Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 280: Thế giới tu chân 47




Dưới sự tích lũy từng tháng từng ngày, tích phân của Thẩm Tiêu càng ngày càng nhiều, không gian cửa tiệm cũng càng ngày càng đầy.

Trong núi không biết năm tháng dài, ba năm nhoáng một cái trôi qua, thời gian tranh giành Vô Cấu Đằng mới đã đến.

Đây là cuộc đấu giữa yêu thú, Thẩm Tiêu là người ngoài cuộc, cô không có sáp lại náo nhiệt. Nhưng đối với nhu cầu cần Vô Cấu Đằng, cô lén nói cho tộc trưởng Thực Thiết Thú, bảo ông ta lưu ý giúp là nhà ai chiếm được, cô nguyện ý trao đổi với bọn họ.

Khi lão tộc trưởng đi không có hứa hẹn gì, nhưng lúc mang theo tộc nhân ra ngoài một chuyến lại trở về, mang đến một nhánh Vô Cấu Đằng để trước mặt Thẩm Tiêu.

“Đây là Trúc Nhị tranh thủ được cho cô.” Lão tộc trưởng nói: “Cô không cần bỏ ra thứ gì, đây là quà cảm ơn của chúng tôi.” Ông ta thấy Thẩm Tiêu còn muốn nói chuyện, nâng tay chặn lại: “Bốn năm trước, khi đó tôi đã từng để Trúc Nhị điều tra vì sao cô lưu lạc đến núi yêu thú, nhưng mà kết quả tra được cuối cùng lại liên lụy đến hoàng thất Đại Thịnh, đây không phải điều mà bộ tộc Thực Thiết Thú chúng tôi có thể hỗ trợ, Vô Cấu Đằng này chính là quà cảm ơn chúng tôi trì hoãn đến bốn năm.”

“Hoàng thất Đại Thịnh?” Quốc gia này, đã rất lâu Thẩm Tiêu không nghe tới. Nhớ đến cảnh tượng lúc trước bọn họ chật vật chạy thoát, thì ra là có người hoàng thất nhúng tay, trách không được.

Đúng lúc này, Cầm Minh vẫn không nói chuyện đột nhiên nhìn lão tộc trưởng mở miệng nói: “Không, các ông có thể giúp.”

“Cái gì?” Một câu không hiểu ra sao này của anh ta làm cho lão tộc trưởng không khỏi ngẩng đầu lên.

“Tôi nghe được tin của Mộng Yểm Tinh Hoa.” Cầm Minh chậm rãi nói: “Ba ngày sau, nó sắp bị đưa đến Vương Đô Đại Thịnh.”

Nghe vậy, đồng tử Thẩm Tiêu co rụt lại.

Một loại thuốc cuối cùng của Diệu Thanh Đan, vậy mà cô đợi được rồi sao?

Vương Đô Đại Thịnh.

Trần Phàm vừa lấy được một bức thư mời.

Bốn năm đi vào Vương Đô này, cậu ta đã không còn là thiếu niên sơn thôn yên lặng vô danh trước kia nữa. Bởi vì cậu ta tu luyện thăng cấp nhanh chóng, năm nay lại đè một đám thiên tài giành được hạng nhất ở trong so tài ba năm một lần của học viện, hiện giờ cậu ta đã tiến vào tầm nhìn của các quyền quý Vương Đô.

Như hiện tại cậu ta nhận được thư mời của hoàng thất đã đủ để chứng minh điểm này.

“Đây là thư mời gì vậy?” Trần Thanh tò mò sáp lại đây xem nói: “Ngắm hoa? Khi nào thì hoàng thất nhàm chán như vậy, mời người đi ngắm hoa? Sẽ không phải là vị công chúa điện hạ trong cung kia nhìn trúng cậu, cho nên mượn cơ hội bảo cậu qua đấy chứ.”

“Đừng nói bậy.” Trần Phàm biết nhiều hơn người thường, cái gọi là tiệc ‘ngắm hoa’ này đương nhiên không phải thật sự ngắm hoa, mà là xem một gốc thiên tài địa bảo vô cùng đặc biệt… Mộng Yểm Tinh Hoa.

Thứ này là thực vật đặc biệt chỉ dựng dục ở vực sâu ma khí nồng đậm, cả đời chỉ nở một đóa hoa, hoa vừa bị hái, như vậy thân thể sẽ vô tung vô ảnh, ma khí dính đến mảnh vực sâu đó cũng sẽ biến mất theo.

Bởi vì được ma khí dựng dục, hoa này có sự ăn mòn mãnh liệt, nếu người bình thường có ý chí không đủ kiên định, rất có thể sẽ bị một đóa hoa điều khiển tâm thần, cuối cùng chết ở dưới nhành hoa, trở thành chất dinh dưỡng.

Lý do Trần Phàm biết nhiều như vậy, là bởi vì rất không may mắn, cậu ta vừa khéo cần một gốc cây Mộng Yểm Tinh Hoa luyện chế đan dược đột phá. Không nghĩ tới chân trước cậu ta cần, chân sau trong Vương Đô đã xuất hiện. Nhưng đóa Mộng Yểm Tinh Hoa này là có người đưa cho hoàng thất, cậu ta muốn lấy, còn phải làm vài thao tác một phen mới được.

Nghĩ đến đây, Trần Phàm không khỏi thở hắt ra, một lần nữa về trên giường ngồi xếp bằng tu luyện.

Ba ngày nhoáng một cái trôi qua.

Trần Phàm dựa theo thời gian trên thư mời đi tới hoàng cung. Sau khi trải qua điều tra rất nghiêm ngặt, còn bị mấy hộ vệ làm khó dễ một phen, cuối cùng Thất công chúa xuất hiện, dẫn cậu ta đến ngự hoa viên.

Tới ngự hoa viên, nhân vật nổi tiếng tề tựu bên trong cậu ta còn gặp được Lý Vạn Thông vẫn luôn hợp tác rất vui vẻ mấy năm nay.

Lý Vạn Thông vừa thấy cậu ta, lập tức đi tới, trên mặt tươi cười nói: “Xem ra Trần Phàm tiểu hữu lại có đột phá.”

Trần Phàm tủm tỉm cười cười: “May mắn mà thôi.”

“Thiên hạ nào có nhiều chuyện may mắn như vậy.” Lý Vạn Thông và Trần Phàm quen nhau bốn năm, xem như tận mắt nhìn cậu ta từng chút trưởng thành.