“Cậu phải tin tưởng khoa học.” Bà cụ lại nói: “Lực lượng thần bí có thể chữa khỏi tay của bác sĩ Từ hay không, cái này tôi không biết. Nhưng quả thật biết có loại thuốc có thể làm cho ông ấy khôi phục như lúc ban đầu, tôi cảm thấy nhà cậu đừng thử.”
Từ Phàm vừa nghe có cách, máu nháy mắt xộc lên đỉnh đầu: “Chỉ cần có thể tốt lên, cách gì chúng tôi cũng nguyện ý thử.”
Bà Phạm nhìn anh ta nở nụ cười một cái, lại không tiếp tục nói nữa, mà tự mình cầm đồ đi đến trong tiểu khu.
Từ Phàm bị bà ấy nhấc lên sự hứng thú, có hơi sốt ruột, anh ta đi lên theo vừa lui vừa nói: “Bà Phạm, cách bà nói là gì vậy? Bà không nói sao lại biết chúng tôi sẽ không muốn thử?”
Bà Phạm vẫn không nói.
Thái độ này của bà ấy làm cho dù tính tình của Từ Phàm coi như không tệ có hơi lo lắng trong lòng. Lời nói một nửa là ý gì vậy? Phương pháp này rốt cuộc là có hay là không, hoặc là nói thật ra bà ấy chỉ đang nói giỡn?
Chỉ tiếc, dù cho Từ Phàm nói như thế nào, bà Phạm đều chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Hai người trở lại tầng 18, Từ Phàm thấy bà Phạm từ đầu đến cuối cũng không chịu nhiều lời, đành phải tạm thời về nhà ăn cơm trước.
Ở trên bàn cơm, anh ta ăn không yên lòng, cha mẹ ở bên cạnh thấy ở trong mắt, mẹ Từ hỏi: “Đây là làm sao vậy, bộ dáng rất nhiều tâm sự.”
“À không có gì.” Có một số việc Từ Phàm không muốn để mẹ lo lắng: “Là vừa học nên còn có chỗ không hiểu, chưa tiêu hóa được, cho nên thất thần.”
“Không hiểu thì cứ hỏi cha con.” Mẹ Từ gắp một đũa đồ ăn cho anh ta: “Hiện tại cũng đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi.”
“Vâng.”
Cái cớ này của Từ Phàm rất vụng về, mẹ Từ bao dung, không tìm tòi tận gốc, bác sĩ Từ lại nhạy cảm nhận được việc này hẳn là có liên quan với mình. Ông ấy im lặng ăn cơm xong, kêu con trai đến phòng khách.
“Trông con vò đầu bứt tai kìa, có chuyện gì nói cho cha nghe một chút.” Bác sĩ Từ nói.
Từ Phàm không muốn khi chuyện này còn chưa xác định đã khoe khoang khoác lác, cảm giác cho người ta hy vọng lại làm cho người ta thất vọng thật không tốt, hiện tại anh ta đã bị treo tới không yên, không muốn cha cũng bị làm cho cả đêm không thể ngủ giống mình: “Không có việc gì, tự con có thể xử lý.”
“Là vì chuyện tay của cha nhỉ.” Bác sĩ Từ nói thẳng, thấy con trai trầm mặc, ông ấy tiếp tục nói: “Mạng lưới quan hệ của cha rộng hơn con nhiều, dù là Trung y hay Tây y, trong nước hay ngoài nước, chỉ cần có cơ hội, cha chắc chắn sẽ tranh thủ. Con đó, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, thật ra đổi một cách sống cũng không phải không được. Nhiều năm thế này, cha có lỗi với mẹ con nhiều lắm, hiện tại cũng có thể đến bù cho bà ấy thật tốt.”
Từ Phàm biết, trước kia mẹ là giáo sư. Sau đó vì chăm sóc anh ta, mới từ chức trở thành chủ gia đình. Trước kia anh ta cũng bởi vì rất ít khi nhìn thấy cha, đã nhìn thấy gương mặt mất mát của mẹ nhiều lần, mới ôm thành kiến với cha.
Đối mặt với sự thoải mái của cha, cõi lòng lúc trước bị vây khốn của Từ Phàm ngược lại bình tĩnh một chút.
Kết quả xấu nhất cha cũng đã chấp nhận, nếu có thể trị tốt, coi như niềm vui bất ngờ trong cuộc sống.
“Con rất hy vọng cha có thể khôi phục.” Từ Phàm điều chỉnh tâm trạng một chút nói: “Trước kia khi cha ở ICU, bà Phàm ở nhà đối diện tặng một lá bùa bình an, kết quả cha thực sự tốt lên. Sau đó cha chuyển vào phòng bệnh bình thường, bà Phạm lại đưa tới một tấm bùa bình an, sau đó tốc độ miệng vết thương khép lại của cha nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Khi đó, con lại có ý nghĩ khác. Những chuyện khác thường, làm cho ta cảm thấy có lẽ trên đời này thật sự có lực lượng khoa học không thể giải được tồn tại, cho nên con đi hỏi bà Phạm có cách nào chữa khỏi vết thương của cha hay không.”
Bác sĩ Từ trăm triệu không nghĩ tới thế nhưng con trai sẽ có ý nghĩ như vậy: “Cái gọi là lực lượng thần bí, chẳng qua là có người giả thần giả quỷ thôi. Bọn họ chỉ lợi dụng các con có lòng cầu xin, khiến các con tự động vào tròng. Nếu thật sự có sự tồn tại đặc biệt gì đó, sao còn cần bệnh viện làm gì, đều đi cầu thần bái phật vĩnh viễn không bệnh không già là xong rồi.”
“Nhưng bà Phạm nói, bà ấy có cách có thể trị hết vết thương của cha.” Từ Phàm nói.
Bác sĩ Từ đầu tiên là lắc đầu: “Điều đó không có khả năng.” Viết thương của ông ta hỏi bao nhiêu bác sĩ đứng đầu trong ngành, đáp án đưa ra đều là không thể khôi phục như lúc ban đầu, một bà cụ sao có thể có cách chứ.