Bà cụ vẫn có một chút chưa tiêu hóa được, bà ấy nhìn chằm chằm con mèo một hồi lâu, nghĩ đến mèo bình thường cũng không làm ra được loại chuyện chơi di động này cũng bèn chấp nhận này là thật: “Đã lâu không gặp.”
Bọn họ quả thật đã lâu không gặp.
Sau khi thế giới rừng mưa kết thúc, Thẩm Tiêu từng đi qua vài bản đồ, lại nói tiếp, hiện tại đã qua khoảng mười năm. Đương nhiên, thời không cô trải qua không có nghĩa là bà Phạm cũng qua lâu như vậy.
Sau khi tiếp nhận chuyện con mèo chính là Thậm Tiêu, bà Phạm nói nhiều hơn một chút, trên mặt cũng nhiều hơn vẻ tươi cười: “Tôi cũng gặp lại Vượng Vượng trước kia gặp ở trong rừng mưa, cô gái nhỏ rất không tệ, ở trong thế giới đó chính là cô ấy giúp tôi tôi mới mới thuận lợi lấy được tích phân qua ải. Nếu không phải có cô ấy, nói không chừng tôi cũng không thể đoàn tụ với con gái tôi.”
“Meo?” Thẩm Tiêu hiểu rõ, người phụ nữ trung niên trên xe lăn kia quả nhiên là con gái của bà Phạm.
Nói cách khác, con gái của bà Phạm cũng đã…
Có lẽ đoán được Thẩm Tiêu muốn nói gì, bà Phạm sờ tóc con gái: “Đúng vậy, khi tôi đi vào bản đồ này, thì phát hiện con bé ở bên cạnh. Giây phút tôi nhìn thấy con bé, tôi vừa vui sướng lại phẫn nộ. Vui sướng vì tôi rốt cuộc không cần nghĩ con bé có tốt hay không, có thể bị ngược đãi hay không nữa, phẫn nộ chính là, con bé đã chết như vậy rồi, có thể ngay cả người giành công lý vì con bé cũng không có, mỗi lần nghĩ vậy, tôi đều hận không thể tự mình biến thành quỷ, khiến cho gã đàn ông đó gặp báo ứng. Nhưng ở trong thời không này ngây ngốc quá lâu, lòng báo thù của tôi đã phai nhạt đi dần, hiện tại, có thể đi hết quãng đời còn lại với con gái tôi là được rồi.”
Đây là một đoạn lời nói mạnh mẽ vắt ra vị ngọt ra từ trong nước mắt khốn khổ.
Một người mẹ lớn tuổi, một đứa con gái ngốc, tương lai của hai người họ có thể thấy trước được là sự chua xót.
Thẩm Tiêu cọ cọ ở trên ống quần của bà cụ, hy vọng có thể an ủi bà ấy. Không nghĩ tới người phụ nữ trung niên lại vớt cô lên, ôm ở trong lòng, dùng mặt cọ không ngừng.
Thẩm Tiêu bị cọ tới nước miếng đầy mặt chui ra từ trong lòng người phụ nữ, sau đó nhìn thấy di động của bà Phạm.
Hiện tại đã xác định bà Phạm tương tự mình, rất nhiều chuyện muốn làm cũng trở nên thuận tiện.
Thẩm Tiêu lấy điện thoại nói với bà Phạm chuyện mình muốn đến nơi ngoài trăm dặm đón bạn, bà Phạm không từ chối: “Vậy ngày mai tôi sẽ đi mua vé. Nhưng tôi không biết người bạn đó của cô, chỉ sợ cậu ta sẽ không tin tưởng tôi.”
“Tôi cùng đi với bà.” Thẩm Tiêu cầm điện thoại nói. Khoảng cách một trăm dặm, ở giữa có tàu cao tốc, tốc độ rất nhanh. Nếu hết thảy thuận lợi, một ngày có thể qua lại.
“Tốt lắm.”
Hai người thương lượng xong việc này, bên ngoài Chử Đình đã phát ra tiếng động, Thẩm Tiêu biết mình cần phải trở về.
Cô mở cửa nhà bà Phạm, chui trở về đối diện.
Lại một ngày trôi qua, Thẩm Tiêu thấy chủ nhân sáng sớm đã vội vàng cầm túi chạy ra khỏi cửa. Cô và Chử Đình thì mở cửa đến đối diện.
Bởi vì tàu cao tốc không cho phép thú cưng lên xe, bà cụ đành phải gọi xe.
Khi tài xế taxi nghe thấy điểm đến của bà ấy còn tưởng rằng mình nghe lầm, sau khi xác định hai lần, lúc này mới vui vẻ nhận lấy đơn lớn của mình.
Lộ trình một trăm dặm, giá cả không thấp.
Thẩm Tiêu nhìn thấy ống tay áo của bà cụ đã mài rách, biết bà ấy sống cũng không giàu có. Nghĩ đến bà ấy vì lời nhờ vả của mình mà nguyện tiêu một khoản lớn như vậy, trong lòng cô vừa băn khoăn, lại tràn ngập cảm động.
Taxi chạy một đường như bay, nhìn theo trên bản đồ, bọn họ cách Liên Hoa càng ngày càng gần.
Cũng may hiện giờ ở nông thôn phát triển cũng rất nhanh chóng, ít nhất đường xi măng đã có, hơn nữa hiện tại cũng không phải ngày lễ ngày tết, trên đường không kẹt xe, bọn họ tới rất nhanh.
Sau khi Thẩm Tiêu bọn họ sắp tiến vào Liên Hoa, bảo Thiệu Triệt đứng ở ngã ba đường tiến vào cổng thôn Liên Hoa chờ. Đối với việc này, Thẩm Tiêu cũng ôm lòng thử xem. Cô đã chuẩn bị tốt rồi, nếu tới ngã ba đường đã hẹn không thấy anh ta, mấy người bọn họ đi xuống xe vào trong thôn tìm xem.
Kết quả xe chạy qua con đường xi măng của thôn, xa xa cô đã thấy có một con chó vàng đang xoay chuyển không ngừng ở chỗ ngã ba đường.
“Meo.” Ghé vào trên người bà Phạm kêu một tiếng, bà Phạm vội bảo tài xế dừng xe.
Xe dừng ổn định, Thẩm Tiêu nhảy xuống từ trên xe, vừa gửi tin nhắn cho Thiệu Triệt.