Nói cũng nói tới nước này rồi, Cầm Minh không hề giữ lại gì với cô, Thẩm Tiêu cũng không để tâm mà nói cho anh ta thứ cô tìm kiếm chính là gì: “Thứ tôi muốn tìm chính là phương pháp điều chế Diệu Thanh Đan, đây là đan dược tăng tuổi thọ, tổng cộng cần tám vị thuốc quý gồm Thánh Thú Tiên Tuyền, Huyết Vân Linh Tham, Phật Thủ Diệp, Vô Cấu Đằng, Tam Bảo Ngọc Căn, Viêm Diễm Thảo, Phong Ngọc Linh Hoa, Mộng Yểm Tinh Hoa. Hiện tại tôi đã có Thánh Thú Tiên Tuyền, Viêm Diễm Thảo, chỗ sư phụ anh có Phật Thủ Diệp. Còn lại năm vị thuốc khác. Tôi vốn định rời Đại Thịnh đến quốc gia khác tìm kiếm, hiện tại xem ra việc cấp bách, vẫn phải rời dãy núi Vạn Thú này trước là tốt nhất.”
Cầm Minh gật đầu, hết thảy anh ta đều nghe Thẩm Tiêu. Nhưng lúc này Phong Diễn vẫn luôn không có động tĩnh gì lại mở miệng dùng ngôn ngữ loài người rất trúc trắc nói: “Trong dãy núi Vạn Thú có Vô Cấu Đằng.”
Thẩm Tiêu: “?”
Cô nhìn về phía Phong Diên: “Mi có thể nói?”
Phong Diên với thân thể vẫn là tiên hạc phẩy phẩy đôi cánh mới mọc, nói lời cảm ơn với Cầm Minh: “Linh khí vừa rồi.” Miệng nó vẫn không quá lưu loát: “Hồi phục cánh bị gãy của tôi, tu vi đột phá. Cảm ơn.”
Thái độ của Phong Diên đối với Cầm Minh là rất biết ơn, đối với Thẩm Tiêu thì nó vẫn trước sau như một không thích, nhưng Thẩm Tiêu nói ra phương pháp điều chế Diệu Thanh Đan để nó biết, nó vẫn phải đưa ra hồi báo: “Tôi biết làm sao có Vô Cấu Đằng.”
Chuyện này có hơi trùng hợp.
“Vận may của tôi tốt như vậy?” Tốt đến mức làm cho Thẩm Tiêu có chút hoài nghi.
“Không phải.” Phong Diên khó khăn giải thích một phen, Thẩm Tiêu mới hiểu được sao lại thế này.
Vô Cấu Đằng này thật đúng là không phải cô có vận may tốt, mà là thứ này có hơi không giống những thiên tài địa bảo khác.
Gốc cây khác nào cũng là tinh hoa, một khi bị ngắt lấy, vậy không còn. Thứ trân quý nhất của Vô Cấu Đằng chính là chất lỏng ẩn chứa trong nó, thân dây leo không có tác dụng gì. Bạn chỉ chém một khúc xuống, hoặc là chém thân thể dây leo, chừa lại bộ rễ cũng sẽ không phá hư tính trọn vẹn của thứ này.
Bởi vậy các yêu thú trong dãy núi Vạn Thú còn có một ước định… ai cũng không cho phép đào Vô Cấu Đằng. Mỗi mười năm cho phép người một bộ tộc cắt Vô Cấu Đằng lớn bằng ngón áp út. Về phần người tộc này là ai, đến lúc đó đương nhiên xem thực lực.
Nói ngắn gọn, bởi vì các yêu thú trong núi Vạn Thú đều dựa theo trật tự này, hiện tại cây Vô Cấu Đằng đó vẫn còn tồn tại tốt.
“Tôi chỉ có thể dẫn cô đến nơi đó, lấy như thế nào, vẫn phải xem hai người.” Phong Diên rốt cuộc nói.
Thẩm Tiêu nghe xong, cảm thấy có hơi khó giải quyết. Cô muốn Vô Cấu Đằng không sai, nhưng cây leo này đã bị các yêu thú của dãy núi Vạn Thú đánh dấu, cô muốn đi đụng chạm, vậy không phải là địch với tất cả yêu thú sao?
“Cách thời gian tranh đoạt mười năm một lần, còn có bao nhiêu thời gian?” Thẩm Tiêu hỏi Phong Diên nói. Mạnh mẽ cướp lấy cô cảm thấy không được, nhưng nếu dùng đồ trao đổi, đi con đường vòng vèo, nói không chừng có cách.
“Cách lần tranh đoạt trước, vừa qua sáu năm.” Phong Diên nói.
Không phải thời điểm lập tức đi ra tranh đoạt, cũng tốt, nếu không Thẩm Tiêu thật sự hoài nghi có phải cô lấy lộn kịch bản rồi hay không, đi con đường người được trời ưu ái.
“Nếu còn bốn năm vậy không vội đi vô giúp vui.” Thẩm Tiêu nói.
“Hiện tại đi cũng được.” Cầm Minh nói: “Tôi có thể mang Vô Cấu Đằng toàn vẹn tới.”
Biết Cầm Minh không phải người tự đại, nếu anh ta nói như vậy, vậy nghĩa là anh ta chắc chắn có thể làm được. Về phần cái giá để làm được là bao nhiêu, vậy lại là chuyện khác. Thẩm Tiêu không muốn bởi vì dục vọng riêng của mình khiến anh ta rơi vào khốn cảnh: “Không cần. Quy tắc do các yêu thú giữ, chúng ta không cần đi phá hư. Có đôi khi, vẫn dựa theo quy tắc trò chơi để làm việc thì thỏa đáng hơn.”
Đúng lúc này, khung trò chuyện riêng của Thẩm Tiêu có động tĩnh.
Là Chử Đình gửi tới, anh dường như đang xác định Thẩm Tiêu có chuyện gì hay không, chỉ gửi một dấu “.” .
“Người còn sống. Cầm Minh đột phá. Nhân họa đắc phúc, còn biết tin tức của Vô Cấu Đằng.” Thẩm Tiêu thuật lại sơ lời nói của Phong Diên cho Chử Đình: “Trận chiến tranh giành Vô Cấu Đằng kế tiếp diễn ra vào bốn năm sau, tôi nghĩ tôi có cần đi vùng đầm lầy bên cạnh Đại Thịnh nhìn thử hay không.”
“Tu vi của Cầm Minh thế nào?” Chử Đình hỏi.
“Không rõ lắm.”