“Xì, anh cũng thật tự luyến.” Thẩm Tiêu không chút khách khí nói, hiện tại nói những chuyện hư vô mờ mịt này hình như không có ý nghĩa, cô dứt khoát hỏi anh lúc trước ở đâu: “Anh cũng sinh ra ở gần thành Lâm Giang sao?”
“Tôi đến từ Phong Thành.” Chử Đình đáp.
Phong Thành?
Thẩm Tiêu không biết nơi ấy ở đâu, nhưng Thu Nhĩ Trư Mao biết, bạn cùng phòng của anh ta cũng sinh ra ở Phong Thành: “Phong Thành cách nơi này không phải rất xa nhỉ?” Giữa hai chủ thành cách vài tòa chủ thành, bởi vì vẫn không có người chơi đặt chân tới, cho nên truyền tống trận còn chưa mở. Nếu NPC muốn đi, có lẽ ít nhất phải một tháng \: “Các hạ đi bộ tới đây?”
“Không phải.” Chử Đình nói.
“Vậy là…” Thu Nhĩ Trư Mao sinh ra một chút tò mò.
Chử Đình vốn không muốn nói thêm, thấy Thẩm Tiêu cũng lộ ra vẻ tò mò, anh mới nói: “Việc làm ăn của thương hội Phong Thành trải rộng khắp thiên hạ, độ hảo cảm với bọn họ đạt tới có quan hệ tốt, là có thể cưỡi tọa kỵ của bọn họ.” Anh chính là cưỡi tọa kỵ tới.
Thế mà còn có thể như vậy.
Thẩm Tiêu hiểu: “Vậy sao anh không ở Phong Thành, đến đây…” Sẽ không phải là vì đất trống mà đến chứ, nếu không anh cũng đâu hỏi phố Chu Tước có phải đều là cô mua hay không, hiển nhiên là muốn chung chạ một chút với phủ thành chủ.
“Đương nhiên là vì mua cửa hàng.” Chử Đình thoải mái thừa nhận: “Nhưng không nghĩ tới nơi này đã bị cô nhanh chân đến trước.”
“… Nơi này?” Thẩm Tiêu bắt được từ mấu chốt, vậy nói cách khác anh còn đi qua chủ thành khác? Cô nháy mắt không nói gì: “Anh từ đâu có nhiều tiền như vậy.”
“Đặc sản của mỗi thành thị không giống nhau. Phong Thành thừa thãi bảo thạch, thành Tây Chư dư thừa khoáng thạch, những thứ này chỉ cần đổi địa phương giá cả ít nhất tăng gấp mười.” Hơi đổi chỗ một chút, chẳng phải tiền đến rồi à. Đương nhiên, những vụ buôn bán này cũng chỉ lúc ban đầu trò chơi giao thông không thuận tiện có thể dùng, đợi truyền tống trận mở ra, sẽ không có món lãi kếch xù như thế.
“…” Thẩm Tiêu còn đỡ, Thu Nhĩ Trư Mao trực tiếp ngưỡng mộ. Làm người chơi còn không thoải mái bằng làm NPC. Tùy tiện một chút, đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Đúng lúc này, Thu Nhĩ Cẩu Mao và Thu Nhĩ Kê Mao cũng đi tới cửa hàng. Bọn họ tới đưa hàng, sau khi nhìn thấy Chử Đình, Thu Nhĩ Kê Mao hỏi Thu Nhĩ Trư Mao nói: “Tên tiểu bạch kiểm này là ai?”
“Bạn của Thẩm Tiêu.” Hẳn là đúng nhỉ.
“?” Mạch não của Thu Nhĩ Kê Mao cũng không biết lớn lên thế nào: “Vậy chính là tình địch của chúng ta.”
Tình…
Thu Nhĩ Trư Mao ngơ ngác không đuổi kịp suy nghĩ của anh ta: “?”
“Chưa từng nghe nói một câu sao, bạn bè khác phái chia làm hai loại: một là người yêu cũ, hai là người yêu hiện tại. Chúng ta làm người đàn ông được Thẩm Tiêu bao dưỡng, địa vị không a…” Thu Nhĩ Kê Mao còn chưa dứt lời, miệng của cậu ta đã bị hai người khác hai che kín.
“Cậu câm miệng đi.” Thu Nhĩ Trư Mao vệt đen đầy đầu, anh ta nhìn thấy NPC tên Chử Đình đó đã nhìn qua bọn họ.
Chử Đình quả thật nghe thấy “Lời thầm thì” của bọn họ, anh tựa cười mà không cười với Thẩm Tiêu: “Xem ra cô sống rất thoải mái.” Vậy mà còn nuôi ba tên nam sủng.
“Như nhau như nhau.” Thẩm Tiêu đáp. Thế giới trò chơi này thoải mái hơn bất kỳ thế giới nào mà trước kia cô từng trải, cô rất thích.
Thấy cô thừa nhận, Chử Đình thu hồi tươi cười. Ánh mắt anh đảo qua trên người ba người: “Vậy ánh mắt cô cũng thật sự không tốt lắm.”
Thẩm Tiêu: “?” Gì?
“Nhưng chuyện đó không liên quan tới tôi.” Chử Đình nói: “Nếu là người quen cũ, giao dịch của chúng ta không cần qua tay người thứ ba. Trước mắt tất cả món ăn phẩm chất tím trong tay cô, tôi đều muốn. Vàng trong tay tôi có thể không đủ, tôi muốn dự chi một phần, còn lại gửi qua bưu điện trả cho cô.”
Thấy anh nhắc tới chuyện này, Thẩm Tiêu cũng không rối rắm lời nói vừa rồi của anh có ý gì.
Nhưng chờ cô đóng gói tất cả đồ ăn trong cửa tiệm cho Chử Đình, lại nghe Chử Đình lấy một ánh mắt khó có thể nói thành lời nhìn cô: “Quán này chỉ có một mình đầu bếp là cô hả?”
“Không phải vậy thì còn thế nào được nữa?” Hiện tại cả thành Lâm Châu, chỉ có một mình đầu bếp sơ cấp là cô.
Chử Đình đỡ trán: “Cô có một nguồn tài nguyên hiếm có như vậy, thế cũng quá lãng phí.”
“Tài nguyên hiếm có?”
“Tôi đi bốn tòa chủ thành, cô là đầu bếp sơ cấp duy nhất mà trước mắt tôi thấy.” Chử Đình nói, thấy Thẩm Tiêu còn chưa hiểu, anh thuận tiện diss ba tên bên cạnh một chút: “Giống bọn họ, chính là tài nguyên bình thường.”
Nhóm ba người: “…”