Thẩm Tiêu nhìn xuống dưới, quả thật có. Công năng này chính là đội hữu sẽ luôn đi tới cùng một bản đồ, nhưng phải tốn một trăm vạn tích phân mới có thể mua công năng này.
Nhấn đồng ý, Thẩm Tiêu nhìn trái phải bên dưới, trang hình như không có thay đổi gì.
“Tôi chọn rồi.” Cô nói lại với Chử Đình.
“Được, bản đồ sau gặp.”
Nhìn thấy câu này, Thẩm Tiêu không khỏi nở nụ cười một cái: “Bản đồ sau gặp.”
Vì nhạc đệm này, Thẩm Tiêu có một chút chờ mong với bản đồ sau. Cô nghỉ ngơi một lát, lại ăn chút gì, sau khi giảm bớt ảnh hưởng bởi vì bản đồ trước tạo thành, lúc này mới mua tin tức của bản đồ sau… thế giới động vật.
?
Đây là muốn cho cô đi thảo nguyên Châu Phi sinh sống?
Thẩm Tiêu nghĩ một hồi, mua xong thức ăn, nước, cùng với đạo cụ bảo vệ mạng sống, ấn xuống nút tiến vào thế giới kế tiếp.
Mở to mắt lần nữa, Thẩm Tiêu chỉ thấy một không trung màu xanh da trời, cô theo bản năng nhìn xung quanh, lại phát hiện xung quanh cao lầu san sát, những tòa nhà cao tầng cắm thẳng trời mây. Bên tai truyền đến từng đợt tiếng kèn kêu của ô tô, tiếng cười vui vẻ của cô gái trẻ, những hơi thở sống ấy đều nói cho cô… cô về tới xã hội hiện đại rồi.
Còn không đợi cô vui vẻ, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, sao xã hội hiện đại lại chính là thế giới động vật?
Đúng lúc này, Thẩm Tiêu nhìn thấy một cô gái đi tới mình, cô gái đó càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, cuối cùng bóng cô gái bao trùm cô hoàn toàn, mà cô cũng chỉ có thể ngửa đầu mới có thể nhìn thấy mặt của cô ấy.
Trong nháy mắt khi nanh vuốt của cô gái vươn đến, Thẩm Tiêu theo bản năng nhảy dựng, thế nhưng nhảy cao tận ba mét. Cũng lúc này, cô nhìn tay mình, không đúng, quả thật nên nói là thấy móng vuốt của mình, bộ lông màu da cam trên đùi…
Từ trên trời rơi xuống, Thẩm Tiêu chui vào trong khe bụi cây bên cạnh. Chờ sau khi không có ai, nguy hiểm tạm thời loại trừ, cô ngồi dậy cúi đầu nhìn chính mình.
Cô… Đây là biến thành một con mèo sao?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ bàn chân dơ bẩn của cô, còn giống như là một con mèo vàng lang thang.
Nhìn thế giới quen thuộc lại xa lạ trước mắt này, Thẩm Tiêu bỗng chốc có chút mờ mịt.
Làm người, cô biết sinh tồn như thế nào. Làm động vật, đây vẫn là một vấn đề.
“Meo?” Bên cạnh truyền đến từng đợt tiếng kêu, Thẩm Tiêu quay đầu nhìn lại, thì thấy bên cạnh bồn hoa có người phát hiện sự tồn tại của cô, lúc này đang kêu meo meo dụ dỗ cô qua đó.
Người nọ thấy cô nhìn anh ta, kêu càng hăng say : “Meo meo meo~meo~”
“…” Thẩm Tiêu vừa nhấc mông, lưng người nọ tiếp tục chui vào sâu trong bụi hoa.
Lui vào góc không người, Thẩm Tiêu ấn mở trung tâm mua sắm nhắn cho Chử Đình, bên này cô còn chưa gửi tin nhắn đi, bên kia đột nhiên nhận được một tin nhắn Thiệu Triệt gửi tới: “Cứu mạng!!!! Tôi biến thành một con chó rồi!!!!”
Thẩm Tiêu: “…”
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Trước tiên cô nhắn một câu cho Chử Đình: “Tôi biến thành một con mèo, anh thì sao?” Sau đó mới trả lời Thiệu Triệt: “Thật trùng hợp, hiện tại tôi là một con mèo.”
“Thật sự? Thế giới động vật rách nát gì vậy. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi đi sống ở rừng rậm trước nguyên thủy rồi, kết quả gã cho tôi biến thành một chó. Một con chó, hiện tại tôi nhìn thấy thứ gì ở trên tường sẽ không nhịn được muốn ngửi, con mẹ nó! A a a a a! Cứu mạng!! Tôi không muốn ăn cớt!”
Thẩm Tiêu: “…”
Thật có lỗi, cô rất muốn cười làm sao bây giờ.
Cô không thèm an ủi Thiệu Triệt, nhanh chóng gửi một tin cho Chử Đình: “Lẽ nào anh cũng biến thành một chó!”
Chử Đình nhắn lại trong một giây: “?”
“Bây giờ cô ở đâu?”
Thẩm Tiêu nhìn bốn phía.
“Vẫn không biết. Anh đợi chút, tôi đi hỏi tình huống của một người bạn trước thử xem. Hình như cậu ta cùng bản đồ với chúng ta.”
Chử Đình: “À.”
Thẩm Tiêu lại hỏi Thiệu Triệt, mới biết anh ta cũng mới vừa bị đưa tới: “Tôi đang ở nông thôn! Ở nông thôn! Ở nông thôn cô biết không? Trâu đều vừa đi đường vừa ị, yên tâm mấy cái này tôi không ăn, nhưng tất cả đất rau trồng bên cạnh đều bị dội phân, hương vị đó… Bản thân tôi kháng cự, nhưng cơ thể của tôi cũng không tự chủ mà muốn tới gần. Làm sao bây giờ!”
“Lẽ nào anh đã…”
“Cô đừng nói bừa, tôi chính là đầu bếp, cô như vậy bảo tôi sau này đối mặt với dao bếp của tôi thế nào.” Thiệu Triệt khóc lóc kể lể xong, lại nghĩ tới: “Cô nói cô biến thành mèo, lẽ nào chúng ta ở chung bản đồ. Cô ở đâu?”
“Không biết.” Thẩm Tiêu nhìn nhà cao tầng xung quanh: “Chắc chắn không phải ở nông thôn.”
“Cô nhanh xác định vị trí đi, tôi muốn nhìn xem có phải chúng ta ở chung bản đồ hay không.”
“Được, tự anh chú ý an toàn. Anh cũng biết, trộm chó rất nhiều, vừa không cẩn thận một cái anh rất có thể đã bị đưa đi vào lò mổ.” Thẩm Tiêu nói: “Nhất định phải chú ý an toàn.”