúc lâu, cuối cùng như là khắc chế cảm xúc, đứng dậy từ biệt: “Được, tôi vẫn nên trở về suy xét lại.”
Cuộc nói chuyện với nhau này không có tiến triển gì quá lớn, nhưng khi rời nhà đối diện, bác sĩ Từ cũng nhìn hành lang thở dài: “Vừa nãy cha còn nói con bị mê hoặc, hiện tại chuyện xảy ra ở trên người cha, cha cũng không bình tĩnh được.”
Từ Phàm cười khổ: “Nếu không chúng ta đi xuống dạo một lát trước đi?”
“Cũng được.” Bác sĩ Từ cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút.
Hại cha con bọn họ xuống lầu, Chử Đình bị đuổi về nhà lại lộn trở lại nhà bà Phạm: “Bọn họ sẽ thử.” Anh dùng di động viết: “Có lẽ là đêm nay.”
Người có đôi khi vẫn cứ xúc động, nếu tối nay không được, vậy lần tiếp theo đợi khi bác sĩ Từ bằng mọi cách xin giúp đỡ thật sự không có kết quả đành phải lựa chọn cách nhìn qua kỳ quái nhất này.
Được anh nhắc nhở như vậy, trong lòng bà Phạm đã có tính toán.
Nửa đêm, bác sĩ Từ ở trên giường trằn trọc khó ngủ.
Ông ấy lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy từ trên giường.
Người ở trong tuyệt cảnh, chỉ có một tí ánh sáng như vậy, đều sẽ nhịn không được đuổi theo.
Ông ấy chỉnh lý bản thân một chút, lại dùng nước lạnh rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng vẫn mở cửa phòng ra.
Trong phòng khách, Từ Phàm nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng anh ta không đứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần nhà đen nhẹm, yên tĩnh chờ thời gian trôi qua.
Đối diện, bác sĩ Từ vừa gõ cửa, cánh cửa đó đã được mở ra.