Bên kia con chó vàng lớn cũng thấy bọn họ, đi lên lập tức lưng tròng kêu không ngừng, sợ tới mức tài xế thiếu chút nữa nghĩ rằng con chó này muốn cắn người, vội vàng đóng lại cửa kính xe.
“Thẩm Tiêu? Trời đất thật sự là cô! Hai người bạn qua mạng chúng ta cũng xem như thấy mặt nhau. Cô không biết đâu, tối hôm qua làm tôi sợ muốn chết, trộm chó thật đúng là không ít. Có con chó đen của gia đình người ta ở đầu thôn đông vốn đang chơi vui vẻ ở cửa nhà mình, nửa đêm đột nhiên có người độc chết nó tha đi. Khi bọn chúng đi còn thấy tôi, vốn muốn bắt tôi, may là tôi chạy tới nghĩa trang mới tránh được một kiếp.” Con chó vàng bô bô nói.
Được rồi, lúc này Thẩm Tiêu không nhìn tin nhắn cũng biết đây là kẻ nhiều chuyện Thiệu Triệt không thể nghi ngờ.
Xác định thân phận xong, một người một chó hai mèo một lần nữa lên xe.
Tài xế không nghĩ tới thế mà bà cụ này tới bắt chó, trong lòng ông ta có hơi hoảng sợ: “Con chó này có cắn người không, nếu cắn người tôi e rằng không có cách nào mang theo đâu.”
Bà Phạm nói: “Ông yên tâm, sẽ thêm tiền.”
Tài xế cũng không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, vừa đi vừa về, lộ trình hơn hai trăm dặm, chi phí cộng vào tốn hơn tám trăm.
Buổi tối.
Từ Phàm kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà. Anh ta lấy ra chìa khóa đang muốn mở cửa, đột nhiên cảm thấy được có thứ gì đó đang nhìn mình.
Anh ta nghiêng đầu nhìn cầu thang, sau đó anh ta chỉ thấy một màn cực kỳ quen thuộc – Con trai anh ta lại ở bên ngoài!
“Các con đi ra bằng cách nào thế?” Từ Phàm hết chỗ nói rồi, anh ta lo lắng mèo chạy ra, còn đặc biệt đổi khóa.
Chẳng lẽ mèo còn có thể mở khóa sao?
Lát nữa anh ta phải đặt máy dõi nhìn xem chuyện gì mới được.
Anh ta bế Thẩm Tiêu lên, nhìn thấy Thẩm Tiêu cũng ôm Thẩm Tiêu vào trong tay: “Đại Hoàng sao con cũng đi ra giúp vui vậy.”
Đúng vậy, anh ta lấy tên Đại Hoàng cho Thẩm Tiêu…
Mới vừa ôm hai con mèo vào trong tay, anh ta đã thấy một con chó cỏ trung hoa lông màu vàng ló đầu ra từ trong bóng tối, hai con mắt tròn trơn bóng đang tội nghiệp nhìn anh ta.
Từ Phàm: “…”
Sau đó, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Hoàn Lạc, con tôi lại tha chó không biết từ nơi nào đến cho tôi này.”
Không nuôi được không?
Bộ dáng con chó đó vô cùng đáng thương, anh ta nhìn mà lòng không đành. Đuổi nó đi, anh ta hoàn toàn không làm được.
“Ô ô.” Thiệu Triệt thấy con người trước mặt này còn đang rối rắm, vì thế anh ta dựa theo lời Thẩm Tiêu nói với anh ta, ư ử ư ử nhõng nhẽo.
Từ Phàm bị tiếng ư ử này của anh ta, lòng cũng hóa mềm: “Được rồi được rồi, vào cửa trước lại nói sau.”
Anh ta ôm mèo dẫn chó mở cửa, khi anh ta kéo cửa, cửa đối diện cũng nhẹ nhàng khép lại.
Quả thật, không phải Thẩm Tiêu bọn họ muốn bắt một con dê phải dùng sức, mà bà Phạm không nuôi chó nổi.
Thức ăn của chó mỗi tháng còn phải tắm rửa sấy lông tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó, đều cần tiền. Chính bà ấy vừa phải kiếm tiền vừa phải chăm sóc con gái, thật sự không có tinh lực dư thừa. Ba người Thẩm Tiêu bọn họ thương lượng một chút, quyết định trước tiên xem có thể nhét Thiệu Triệt vào chỗ của Từ Phàm hay không, nếu không được, lại bảo Thiệu Triệt đi theo bà Phạm.
Cũng may, Từ Phàm là người tốt. Anh ta không nhìn được thú cưng lưu lạc, khẽ cắn môi vẫn thu nhận Thiệu Triệt.
Thiệu Triệt đói bụng đã lâu.
Trong nhà Từ Phàm không chuẩn bị thức ăn cho chó, chỉ có thể dùng thức ăn mèo gom lại trước. Thiệu Triệt vừa ngửi thấy thức ăn, hầu như là hút vào như gió bão, còn khoa trương hơn Thẩm Tiêu lúc trước, một chậu thức ăn mèo như thế, Từ Phàm chỉ đi rót nước thôi, trở về đã thấy chậu trống trơn.
“…” Từ Phàm rơi nước mắt, túi tiền của anh ta lại xẹp rồi…
Nhưng nhìn thấy Thiệu Triệt ăn dữ như vậy, anh ta lại có hơi đau lòng: “Đây là đói bụng bao lâu rồi.” Anh ta sờ đầu Thiệu Triệt: “Yên tâm đi, về sau sẽ không để con chịu đói nữa.”
Những lời này làm cho ba con vật bên trong không khỏi đều nhìn về phía anh ta.
Nói thế nào đây, nếu nói trước kia Thẩm Tiêu bọn họ còn không có cảm xúc quá lớn với Từ Phàm, vậy hiện tại không hiểu sao cũng có một chút cảm giác thuộc về nơi này.
“Người này tôi thích.” Thiệu Triệt kêu một tiếng về phía Từ Phàm: “Lần trước kẻ dám khoác lác với tôi, đã bị tôi ăn tới phá sản.”
Thẩm Tiêu Chử Đình: “?”
Người anh em anh không hợp lý rồi.