“Nếu để dẫn theo cô chạy trốn, vấn đề này không lớn, cô có thể ở lại dãy núi Vạn Thú.” Chử Đình nói xong, gửi một tên người cho Thẩm Tiêu: “Cô đi tìm anh ta, trong tay anh ta có Tầm Trân Bàn của Thái Ất. Nếu anh ta không sống lại, cô có thể dựa theo thời gian thuê bảo khí của anh ta, cướp đoạt cả dãy núi Vạn Thú.”
Thẩm Tiêu bên này còn chưa trả lời xong, một khung trò chuyện lại sáng lên.
Là ông anh số một bảng mỹ thực.
“Xin hỏi còn thịt yêu thú không?” Ông anh số một bảng nho nhã lễ độ: “Lần trước cô bán cho tôi đã hết sạch rồi.”
“Nhanh như vậy?” Thẩm Tiêu nhớ rõ lúc trước mua thịt yêu thú ở Vương Đô, sáu mươi phần trăm đều vào túi anh ta.
“Có rất nhiều khách cảm thấy hứng thú với thịt yêu thú.” Ông anh số một bảng nói.
“Đáng tiếc tình huống hiện tại của tôi có hơi không quá tốt, tạm thời không có thịt yêu thú để bán.” Thẩm Tiêu xin lỗi nói: “Nếu có tôi liên hệ anh sau.”
“Cũng không nhất định phải là thịt yêu thú, chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn chứa linh lực đều được.” Số một bảng nói: “Tôi đều muốn thu mua.”
“Được.”
Trò chuyện với số một bảng xong, Thẩm Tiêu đi xem cửa hàng của ông ta, khu bình luận phần lớn là lời khen ngợi thịt yêu thú. Nhìn lại cửa hàng của cô, trước kia xếp hơn bốn ngàn, hiện tại đã bị dồn tới hơn năm nghìn.
Có chút bất đắc dĩ khép lại trang này, Thẩm Tiêu cân nhắc lời Chử Đình nói một hồi.
Tài nguyên trong dãy núi Vạn Thú không thể nghi ngờ là phong phú, hiện tại cô không tính là lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, ở lại trong này tìm báu vật cũng không phải không được.
Thử đi chọc khung trò chuyện của người mà Chử Đình giới thiệu một chút, không nghĩ tới đối phương cũng mở một một cửa hàng tạp hoá.
Thẩm Tiêu nói chuyện mình muốn thuê Tầm Trân Bàn với anh ta, người nọ nói: “Là Chử Đình giới thiệu hả? Còn là con gái? Thật sự là chuyện hiếm thấy. Tôi cho người khác thuê một ngày 1000, cho cô thuê 800 đi. Hiện tại cô có thể dùng bao nhiêu tích phân?”
“Một vạn ba.”
“…” Bên kia vèo một cái: “Được lắm. Tôi sắp treo rồi, cô chuẩn bị giành đấy.”
Lúc này Thẩm Tiêu ấn vào trang cửa hàng của anh ta.
Người nọ treo một vạn ba tích phân, không biết có phải tích phân này loại bỏ một đám người hay không, hơn nữa vì đột nhiên treo lên, Thẩm Tiêu rất thuận lợi cướp được.
Khi Tầm Trân Bàn vừa đến tay cô, cô tiện tay ấn nhắc nhở thu về của hệ thống: “Thái Ất Tầm Trân Bàn, thu về 10000 tích phân, có thu về hay không?”
Đó là một thứ tốt.
“Mua được rồi. Thứ này cô dùng trước đi, sau này trả lại cho tôi. Hiện tại cô tùy tiện treo yết giá món này một vạn ba, tôi trả lại tích phân này của cô cho cô trước. Về phần tiền thuê, chờ sau này khi cô trả lại cho tôi, chúng ta hãy tính.” Người quen kia lại nói.
“Được, cảm ơn.” Thẩm Tiêu cảm ơn nói.
Đối phương có thể treo một vạn ba cho cô thuê ngay, không cần tiền thế chấp linh tinh gì đó, chỉ sợ vẫn là bởi vì mặt mũi của Chử Đình.
Thẩm Tiêu treo đồ ở trong cửa hàng mình, lại đi chọc Chử Đình, nói với anh cô đã lấy được Tầm Trân Bàn: “Cảm ơn. Bên tôi giành được, đến lúc đó chia anh một nửa.”
Thu hồi mạch suy nghĩ từ trung tâm mua sắm, Phong Diên và Cầm Minh ở bên cạnh đều đang nhìn cô.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Cầm Minh hỏi cô nói: “Phải về Đại Thịnh sao?”
Thẩm Tiêu cầm Tầm Trân Bàn ra: “Trước không vội.”
Tầm Trân Bàn đó có hơi giống như Bát Quái Bàn, xung quanh từng phương hướng đều có, ở giữa có kinh vĩ tuyến. Lúc này giữa có thêm một ánh sáng xanh, chi chít như sao trên trời. Có ánh sáng rất sáng, có ánh sáng thì rất ảm đạm.
“Đây là gì?” Phong Diên nghiêng đầu, nhìn không hiểu lắm.
Cầm Minh lại nhận ra: “Tầm Trân Bàn của Thái Ất?”
Thẩm Tiêu vui vẻ: “Anh nhận ra hả?”
“Ừ.” Sư phụ từng dùng.
“Biết dùng không?”
“Biết.” Trước kia sư phụ đi dạo thị trường giao dịch, chính là bảo anh ta cầm Tầm Trân Bàn đi khắp nơi tìm bảo bối.
“Vậy anh dạy tôi đi.” Thẩm Tiêu đưa Tầm Trân Bàn cho anh ta.
Vật cũ vừa vào tay, xúc cảm quen thuộc làm cho Cầm Minh xác định, đây là thứ lúc trước sư phụ từng dùng.
Mà Thẩm Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, đột nhiên có hơi hiểu được, trước kia Chử Đình làm thế nào chỉ tốn 10 linh thạch đã mua được Phật Thủ Diệp…
“Những điểm ánh sáng màu xanh biếc này chính là vị trí xung quanh kỳ trân ẩn chứa linh lực.” Cầm Minh nói: “Hiện tại chúng ta đang đứng ở điểm giữa la bàn. Ví dụ điểm ánh sáng xanh này cách chúng ta gần nhất.”